Thanh Quan

Chương 749: Chẳng Thèm Ngó Tới




Lúc này liên tục có tiếng xì xào vang lên, nhớ lại mấy ngày trước Trương Tử Bình đột nhiên cao điệu thành lập công ty internet, hình như là hợp tác với quan viên họ Tần. Kể từ đó bọn họ nhìn qua Tần Mục với ánh mắt hàm xúc, bắt đầu phỏng đoán thân phận chân chính của Tần Mục. Có ở nơi thương nhân lớn tụ tập bày ra danh tiếng như thế này, rõ ràng là không sợ truyền ra tiếng gió đưa ban thanh tra kỷ luật tới kiểm tra, Tần Mục cao điệu thể hiện đã tiến vào vòng tròn của giới thương nhân lớn, ở trong đám người bọn họ tăng thêm vài phần nói chuyện.
Dương Ngọc Hải đứng bên cạnh Tần Mục, trên mặt lúc này đỏ rực lên như hăng máu gà. Chiêu này của Tần Mục thật sự là quá âm hiểm, đến hai mươi kiện vật phẩm đấu giá đã bán xong nhưng bây giờ bày ra một đao. Một đao kia đâm thẳng vào tim của Dương Ngọc Hải, máu tươi nhỏ từng giọt. Dương Ngọc Hải là người nào, hắn chưa từng ăn thiệt thòi như vậy, hắn đứng ở nơi đó như cây gỗ, miễn cưỡng nói ra một câu: 
- Tần Mục, chờ xem.
Tần Mục mỉm cười, bộ dáng thân sĩ gật đầu với Dương Ngọc Hải. Dương Ngọc Hải cảm thấy trước mặt như biến thành màu đen, hừ lạnh một tiếng, con mắt nhìn qua người trong đại sảnh, lúc này đi vài bước trở lại vị trí của mình.
- Đồng hồ giá khởi điểm một vạn nguyên, hiện tại mọi người có thể ra giá.
Chu Lực Quân duỗi tay phải ra, ý bảo mọi người bắt đầu
Dương Ngọc Hải lạnh lùng cười cười, giá tiền này đủ xem trọng Tần Mục. Trong lòng của hắn đã quyết định, cho dù như thế nào cũng phải ngăn người khác ra giá cao. Hắn giơ tay phải lên chuẩn bị hô mười vạn, trực tiếp đặt nó trước mặt mình, biểu lộ ra bộ dáng mình bắt buộc phải có, xem ai to gan dám động thủ.
- Một trăm chín mươi chín vạn.
Dương Ngọc Hải còn chưa nói gì, Dương Yếp đã kêu lên.
Ông! Một trăm chín mươi chín vạn! Năm 96 có mười vạn đồng đã là tài chủ, Dương Yếp cũng dám hô giá cao như vậy trực tiếp bức Dương Ngọc Hải nuốt lời vào bụng, chiêu thức ấy thật sự là hung ác tới cực điểm.
Kêu giá? Không kêu giá? Bày ở trước mặt Dương Ngọc Hải chỉ có hai con đường, bắt đầu cảm thấy khó khăn. Tần Mục đang đào cái nấp hai trăm vạn cho hắn nhảy vào. Thắng tốn hai trăm vạn, đây là của cải văng ra, thua là nhét vào hai trăm vạn, đúng là khó chịu.
Tần Mục vẫn cười tủm tỉm nhìn qua Dương Ngọc Hải, muốn thích ý bao nhiêu thì thích ý. Đã kéo da mặt với Dương gia thì bây giờ đâm Dương Ngọc Hải một cái hắn tự nhiên không sợ hãi, không để cho đối phương ăn khổ, người khác còn cho ràng mình ở Giang Bắc xám xịt mà về đấy.
Sắc mặt Dương Ngọc Hải tái nhợt nhìn chằm chằm vào Tần Mục đang tươi cười, hận không thể tiến lên dùng đao chặt thêm mấy đao, nhưng hắn không thể làm như vậy. Tuy sinh ý gia tộc ở kinh thành không lớn, hắn có thể tham ô tài chính tối đa cũng chính là ba trăm vạn, hắn lại không muốn ném mặt mũi ở đây..
- Hai trăm vạn.
Dương Ngọc Hải khẽ cắn môi, giơ tay phải lên.
Tần Mục không có ra giá, đây là quy củ rất công bằng của đấu giá hội, để ngừa có người thừa cơ kéo giá. Cho dù là tính chất tư nhân nhưng những quy củ này vẫn phải tuân thủ. Tần Mục chưa từng tới cùng với Dương Yếp, hơn nữa hai người đang ngồi cung, cho nên Dương Yếp ra giá không ai thấy không phải.
- Hai trăm hai mươi vạn.
Dương Yếp gương mặt đỏ bừng. Tần Mục vừa rồi nói cho nàng biết, chỉ cần có thể khiến Dương Ngọc Hải phun máu thì cái đồng hồ này sẽ tặng cho Dương Yếp làm lễ vật, tiền Dương Yếp khong quan tâm. Như vậy làm cho Dương Yếp cảm thấy kích động lên, cũng không phải bởi vì giá trị của đồng hồ này, mà là bên người nàng có đồ mà Tần Mục đã từng đeo, loại cảm giác này khiến nội tâm của nàng ấm áp, kêu giá cũng nghiêm túc, một hơi kêu thêm hai mươi vạn.
Con mắt Dương Ngọc Hải đột nhiên phun lửa, trừng mắt với Dương Yếp. Hắn đã nhìn thấy Tần Mục nhắm mắt lại chờ đấu giá chấm dứt, lúc này mới nhẫn tâm kêu ra một vạn, nhưng hắn vẫn thật không ngờ Dương Yếp vừa rồi nhìn thấy Tần Mục đã khúm núm thì bây giờ sinh ra biến hóa.
- Hai trăm ba mươi vạn!
Dương Ngọc Hải trong nội tâm run lên, một hơi kêu ra mươi vạn.
- Hai trăm bốn mươi chín vạn.
Dương Yếp nhìn thấy bộ dáng của Dương Ngọc Hải thì nội tâm hả giận. Nàng đến kinh thành phát triển một đoạn thời gian, bởi vì bên Đằng Long đã từng biểu diễn với Sydney, danh khí đã tăng lên nhiều, ở kinh thành càng gia tăng không ít danh khí. Dương Ngọc Hải đã nhiều lần gọi người đưa tin tức, muốn bao nàng một tháng, nàng đang ở hàng hot, ngay cả cha của Dương Yếp nhìn thấy chi phiếu Dương Ngọc Hải đưa qua cũng biến thành tù binh của Dương Ngọc Hải, không ngừng khuyên Dương Yếp theo Dương Ngọc Hải, làm cho nàng áp lực to lớn. Nhưng mà Tần Mục hôm nay xuất hiện khiến nàng có thêm dũng khí, nhìn thấy Dương Ngọc Hải hổn hển thì Dương Yếp cảm thấy đắc ý, nghiêng đầu nhìn qua Tần Mục.
Những người khác ai cũng không muốn tham dự vào chiến đấu này, có mấy thương nhân nhát gan đã đi ra ngoài. Dương Ngọc Hải không phải là gia hỏa lòng dạ rộng lượng, tuy tài chính không phải rất hùng hậu nhưng có người trên chính đàn, không chuẩn những người bị hắn nhìn thấy sẽ biến thành nơi trút giận. Tục ngữ nói dân không đấu với quan, sau lưng mình năng lượng nhỏ, đều tìm cơ hội rời khỏi phòng đấu giá, bọn họ cam thấy kiêng kỵ Dương Ngọc Hải.
- Hai trăm... Năm mươi lăm vạn!
Dương Ngọc Hải khẽ cắn môi, mặt mũi này không thể ném, nhất định phải cướp về.
Đáng tiếc Dương Yếp đã bị cảm giác thoải mái này điên đảo, thấy Dương Ngọc Hải lại hô giá, nàng hưng phấn hô lớn: 
- Năm trăm vạn!
Xoạt! Giá cả của Dương Yếp ngoài dự liệu của mọi người. năm trăm vạn, đây chính là một đống tiền đấy, đặt ở trước mặt ai cũng khiến kẻ đó thở gấp, bây giờ từ trong miệng một ca sĩ kêu ra? Trên khán đài Chu Lực Quân biểu lộ không chút nghi ngờ Dương Yếp có thể lấy tiền ra, chuyện này khiến mọi người kỳ quái.
- Tần Mục, mày đúng là muốn chọc vào tao sao?
Trong mắt Dương Ngọc Hải đã tràn ngập tơ máu, nhiều năm qua tính cách ương ngạnh của hắn không chịu được cục tức này. Cho dù hắn không mua được, vật phẩm đấu giá hay là giá trị đấu giá đều bị Tần Mục áp một đầu, đổ ước kia sẽ có hiệu lực. Nếu nói không thực hiện lời hứa, bọn họ nói chuyện đã có ghi âm, Dương Ngọc Hải cũng không gánh nổi chuyện này.
Không ném ra khỏi người lại còn bị đá đập vào chân, Dương Ngọc Hải không ngừng xoắn xuýt chuyện này, hắn vỗ bàn đứng lên đi về phía Tần Mục.
Tần Mục chậm rãi mở mắt ra, nhìn Dương Ngọc Hải và nhắm mắt lại.
Bỏ qua! Tần Mục lại tát một cái vào mặt Dương Ngọc Hải, Dương Ngọc Hải muốn tránh đoàn nhưng bị Tần Mục lười phản ứng tới. Ở trước mặt nhiều người hắn làm sao chịu nổi?
Tần Mục không để ý Dương Ngọc Hải, cũng không có nghĩa là Trương Tử Bình không quan tâm. Dương Ngọc Hải cử động này nói trắng ra là làm rối, cho dù ngươi hung hăng càn quáy thế nào thì trước mặt Trương Tử Bình còn chưa đủ tư cách. Trương Tử Bình cười nhạt một chút, nhìn Chu Lực Quân làm điệu bộ.