Thanh Quan

Chương 77: Tôi thua không oan​ ​




Ít nhất hiện tại Tần Mục có thể yên tam ngồi ở vị trí trưởng thôn. Nếu không có gì thay đổi sau khi Hồ Lõa Tứ xuất viện, chức bí thư chi bộ thôn sẽ do vào tay hắn.

Quyền lực chỉ khi dùng mới thấy ít. Tần Mục nghĩ đến bức thư từ trung ương gửi đến, cắn môi, liền quên đi đề nghị trong đó.

Ra khỏi sân ủy ban, hắn dự đinh quay lại viện một lát rồi mới về thôn. Nhưng không ngờ lại gặp Chu Tiểu Mai vội vàng ở cổng viện.

Hôm nay cô mặc bộ áo đỏ, che kín toàn bộ phần ngực, nhưng vẻ đẹp mê hồn của cô vẫn hiện ra với đôi giày du lịch và chiếc quần bó, lộ rõ bộ đùi và vòng eo nhỏ.

Hai người chạm mặt, Chu Tiểu Mai liền hỏi Tần Mục không biết đoàn khảo sát lấy tin từ đâu lại biết Hồ Lão Tứ bị đánh, tập trung đến thăm Hồ Lõ Tứ. Lại nói sẽ liên danh với các người khác kiện lên huyện ủy, yêu cầu huyện trừng trị kẻ ác, trả lại sự yên bình cho người đầu tư.

Tần Mục suy nghĩ lợi hại trong đó, bảo cô đưa tin cho đoàn, nói huyện ủy đã cho cục trưởng Lưu Đại Hữu cử người điều tra chuyện này rồi, lại kết hợp với toàn bộ lực lượng trong trấn Hà Tử phối hợp điều tra, nhất định sẽ bắt những kẻ gây chuyện về quy án, nói họ yên tâm. Dù vẫn có những phần tử ngoài vòng pháp luật lui tới nhưng thôn Tây Sơn vẫn là thôn có môi trường đầu tư yên bình.

Chu Tiểu Mai ngờ vực nhìn Tần Mục, hỏi:

- A, đừng xem tôi như kẻ ngốc, nói đi, cậu đang nhớ ai, lại muốn đối phó ai?

Tần Mục vội dang tay, ra vẻ ngây ngô:

- Tôi nói chị Tiểu Mai, tôi trong mắt cô là loại đó sao?

Chu Tiểu Mai nhìn hắn một cái, cười lên, liền đi vào viện.

Tần Mục đứng ở cổng viện hút thuốc, nhìn trời rồi nghĩ lung tung. Sở dĩ hắn bảo Chu Tiểu Mai đi nói chuyện này mà không tự mình ra mặt, vì hắn đã nghĩ rất nhiều rồi. nếu hắn đi nói với đoàn khảo sát, sẽ để lại ấn tượng về một trưởng thôn quyền uy ghê gớm trong lòng khách hàng, thậm chí cò mang tiếng ác, đồng thời phe cánh của Bạch Quang Lượng cũng sẽ bị động

Đoàn khảo sát khẳng định sẽ đến huyện khiếu nại, điều này không hề nghi ngờ. hắn nghĩ người ở bên ngoài tới gây chuyện thì ảnh hưởng tới những người tới huyện tìm kiếm đầu tư, phải có chính sách linh hoạt và bảo đảm an toàn cho bọn họ thì người ta mới dám đầu tư. Hiện tại Tần Mục thấp cổ bé họng, không thể can thiệp vào quyết sách chính trị. Nên dù là một quân cờ, hắn cũng không thể mạo hiểm.

Kít, một tiếng xe dừng lại vang lên, Tần Mục đang suy nghĩ thì ngẩng lên nhìn, Lưu Đậi Hữu đang xuống xe, cười với hắn.

- Đã giao Lý Chiếu Hùng cho cơ quan tư pháp rồi, yêu cầu duy nhất của ông ta là gặp cậu, đi cùng tôi một chuyến.

Lưu Đại Hữu đến trước mặt Tần Mục, cười hì hì.

Tần Mục nhíu mày, nhìn Lưu Đại Hữu nói:

- Tôi nói, anh Lưu, sao vui vậy làm gì? Không sợ kẻ khác đàm tiếu sao?

Lưu Đại Hữu xoa tay,nói:

- Sợ gì, huyện ủy đã hạ lệnh rõ ràng rồi. Đó là quyết định nhanh chóng, nghiêm minh, sợ gì.

Tần Mục lắc đầu cười:

- Tôi sợ hiện tại có người đang giấu đao trong đầu, xem ai không vừa mắt thì chém xuống.

Hẵn cũng không nhiều lời, nhìn quanh không thấy bóng dáng Chu Tiểu Mai, liền vứt tàn thuốc, nói:

- Đi thôi, đi thăm lãnh đạo cũ.

Hai người đến trại giam, có sự dẫn đường của Lưu Đại Hữu, chẳng bao lâu Tần Mục đã thấy Lý Chiếu Hùng.

Lúc này Lý Chiếu Hùng hoàn toàn không có dáng vẻ của một cục trưởng, cũng không còn uy phong như khi quát mắng tại thôn Tây Sơn. Toàn thân uể oải, mắt hõm sâu vào, không có thần thái, như người già mất ngủ, tóc không còn chải chuốt mượt mà nữa, nó rối tung, có thể thấy rõ tóc bạc.

Thấy Tần Mục thì mắt Lý Chiếu Hùng mới sáng lên một chút, sau đó là mông lung, giọng khàn khàn nòi:

- Cậu đã đến rồi.

Tần Mục gật đầu, ngồi đối diện Lý Chiếu Hùng. Giữa hai người có một cái bàn, một cảnh sát đứng bên.

- Tiểu Đông, tới đây một chút.

Lưu Đại Hữu đứng ở cửa vẫy tay, người cảnh sát đó liền nhìn hai người rồi đi ra ngoài.

Không còn người ngoài, ánh mắt Lý Chiếu Hùng liền hoạt bát hẳn, hỏi:

- Có thuốc không?

Tần Tiêu gật đầu, lấy điếu Thạch Lâm trong túi ra và cả hộp quẹt đưa cho Lý Chiếu Hùng.

Lý Chiếu Hùng từ từ nhận điếu thuốc và châm thuốc, như rất kích động, quẹt gãy vài que diêm mới châm được điếu thuốc, liền hút một hơi.

Thấy bộ dạng suy sụp của Lý Chiếu Hùng, Tần Tiêu có chút thương hại, nói:

- Sau khi vào đó hãy kiểm điểm bản thân, vẫn còn cơ hội ra ngoài.

Lý Chiếu Hùng cúi đầu hút thuốc, nghe Tần Mục nói vậy, cười một tiếng, nói:

- Ra ngoài? Không ra được rồi. Cả đời này ở đây thôi.

Tần Mục lắc đầu, không biết phải nói gì.

Hút hết một điếu, Lý Chiếu Hùng lại lấy điếu khác, nhả ra một làn khói lớn, từ từ nói:

- Tần Mục, lần đầu gặp mặt thật sự tôi rất quý cậu. Cậu có khả năng và bốc đồng, lại có sức mạnh không sợ gì, rất giống tôi lúc trẻ.

Nghe đến chuyện đó Tần Mục thở dài:

- Thật ra, ông cũng để lại ấn tượng tốt cho tôi.

Lý Chiếu Hùng lắc đầu, có chút tiếc nuối:

- Già rồi, rốt cuộc vẫn không phải đối thủ của thanh niên như cậu.

- Trên chính trị không có cách nói đối thủ hay không, chỉ là chính kiến không giống nhau, ai cũng có hoài bão riêng.

Tần Mục lắc đầu nói.

Lý Chiếu Hùng lại hút thuốc, nghĩ một hồi rồi nói:

- Thật ra số tiền đó rơi vào tay tôi không nhiều, cậu có tin không?

Tần Mục không tỏ thái độ, thoáng nhìn Lý Chiếu Hùng.

Lý Chiếu Hùng cười giễu, rồi hút một hơi thuốc, lại nói:

- Đúng là nói ra cũng khó tin.

- Tôi tin.

Cuối cùng Tần Mục cũng nói, hơi nghiêng về trước, nói nghiêm túc:

- Tôi thực sự tin. Chỉ là người ta chức vị cao hơn ông rất nhiều, lại không để lại chứng cứ, nếu ông tố cáo bây giờ chỉ có thể chứng minh ông vu oan, làm mất danh dự cán bộ nhà nước. Ông giữ bí mật thì người ta sẽ bảo vệ gia đình ông an toàn.

Tần Mục từ từ ngả người về sau, có chút đồng cảm, nói:

- Trước nay chút chuyện này trên quan trường đều lặp đi lặp lại.

Lý Chiếu Hùng thấy rõ sự cảm thán của Tần Mục, bỗng ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm như nhìn động vật quý hiếm:

- Tần Mục, cậu nguy trang thật kỹ, nếu tôi sớm biết tâm tư của cậu, sẽ không xem cậu như một tên tiểu tử.

Tần Mục thổi phù một tiếng rồi vui vẻ nói:

- Cục trưởng Lý, chuyện quan trường đến giờ ông vẫn chưa rõ sao. Tuổi có thể nói lên điều gì?

Lý Chiếu Hùng nhìn Tần Mục hồi lâu, rồi nói:

- Quả nhiên, cậu vừa nói vậy tôi cũng thấy tôi đáng chết, đáng chết! Tôi thua không oan, không oan!

Nói xong Lý Chiếu Hùng cười lớn, như tháo được một khúc mắc lớn.

Tần Mục nhìn Lý Chiếu Hùng có chút điên cuồng, trong lòng cũng không dễ chịu. Vào những năm của hắn, hắn bị đánh ngã cũng giống như Lý Chiếu hùng, trải quan một cuộc sinh tử, cái gọi là người làm quan thì cái gì mới đạt chuẩn làm quan?

Những điều này không thể nói rõ cho Lý Chiếu Hùng được, chuyện khó giải thích này chỉ có thể do bản thân lĩnh hội, không thể nói rõ.

Lý Chiếu Hùng càng cười lớn, bị sặc khói, ra sức ho.