Thanh Quan

Chương 718-719: Đụng người




Sau đó Tần Mục đi quân đội Ký Nam, hắn gặp mặt Chu quân trưởng Chu Chí Nam. Tần Mục cũng nói chuyện trùng tu đập lớn cho Chu Chí Quân nghe, đây là chuyện liên quan mạng sống cả triệu người, tuyệt đối qua loa không được.
Tần Mục biểu lộ ngưng trọng cũng khiến Chu quân trưởng thỏa mãn, lúc này vỗ vai Tần Mục, khí lực nặng nề khiến Tần Mục nhìn qua Hàn Tuyết Lăng cười khổ. Chu chí quân nói:
- Tiểu Tần, cháu cứ yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc tốt tiểu Hàn, chỉ là chuyện luyện binh mà thôi.
Hàn Tuyết Lăng cắn môi dậm chân, trực tiếp chạy tới khu luyện binh, không bao lâu đã nghe bên kia có từng tiếng kinh hô.
Đợi đến lúc Tần Mục đi tới khu luyện binh, Hàn Tuyết Lăng đang dùng kỹ xảo vượt qua chướng ngại vật ba mét. Động tác và tư thái của nàng rất lưu loát hấp dẫn Tần Mục, nữ nhân này mang quân trang cũng rất xinh đẹp.
Ngày 7 tháng 12 năm 1996, Tần Mục suất lĩnh tổ hiệp tra đi tới thành phố Quảng Bình, thị sát một ít cơ cấu và trụ cột.
Ngày 15 tháng 12 năm 1996, Tần Mục dẫn đầu tổ hiệp tra ngồi máy bay đi về kinh thành, công việc của tổ hiệp tra chấm dứt.
Tổ hiệp tra đi ra ngoài nhiều tháng, rốt cuộc vẫn liên lụy không ít nhân tâm, có ít người cũng nhìn ra lộ tuyến của Tần Mục chuyến này, lần này hắn đi Cửu Giang chính là tra chuyện đê sông đập lớn.
Trong bất tri bất giác Tần Mục đã trở lại kinh thành, hắn đi tới bộ báo cáo công tác. Lần báo cáo này không có gợn sóng gì, Từ Hồng Thanh đạt được đồ mình muốn, kết quả điều tra tự nhiên loại bỏ Tần Mục ra ngoài, còn nói vài lời hữu ích cho Tần Mục. Hắn hiện tại mới tới Cửu Giang, lại đứng tuyến đầu, cần rất nhiều nơi phối hợp, nếu như Phó Ngọc Bình không cho hắn mặt mũi, bí thư thị ủy cũng chỉ là võ bọc thì làm được quái gì. Bởi vậy hắn tự nhiên sẽ không đắc tội Tần Mục.
Tần Mục sau khi báo cáo kết quả công tác xong, thời gian còn lại kỳ thật chờ sang năm phân phối. Đi ra ngoài chuyến này trong tư tưởng của Tần Mục hình thành ấn tượng cụ thể vào con đường mình phải đi trong tương lai chứ không phải những trí nhớ kiếp trước.
Lão gia tử cũng không nói gì tới chuyến đi này của Tần Mục, chỉ là nói cho Tần Mục nghe những ngày này ở kinh thành đi thăm hỏi chút quan hệ, về sau không ít lần phải liên hệ với người ta. Những lời này làm cho Tần Mục buồn bực, dựa theo cấp bậc và tư lịch của hắn, lưu lại kinh thành là rất khó, cho dù lưu lại cũng chỉ là tiểu cán bộ mà thôi, thật sự không phải hắn muốn.
Nhưng lão gia tử lên tiếng hắn tự nhiên cũng phải nghe theo. Ở kinh thành rửa phong trần, lắng đọng tâm tính của mình, đây là trải nghiệm không tồi. Hai mươi sáu tuổi chính là cái tuổi kiếp trước của hắn, nhưng mà Tần Mục cảm giác tâm tính của mình đã già, hoặc Hứa lão gia tử cũng sợ chính mình thái quá mức thâm trầm a.
Quay về kinh thành vài ngày, Tần Mục nhận được điện thoại của Hạ Uyển Nhi, mời Tần Mục đi tới nhà của nàng làm khách. Từ khi Tần Mục nói chuyện giúp nàng, trực tiếp khiến quần thể nhỏ của nàng bay cao lên nhiều, hai nữ đồng học lúc này muốn gặp nhân vật truyền kỳ có thể nói động Hạ Chân là người hét ra lửa. Hạ Uyển Nhi lúc này ấp a ấp úng nói cho Tần Mục nghe, kỳ thật trong lòng đang sợ hãi ba vấn đề của Tần Mục.
Tần Mục cười đáp ứng, tới thời gian ước định với Hạ Uyển Nhi thì nói với lão gia tử một tiếng, nói là đi dạo. Lão gia tử hừ một tiếng, nói ra:
- Cháu lại náo rồi, nói cho cháu biết, lão Hạ đã tìm tới chỗ của tôi rồi đấy, cháu biết cái gì về kiến thiết internet sao? Hồ đồ.
Tần Mục cười mỉa nói:
- Lúc ở nước Mỹ đã nghe nói qua, cũng không có sâm nhập quá sâu.
Lão gia tử cầm quảy trượng nện xuống đất, hỏi:
- Thực?
Lão gia tử ở chuyện gì cũng cầm thái độ hoài nghi. Tần Mục cảm thấy sau lưng lạnh người, cũng không tiếp tục giải thích, vội vàng chạy ra khỏi đại viện Tần gia.
Ở kinh thành mấy năm nay phát triển nhanh chóng, mặc dù cách kinh thành trong trí nhớ của Tần Mục còn khác nhau quá lớn, nhưng hiện tại đã bắt đầu tích súc lực lượng, chờ đợi thời khắc phun trào. Lái Audi, Tần Mục chạy đi không có mục đích gì cả, hắn chỉ muốn nhìn quanh mà thôi.
- Linh... Tần chủ nhiệm, tôi là Lý Trung Nguyên ah.
Rốt cuộc là dòng chính mà Tần Mục bồi dưỡng, thỉnh thoảng gọi điện thoại vấn an cho Tần Mục.
Tần Mục lúc này cầm tay lái xe và tay kia cầm điện thoại, cười nói:
- Lão Lý ah, hiện tại tôi không có chức vụ trên người, xưng hô Tần chủ nhiệm này không dám nhận.
Hai người đồng thời cười rộ lên, Lý Trung Nguyên nói ra:
- Tần chủ nhiệm, sau lễ mừng năm mới có phải nên quay về Bắc Liêu hay không? Nhất định phải tới Lan Trữ, chúng tôi đang chờ anh trở về!
Tần Mục cười rộ lên, hơi hàm hồ nói ra:
- Còn phải nghe tổ chức phân phối. Lão Lý ah, Lan Trữ bên kia thế nào, có được khen ngợi không?
Lý Trung Nguyên lại cười rộ lên, báo cáo cho Tần Mục nghe thế cục ở Lan Trữ. Có khu phát triển đang lên, phiên chợ cũng mang lại hiệu quả và lợi ích lớn, Lan Trữ đã bắt đầu bước đi nhanh rồi. Nhưng mà cũng có không ít chuyện phiền toái, Lan Trữ vẫn quán triệt không rời phương châm của Tần Mục, không đề cập tới thành phố, chỉ gia tăng kiến thiết trụ cột.
Đã nói qua tất cả, Lý Trung Nguyên lúc này do dự nói:
- Tần chủ nhiệm, bên Cừu khu trưởng có một ít tin đồn, anh xem...
Dương Ngọc Tân bên kia vẫn nghẹn một bụng tức giận. Tần Mục mỉm cười, nói ra:
- Chỉ là tin đồn mà thôi, Lý Trung Nguyên anh nói đúng không? Theo nó đi, qua ít ngày sẽ yên tĩnh lại.
Hắn lúc này nói cả họ tên, Lý Trung Nguyên cảm thấy Tần Mục nói chuyện có chút nặng, cười xấu hổ một lát, lại nói thêm vài lời và cúp điện thoại.
Tần Mục cầm điện thoại đó, quên chính mình đang lái xe, đợi tới khi tỉnh táo lại thì vô ý thức giẫm chân phanh gấp, hắn phát hiện ở đầu xe có bóng người té xuống.
Hỏng bét! Tần Mục vội vàng mở cửa xe đi ra ngoài, mà cảnh sát giao thông trên giao lộ cũng từ trạm gác chạy ra ngoài.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi.
Tần Mục không có giải thích cái gì, hắn không ngừng xin lỗi, thò tay đỡ người ngã xuống đất. Nhìn ra đây là nữ nhân, nàng cố gắng chống đỡ vài cái mới khó khăn lắm ngồi được, xem bộ dáng là chân bị thương.
Cảnh sát giao thông đã chạy tới, động tác đầu tiên không phải là quát Tần Mục, mà là nghiêng đầu nhìn qua biển số xe. Xe quân đội, đây là biển số xe của người quyền thế mới có, đây là chiêu bài của thế lực lớn, không phải người bình thường ngồi được.
- Ba!
Cảnh sát giao thông cúi chào Tần Mục, quay đầu nhìn qua nữ nhân bị té:
- Băng qua đường sao không nhìn xe, nếu gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?
Tần Mục nhướng mày, đang định nói chuyện thì cảnh sát giao thông nhìn biểu lộ Tần Mục, cho rằng hắn sốt rột vì chậm trễ thời gian, ngược lại nói ra:
- Vị lãnh đạo này, ngài lái xe không có bất kỳ sai lầm nào, là cô ta băng qua đường không có nhìn xe. Ngài có công việc bận rộn cứ đi trước, nơi đây do tôi xử lý!

Tần Mục há hốc mồm còn muốn nói chuyện, cô gái bị đụng trúng tức giận, ngẩng đầu nhìn qua cảnh sát giao thông kêu lên:
- Tôi đi là đèn xanh của người đi đường, anh ta là đèn đỏ đụng tôi!
Cảnh sát giao thông lời lẽ đầy chính nghĩa nói ra:
- Thực xin lỗi, vừa rồi tôi tận mắt thấy anh ta không có vượt đèn đỏ.
- Không phải, anh ta vượt đèn đỏ. Trời ạ, cảnh sát bao che người, tôi bị oan!
Tần Mục nhìn qua cảnh sát giao thông, ngồi xổm người xuốn nhẹ giọng nói:
- Vị đồng chí này, chuyện này là tôi sai, vừa rồi nghe điện thoại không có chú ý đèn xanh đèn đỏ. Không phải công việc gì, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra.
Tần Mục nói lời phi thường hòa khí, vốn là hắn không đúng, cảm giác không có gì sai lầm. Cảnh sát thấy Tần Mục kêu bất bình, hắn lạnh giọng nói ra:
- Vị này đồng chí, thỉnh anh không nên cố tình gây sự.
Những lời này Tần Mục nói ra rất không được tự nhiên, hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Vô lý hay không thì cũng giúp tôi đỡ cô ta lên xe.
Hắn tự nhiên biết rõ biển số xe của mình trong mắt cảnh sát giao thông có sức nặng gì, cũng không quá trách móc nặng nề.
- Lãnh đạo, ngài...
Tiểu cảnh sát giao thông phát mộng, loại chuyện này hắn chưa từng đụng phải.
- Vội vàng đưa người tới bệnh viện, cô ấy đứng không nổi rồi!
Tần Mục nói xong gác cánh tay cô gái lên cổ. Tiểu cảnh sát giao thông vừa thấy Tần Mục nghiêm túc thì biết mình vuốt mông ngựa nhưng lại vuốt phải đùi ngựa, vội vàng đỏ mặt cùng Tần Mục đỡ nữ nhân này lên xe.
Tần Mục khởi động ô tô, tựa đầu dò xét bên ngoài, nhìn tiểu cảnh sát giao thông nói ra:
- Giúp tôi lập hồ sơ, tôi là Tần Mục, chuyện này tôi sẽ phụ trách.
Nói xong cũng mặc kệ tiểu cảnh sát giao thông sắc mặt biến hóa, nhấn chân ga chạy đi.
Hai người trên xe không nói lời gì, Tần Mục dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bệnh viện chấn thương chỉnh hình. Trải qua kiểm tra, nữ nhân này không có vấn đề quá lớn, cơ bắp bị tổn thương một chút, cần nằm viện quan sát một thời gian ngắn.
Vừa nghe nói nằm viện, nữ nhân kia không vui, nói lý thương lượng với Tần Mục, bảo Tần Mục bồi điểm tiền thuốc men là được, đừng ở trong bệnh viện lãng phí tiền. Có không ít gia hỏa bị người ta đụng thì kiếm chuyện vòi tiền, Tần Mục cau mày quan sát biểu lộ của nữ nhân này, cảm giác được không quá giống, liền lắc đầu nói ra:
- Vậy không được, có tiền hay không bỏ qua một bên, thân thể trọng yếu nhất. Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ phụ trách, dù sao cũng là tôi lái xe không cẩn thận mới đụng người.
Cô gái này gọi là Hoàng Linh, nghe Tần Mục nói như vậy cũng dao động ngẩng đầu lên, nói ra:
- Trong nhà còn có hai đứa trẻ cần chiếu cố, tôi còn phải đưa cơm cho chồng, chậm trễ không được ah. Tôi biết anh là người tốt, nhưng mà đưa tiền cho bệnh viện chà đạp là không đáng.
Tần Mục cầm lấy điện thoại, nhìn Hoàng Linh nói ra:
- Có chuyện khó khăn hơn tôi cũng giải quyết, cô có thân nhân không, tôi thông tri cho bọn họ.
Hoàng Linh lắc đầu, cường chống muốn ngồi dậy, nhưng mà cơ bắp bị tổn thương, nhất là cơ hông, tổn thương này còn khó chịu hơn cả gãy xương, cố gắng vài cái nàng đành buông tha.
Tần Mục phát hiện Hoàng Linh dường như có chuyện ẩn khó nói, gật gật đầu bấm điện thoại, nói trong điện thoại:
- Uyển Nhi ah, chỉ sợ anh thất ước rồi. Vì cái gì? Ha ha, lái xe không cẩn thận đụng phải người ta. Ân, tại bệnh viện chỉnh hình Thiên Nam phòng số 205. Cái gì, em và bạn học đang ở gần? Tốt, tới đi, vừa vặn giúp anh một chút.
Cúp điện thoại, Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Hoàng đại tỷ, có khó khăn cứ nói với tôi, tuy tôi không phải làm quan, nhưng mà có mấy người bạn. Vừa rồi cô nói đưa cơm cho chồng, anh ta làm việc ở đâu?
Những lời này nói chưa dứt lời thì dường như đụng phải chuyện thương tâm của Hoàng Linh, nước mắt của nàng chảy xuống. Tần Mục cảm giác chuyện này có chút kỳ quặc, cũng không có tiếp tục truy vấn, hắn ngồi bên cạnh chờ Hoàng Linh lắng đọng và dò xét đôi chút.
Hắn hiện tại rỗi rãnh nên nhàm chán, đụng phải việc này xem như khảo sát dân tình. Hắn móc thuốc ra nhìn Hoàng Linh nói:
- Tôi phải đi tiến hành thủ tục nằm viện, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Sau đó hắn nhìn thấy bác gái người thân của người bệnh giường bên cạnh, nhờ người này chiếu cố Hoàng Linh một chút, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Làm xong thủ tục thì Hạ Uyển Nhi cùng hai bạn học cũng chạy tới. Tần Mục đứng tại cửa lớn hút thuốc, phất tay với Hạ Uyển Nhi.
Ba người Hạ Uyển Nhi con mắt sáng ngời, bộ dáng Tần Mục thanh tú trong mắt hai nữ bạn học kia chẳng khác gì bạch mã vương tử, đôi mắt sáng ngời như sao.
Nhưng Tần Mục không ngờ thời điểm hắn đưa Hạ Uyển Nhi ba nữ tới phòng bệnh thì Hoàng Linh vừa nhìn thấy Hạ Uyển Nhi, sắc mặt biến hóa, trở nên sợ hãi và hoảng sợ, hận không thể tìm nơi ẩn nấp cho mình.
Ánh mắt Tần Mục lập tức biến thành thanh đao nhìn thẳng Hạ Uyển Nhi.
Tần Mục thấy tình hình có vẻ không ổn, nhưng cũng không hỏi gì, đưa mắt ra hiệu cho Hạ Uyển Nhi, kêu nàng ra ngoài chờ hắn. Sau đó, Tần Mục ôn hoà nói với Hoàng Linh:
- Chị Hoàng, hai tiểu cô nương này là muội muội của tôi, có gì cần giúp đỡ , chị cứ nói với các cô ấy.
Mấy cô gái đi cùng Hạ Uyển Nhi ít nhiều cũng có chút gia thế ở kinh thành, Tần Mục đương nhiên không mong đợi các nàng thật sự có thể hầu hạ người khác, chẳng qua đây chỉ là một cách nói, để cho Hoàng Linh an lòng. Hai tiểu nha đầu cũng hiểu chuyện, một người gọi điện thoại tìm bảo mẫu, một người ngồi bên giường, nói chuyện với Hoàng Linh. Lúc này Tần Mục mới gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh.
- Anh Tần, tôi...
Hạ Uyển Nhi chỉ hận mình không nhận được cú điện thoại kia của Tần Mục, vội vàng chạy đi, không ngờ lại đụng vào họng súng này.
Vốn Tần Mục vì nghe chuyện của Cầu Tiểu Thiền trong lòng đã không vui, bây giờ lại đụng phải chuyện này, hắn càng giận tái mặt, giống như có thể hốt được một nồi tro từ trên mặt.
- Nói xem, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tần Mục đốt một điếu thuốc, đi tới chỗ thông gió của hành lang.
- Anh Tần, thật ra chuyện này không liên quan đến tôi.
Mặc dù Hạ Uyển Nhi không biết thân phận thật sự của Tần Mục, nhưng có thể nói chuyện đến đạo lý đó, cũng tuyệt đối không phải loại đèn cạn dầu.
- Nói chuyện đi, đừng nói trách nhiệm.
Tần Mục trừng mắt.
- Chúng ta không phải tính toán thành lập công ty sao, chúng tôi đã để ý một mảnh đất, muốn xây dựng ở đấy. Tổng công ty cần có bộ dạng như vậy.
Hạ Uyển Nhi chưa từng thấy Tần Mục nổi giận, trong ấn tượng của nàng, Tần Mục vốn là người ôn hòa. Khi nàng nói tới đây, ánh mắt chuyển động vài vòng, chăm chú theo dõi sắc mặt của Tần Mục, không nói tiếp nữa.
- Nói tiếp đi.
Tần Mục rít một hơi thuốc.
- Chuyện này... Có vài hộ không muốn bán đất cho chúng ta, có một số anh em tìm người...
Hạ Uyển Nhi ấp úng nói.
- Động thủ sao?
Tần Mục lạnh lùng nói.
- Anh Tần....
Hạ Uyển Nhi có chút khúm núm.