Thanh Quan

Chương 706-707: Dược Ngọc Đình Trốn Nhà Đi




Hiệu suất của công ty Australia phi thường cao, chủ yếu là do Ngô Cúc rèn luyện đã lâu, thủ đoạn cũng lợi hại. Dưới lương cao dụ dỗ, công ty chấp vá tạm thời đã có mười nhân tài hành chính và một đám nhân viên khác, thậm chí công ty khoản thêm tài chính năm mươi triệu đô la. Kể từ đó công ty này đã phi thường thực tế, ai cũng không bắt được sơ hở gì.
Ngô Cúc cũng liên hệ Tần Mục, nói lúc này về nước hoàn toàn là vì công sự mà đến, hy vọng không nên gặp mặt Tần Mục. Tần Mục hơi khó hiểu, Ngô Cúc tinh nghịch cười vài tiếng, mang theo vũ mị nói với Tần Mục, nàng hiện tại chính là phó đổng sự của công ty xuyên quốc gia, cũng không nên có gút mắt gì với quan viên đại lục, Tần Mục cười mắng vài câu.
Đã hơn một năm không gặp. Hai người cách điện thoại lắng nghe tiếng hô hấp của nhau. Đến đêm khuya Ngô Cúc bỗng nhiên bừng tỉnh bảo Tần Mục nghỉ ngơi thật tốt, bảo dưỡng cây gậy chờ nàng tới ăn.
Tần Mục lại cười mắng vài tiếng, nghĩ tới một đêm lúc trước, trong nội tâm cũng lửa nóng hừng hực, dặn dò Ngô Cúc chú ý các hạng mục công việc, liền cúp điện thoại chạy tới phòng tắm.
Đợi đến lúc Tần Mục hất khăn tắm ra ngoài thì phát hiện cửa ra vào sáng đèn khi nào đó. Hắn hồ nghi đi ra đóng cửa lúc chạm vào nắm cửa thì phát hiện bên trong có tiếng hát, tim của hắn như ngừng đập.
Hàn Tuyết Lăng đang mặc khăn tắm màu trắng, ngón trăng tinh xảo giãn ra tươi cười xinh đẹp với Tần Mục.
Tần Mục bị hành vi của Hàn Tuyết Lăng triệt để làm chấn ngốc, hắn theo trực giác nhìn ra cửa phòng một cái, muốn tra xem mình có đi nhầm phòng hay không.
Hàn Tuyết Lăng vốn bộ dáng ôn nhu nhẫn nhịn, nhìn thấy Tần Mục như thế thì khôi phục bản tính, dùng sức đánh một cái, tức giận nói:
- Này, em không được chào đón hay anh chưa từng xem em là nữ nhân?
Tần Mục kìm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt, loại tình huống này nói hắn không động tâm là không có khả năng. Hắn cũng không phải đồ ngu, lại nhịn thời gian dài như thế, thân thể có xúc động là đương nhiên. Hết lần này tới lần khác Hàn Tuyết Lăng dùng khẩu khí khiến Tần Mục phi thường không tự nhiên, trong đầu lại nhớ tới bộ dáng hai nữ hài ở nước Mỹ cười toe toét.
Nếu là Ruth là người Châu Á, hắn nhất định sẽ xem đây là bạn gái vui đàu, hết lần này tới lần khác Ruth là người lớn mật tự nhiên, chuyện này làm cho Tần Mục cũng có chút ưu tư.
- Gian phòng này hình như là của anh, nếu như em mệt mỏi thì ngủ đi, anh đi qua bên cạnh.
Tần Mục cười khổ nói một câu.
- Này, chúng ta có chỗ nào khác hay sao?
Hàn Tuyết Lăng từ trong mắt Tần Mục nhìn thấy tránh né. Hôm nay nàng làm ra cử động như vậy là để suy đoán lời của Tần Mục, xem hắn có phải có cảm giác với mình hay không. Nhưng mà hình như mình hiểu lầm gì đó cho nên Hàn Tuyết Lăng cố lấy dũng khí chơi trò hôm nay, đối với nàng xuất thân thế gia quân nhân đây là chuyện không dễ dàng. Thế nhưng mà Tần Mục há miệng biểu hiện như thế, làm cho nàng suy nghĩ xem Tần Mục suy nghĩ cái gì.
Tần Mục hiện tại kỳ thật không có suy nghĩ cái gì, cũng không dám nghĩ. Kết quả hôn nhân chính trị la cái gì thì hắn cũng không phải chưa có tiếp xúc qua, đã có mâu thuẫn trong lòng, nhưng lại nghĩ tớiTần gia cùng Hàn gia thì có mâu thuẫn cái gì cơ chứ? Không thể phủ nhận Tần Mục lúc làm quan vẫn có suy nghĩ mượn nhờ thế lực gia tộc, đây là điểm người làm quan đều cần. Không chỉ nói cái gì mà dựa vào chính mình phấn đấu, như Tần Mục nếu không có thế lực gia tộc, hiện tại nhiều nhất hắn chỉ làm tới huyện cục, còn ở đây có danh xưng cán bộ kinh thành cơ chứ?
Cho nên lợi ích và hôn nhân kết hợp, Tần Mục thầm nghĩ hai phe vô sự. Thân thể tuyệt đối tồn tại, không có một nam nhan nào ngồi nhìn nữ nhân cưới hỏi danh chính ngôn thuận, hơn nữa còn phi thường xinh đẹp đầy thanh xuân mà không động tâm, nhưng nếu như trong lòng có ràng buộc, về sau có chuyện gì nắm chắc được đây? Có thể gây áp lực với đối phương rồi bị bắn ngược? Nếu áp chế hôn nhân chỉ liên quan tới lợi ích, dùng chủ nghĩa đại nam nhân của Tần Mục thì trừ phi Hàn Tuyết Lăng có thể vô điều kiện thuận theo hắn, không liên quan tới mệnh lệnh và kiềm chế của gia tộc, nếu không Tần Mục khó tiếp nhận Hàn Tuyết Lăng.
Mặc dù Hàn Tuyết Lăng hôn mê hơn nửa năm, Tần Mục vẫn làm người chồng tốt, cũng là người chồng tốt cấm dục, nhưng mà trong đó vẫn tồn tại tâm tư lợi ích.
Không có người nào là thánh nhân, không có người nào không có chút tâm tư, vương tử và công chúa trong tiểu thuyết thường vượt qua chông gai mới tới được với nhau, nhưng mà sau khi cứu được công chúa thì sinh hoạt sau đó chưa bao giờ miêu tả.
Tần Mục cười khổ nói:
- Đại tiểu thư, mấy ngày nay có phải chân của em có bị gì không, sau này chúng ta về kinh thành mới bàn, có được hay không? Lại nói ở đây ảnh hưởng không tốt.
Hàn Tuyết Lăng lúc này đỏ mặt lên, nếu ảnh hưởng không tốt thì nàng chắc chắn sẽ từ chối, nếu như nàng không kiên trì thì sẽ tạo thành vẻ tùy tiện trong mắt Tần Mục, trong lòng âm thầm sinh hờn dỗi, nhưng mà cười nói ra:
- Là chính anh hiểu sai, cả ngày mặc quân trang đều nặng nề, thấy buồn, thật vất vả mới được thư giãn một tí.
Cái cớ này rất kém, cho dù là kẻ đần cũng biết trong lòng Hàn Tuyết Lăng đánh bản tính gì, nhưng mà nàng nói như vậy cũng làm cho Tần Mục hiểu, nữ hài tử này không phải người tùy tiện, trong lòng cũng sinh ra dao động với hình ảnh ở nước Mỹ.
Nếu Hàn Tuyết Lăng nói như vậy, Tần Mục đã biết rõ buổi tối hôm nay đã bình yên vượt qua, khẩn trương trong lòng cũng buông lỏng ra, lúc này châm thuốc ngồi trên sa ***, nói ra:
- Tuyết Lăng, vừa vặn, anh có chuyện cần bàn với em.
Hàn Tuyết Lăng vốn cho rằng Tần Mục sẽ đi vào phòng, kết quả Tần Mục lại ngồi xuống, lúc này co chân, cố gắng kéo khăn tắm che bắp chân của mình lại.:
- Chuyện gì? Khó được anh chủ động nới chuyện với em.
Tần Mục mỉm cười, Hàn Tuyết Lăng nói ra lời này có hương vị ai oán. Tần Mục cũng không đi quản khỉ gió gì, cân nhắc một chút và nói:
- Dương Ngọc Tân người này em hiểu bao nhiêu?
- Dương Ngọc Tân?
Hàn Tuyết Lăng nhíu mày một cái, nói:
- Hình như là Dương gia lão nhị a, người này chưa tiếp xúc qua, em không quá rõ ràng. Nhưng mà lão tam nhà hắn là bạn của em.
- Ân?
Con cháu ở kinh thành Tần Mục cũng hiểu qua một chút, nhưng mà chưa hiểu hoàn toàn, vừa vặn có cơ hội phải nghe ngón từ Hàn Tuyết Lăng một chút.
- Dương Ngọc Đình nha, ta trong khoảng thời gian chúng ta chạy ra nước ngoài, nghe nói hắn bực bội người trong nhà.
Nữ nhân quả thật là người bát quái, vừa nhắc tới chuyện này con mắt sáng lên, chẳng phân biệt được giai cấp và tôn ti, dù sao đây là thiên tính thực chất cả nữ nhân.
- Nói xem, hiện tại anh không có việc gì nên nghe thử xem.
Tần Mục mỉm cười, lúc này đi tới tủ rượu lấy đồ uống.
- Cho em bình rượu đỏ.
Hàn Tuyết Lăng cười hì hì.
- Gia gia ngăn cản em uống rượu, dù sao hiện tại đã kết hôn, gia gia cũng không quản được.
Tần Mục nghiêm mặt, nói ra:
- Sao anh nghe được lời này em kết hôn chẳng khác gì trốn gia gia vậy?
Hàn Tuyết Lăng nghịch ngợm lè lưỡi, hai người nếu không liên quan tới phương diện kia còn phi thường hòa hợp. Tần Mục tuy răn dạy nhưng vẫn lấy rượu đỏ và hai cái ly, rót cho Hàn Tuyết Lăng một ly, nói ra:
- Tác dụng chậm một chút, uống rượu với quân nhân mà nói thật sự không tốt, nhất là quân nhân đặc chủng.
Hàn Tuyết Lăng đoạt lấy ly, một ngụm uống cạn, đắc ý nói ra:
- Em có kinh nghiệm uống rượu đỏ, là Ngọc Đình dạy em đấy.
Con mắt Tần Mục sáng ngời, nhìn qua Hàn Tuyết Lăng cùng Dương Ngọc Đình quan hệ còn rất không tệ. Hắn không có bát quái tiếp tục hỏi thăm, mà là cầm chén rượu uống từ từ.
Hắn không nói lời nào, cũng không có nghĩa là Hàn Tuyết Lăng không muốn nói, hôm nay thật vất vả mới nói chuyện với Tần Mục, Hàn Tuyết Lăng cũng cảm giác mình có tồn tại, lôi kéo Tần Mục nói ra:
- Em nói với anh, kỳ thật Ngọc Đình này còn có chủ ý hơn em. Trong nhà cũng an bài cô ấy thân cận với mấy người, cũng tìm mấy đối tượng kết hôn, người ta còn bướng bỉnh hơn em, trực tiếp mai danh ẩn tích chạy đến nước Mỹ. Hắc hắc, tiểu nha đầu này rất hung ác, chạy tới một thị trấn vào siêu thị làm nhân viên thu ngân, lợi hại không?
- Lợi hại?
Tần Mục khẽ cười, Hàn Tuyết Lăng cũng biết Dương Ngọc Đình này ở nơi nào, bằng vào thủ đoạn của Dương gia tìm không ra là không có khả năng, nhưng mà nghĩ tới chắc người lớn muốn hòa hoãn. Nhưng mà Dương lão tam nhà đang ở nước Mỹ, tin tức này khiến con mắt Tần Mục thâm thúy.
- Nhìn xem em chán ghét nhìn thấy biểu lộ này của anh, có phải đang đánh chủ ý gì đúng không?
Hàn Tuyết Lăng đã uống hai chén, mặc kệ Tần Mục ngăn cản, nàng tự rót lấy và ánh mắt hoài niệm, nói:
- Lúc trước nha đầu này thường chạy sau lưng em kêu tỷ tỷ đấy.
- Ân? Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?
Tần Mục nghĩ đến vấn đề, dò hỏi.
- Nhỏ hơn em hai tuổi.
Hàn Tuyết Lăng không biết Tần Mục hỏi cái này có vấn đề gì, nhưng vẫn trả lời.
Chuyện này Hàn Tuyết Lăng đảo mắt là bỏ qua, lôi kéo Tần Mục nói lung tung trời nam đất bắc, cũng nói rất nhiều chuyện từ nhỏ tới lớn. Tần Mục mỉm cười làm người trung thực lắng nghe, nhưng mà cũng có thể cảm nhận được Hàn Tuyết Lăng từ nhỏ đã bị yêu cầu nghiêm khắc của quân nhân ước thúc thì không đành lòng.
- Em nói với anh, lần đầu nhìn thấy anh thì anh như con chim cút vậy, ai có thể nghĩ tới anh hư hỏng như thế.
Nói nhiều như vậy hai người cũng đả uống xong một bình rượu đỏ.
- Ha ha, trong đâu của em anh vẫn là chim cút nha.
Tần Mục lúc này không có cảm giác say, nhưng mà Hàn Tuyết Lăng mắt say lờ đỏ biểu hiện mê ly rất đẹp, giống như con mèo Ba Tư ưu nhã, con mắt hẹp dài mang theo nghiền ngẫm sâu xa, làm cho Tần Mục có phản ứng.
- Đức hạnh, bộ dáng của anh bây giờ còn lừa gạt bao nhiêu người nữa đây, em thạt buồn bực, tại sao anh cứ thích giả bộ như vậy?
Hàn Tuyết Lăng rủ đầu xuống và mái tóc dài che đi gương mặt, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian vì gian kế thực hiện được, nhưng mà Tần Mục xác thực không có phát giác.
- Em nói anh giả bộ cái gì? Tục ngữ đều nói giấu tài, bình dị gần gũi.
- Còn không phải giả bộ? Em nhớ một ngày nào đó ở dị quốc có người nhìn thấy hai đại mỹ nữ thì con mắt nhìn không nháy đấy.
Hàn Tuyết Lăng chóng măt điên đảo, trong lòng có cảm giác như trút đi gánh nặng, cuối cùng nói ra những lời này.
- Cái này...
Tần Mục có chút vò đầu, tại sao đột nhiên dẫn tới chuyện này? Tư duy không nên thiên mã hành không như vậy a? Hắn giờ phút này đoán Hàn Tuyết Lăng đã say.
- Sớm biết như vậy ngày đó không dạy Ruth luyện tập quần ẩu, bị anh chiếm tiện nghi, thực hận không thể móc ánh mắt của anh ra.
Hàn Tuyết Lăng âm thanh có chút mơ hồ không rõ, nói xong câu đó thân thể méo mó ngã qua một bên.
Tần Mục chỉ cảm thấy đầu óc run lên, Hàn Tuyết Lăng nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là là tự nói với mình, nàng không phải bên cạnh, ngày nào đó chỉ là vừa gặp còn dạy võ cho Ruth ? Vấn đề này phải suy nghĩ rõ ràng nha.
Tần Mục đứng lên kéo chăn che cho Hàn Tuyết Lăng lại, ngón tay chạm vào chân nhỏ dưới khăn tắm Hàn Tuyết Lăng thì ngón tay run lên.
Hắn cảm thấy nhiệt lượng xông thẳng lên đầu, vội vàng cầm lấy lấy quần áo của mình đi qua phòng bên cạnh, lại chạy tới phòng tắm dội nước lạnh, lúc này mới áp chế tà hỏa xuống.
Trầm tĩnh một hồi, Tần Mục tự giễu cười lên, thầm than chính mình cuối cùng vẫn chẳng phải tốt lành gì, lúc này mới lấy điện thoại ra gọi đi.
Điện thoại bên kia âm thanh rất tạp, Tần Mục bảo hắn tới nơi hẻo lánh đi, nhàn nhạt nói ra:
- Tiểu Xuyên a, năm nay đã hai mươi ba rồi nhỉ? Hiện tại điện thoại nghiệp vụ làm được không tệ, có hứng thú muốn biết đại tràng diện không?
Cận Tiểu Xuyên cùng Quý Chí Cương có khác nhau. Nói trắng ra Quý Chí Cương càng giống như rễ cỏ bỗng nhiên xuất hiện, tuy có cha lúc ấy là bí thư huyện ủy, nhưng mà hắn lúc ấy cũng là thiếu gia ăn chơi ở nơi khốn cùng, sau khi đi ra ngoài mới nhìn thấy thế giới rộng lớn thế nào, chủ ý cũng càng cẩn thận và ổn trọng hơn nhiều. Cận Tiểu Xuyên thì sinh ra trong nhà cao cửa rộng, kiến thức từ nhỏ đã lớn hơn Quý Chí Cương cho nên làm sinh ý điện thoại nhái không tệ, nhưng mà trong mắt cha của Cận Thương Giang chỉ là tiểu đả tiểu nháo, vẫn hy vọng Cận Tiểu Xuyên có thể đi vào con đường làm quan, kế thừa y bát.
Tần Mục còn không có nói bao nhiêu thì Cận Tiểu Xuyên đã tố khổ, lập tức khiến Tần Mục cười khổ. Đứa nhỏ này bản tính không tệ, chỉ có chút tệ nạn của con cháu quan lớn, trọng yếu nhất là hắn không phải loại hình mơ sống hão huyền, hắn vẫn hy vọng được cha của mình thừa nhận.
- Tiểu Xuyên, nói nhiều như vậy em có khát nước không? Anh khuyên em nên bưng chén rượu uống, nghe anh nói hết lời đã.
Tần Mục châm một điếu thuốc.
- Tần ca, anh đúng là lợi hại, làm sao biết em đang uống rượu?
Cận Tiểu Xuyên cười hắc hắc nói:
- Hôm nay Băng tỷ mời khách, hình như bàn được đại sinh ý ở nơi nào đó, đáng tiếc Tần ca không có ở Bắc Liêu, bằng không phải kéo anh tới ăn mừng rồi.
Tần Mục thất thần, nhớ tới bộ dáng nữ hài xinh đẹp và tịch mịch, trong đầu có chút loạn. Hắn cười khổ một tiếng, nói ra:
- Tiểu Xuyên, nếu em không có chuyện gì thì nên đi ra nước ngoài học hỏi về điện thoại đi.
- Ai, Tần ca, đừng nói nữa. Vừa rồi Băng tỷ nói xấu anh, em còn nói giúp anh vài câu đấy.
Những lời này nói ra giống như Tần Mục cùng Vân Băng có chuyện gì đó. Cận Tiểu Xuyên hiện tại cũng là đại lão bản, làm sao nói mà không giữ miệng thế? Nhưng mà Tần Mục cũng thông cảm tính tình của Cận Tiểu Xuyên, công tử của bí thư thị ủy lúc nào đặt một bí thương huyện ủy vào mắt?