Thanh Quan

Chương 787: Nhìn Thấu




Loại tình huống này trở nên phi thường thú vị, nếu thật sự có người rơi đài, người còn lại phải biểu hiện hung hăng càn quấy đắc thắng, thế nhưng mà Tần Mục cùng Viên Khắc Chấn hai người không có biểu hiện này, mùi vị kia cũng có chút biến. Hai người bọn họ cũng biết, ngày sửa xong thiết bị của khoa nghiên cứu là ngày tuyên án, cho nên Viên Khắc Chấn cân nhắc hai ba ngày, rốt cục vẫn không nhịn được nói chuyện với Tần Mục.

- Tần khoa trưởng, không biết thiết bị sửa như thế nào rồi?

Viên Khắc Chấn há mồm đi thẳng vào chuyện thiết bị, dùng tư thái thản nhiên ám chỉ Tần Mục, mình không phải mang oán khí tới.

Tần Mục nhận được điện thoại cũng có chút nghi hoặc, giờ phút này nghe Viên Khắc Chấn nói chuyện thì nghi hoặc trong lòng càng nồng đậm. Hắn không phải là không có phát giác Viên Khắc Chấn khác thường, đồng thời cũng mê mang với thái độ của Hạ Chân, điện thoại này Tần Mục rất hoan nghênh, cười nói: 

- Có khó khăn cần giải quyết, chúng ta cần phải làm việc!

Cũng không mang theo nóng tính, hoàn toàn đang trả lời vấn đề bình thường.

Viên Khắc Chấn cười rộ lên, nói ra: 

- Tần khoa trưởng, đi vào bộ tin tức thời gian cũng không ngắn a, chúng ta cũng không có ngồi với nhau, không biết có thời gian hay không?

Viên Khắc Chấn khác với Tần Mục, hắn đã hơn bốn mươi tuổi, lần này xảy ra vấn đề mà bị đá ra ngoài, cho dù có thể xoay người, cấp bậc cũng khó tăng lên. Mà Tần Mục cho dù chậm trễ năm năm mười năm, hắn vẫn chỉ mới ba mươi bảy tuổi, trên chính đàn tuổi này như mặt trời ban trưa. Viên Khắc Chấn làm thân với Tần Mục, chuyện này hắn nhất định phải cúi đầu trước, từ chỗ Tần Mục thám thính tin tức, như vậy mới có thể nhanh chóng nghĩ ra đối sách. Nếu hắn thật sự phải rót một cấp bậc, về sau cần phải đi cẩn thận.

Đối với đối phương lấy lòng, Tần Mục nghĩ không ra, hắn trầm ngâm một chút, nói ra: 

- Viên khoa trưởng cố tình, không bằng hôm nay đi!

Oan gia nên giải không nên kết, Tần Mục biết rõ hắn và Viên Khắc Chấn mâu thuẫn chỉ là đoạt vị trí của nhau mà thôi, không phải tử thù, nếu như có thể giảm bớt mâu thuẫn thì không nên gây thù.

Hai người tâm tư khác nhau nhưng ngoài mặt đạt thành nhất trí. Viên Khắc Chấn nói mời cơm. Hắn sợ Tần Mục không biết chỗ, hắn nói ra tên cư xá.

Vừa nói ra thì Tần Mục chân động. Đêm hôm đó Tần Mục cùng Hà Tinh đi tới cư xá này rồi, Tần Mục cũng nhìn tên cư xá, Viên Khắc Chấn vừa nói thì Tần Mục cảm giác có hương vị uy hiếp, còn có chút không biết thế nào. Chuyện này đã nói rõ vấn đề, Viên Khắc Chấn đang cầm điều kiện bàn với Tần Mục, đây không phải là đấu tranh thắng lợi gì đó, Viên Khắc Chấn nếu thật sự muốn chơi thì hắn sớm bỏ đá xuống giếng rồi

Tần Mục cười nhận lời, nhưng mà cũng nói với Viên Khắc Chấn một tiếng, nhân viên kỹ thuật cho dù như thế nào cũng không thừa nhận là mình thay đổi thiết bị, hơn nữa còn xuất ra nguyên bộ sách thuyết minh thiết bị, cũng truyền lại cho Viên Khắc Chấn một tin tức, trong tay Tần Mục cũng cầm tay của Viên Khắc Chấn.

Hai người lần đầu trao đổi tin tức, kết luận không mưu mà hợp, cho nên khi hai người gặp ở tiệm cơm, cả hai đều thở dài.

- Tần khoa trưởng, tuổi trẻ tài cao, về sau bộ tin tức này cần người trẻ tuổi như anh giữ thể diện.

Viên Khắc Chấn mở miệng đầu tiên, há mồm là lấy lòng Tần Mục. Những lời này nghe như thế nào cũng được, nhưng Viên Khắc Chấn trong lời nói không mang oán khí, hình như muốn nâng Tần Mục lên.

- Không có Viên khoa trưởng tọa trấn phía sau, tôi không thể làm ra bao nhiêu thành tích.

Tần Mục cũng mỉm cười, lời này hai ý nghĩa, không có mang hương vị châm chọc.

Bước đầu tiên thăm dò giao thủ hai người tám lạng nửa cân, ai cũng không cầm tiện nghi, ai cũng không có thăm dò ra chi tiết của đối phương. Lúc này hai người cũng hiểu, bọn họ chỉ là con cờ, về phần ván cờ này là cái gì thì do Bùi Hải Đào cùng Hạ Chân quyết định, bọn họ có thể suy đoán, nhưng lại không thể kháng cự.

Viên Khắc Chấn vô cùng đơn giản gọi bốn món ăn, rượu cũng là rượu bình thường, điểm này làm Tần Mục lau mắt mà nhìn.

- Tần khoa trưởng, đi vào bộ tin tức, chúng ta không có làm nghi thức hoan nghênh cái gì, hoàn toàn là do tài chính khoa hậu cần khẩn trương. Hôm nay tôi làm chủ, kính Tần khoa trưởng một ly.

- Viên khoa trưởng, ngài quá khách khí, không nói tư lịch sâu cạn, chỉ nói tuổi thì tôi nên mời anh rồi..

Chén đầu tiên là hai người thăm dò, lại dùng lời nói thăm dò lẫn nhau vài lần, tuy cuối cùng là Tần Mục danh nghĩa mời, nhưng Viên Khắc Chấn lại phi thường không tình nguyện, chết sống cũng không cho Tần Mục mời.

Hai người tới tới lui lui, mỗi một lần nâng chén đều nói lời sắc bén, lại giữ đường lui cho mình, sử dụng tâm lực phi thường lợi hại.

- Tần khoa trưởng, tục ngữ nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lão Viên tôi vẫn không tin tà, luôn cảm thấy gừng càng già càng cay, hiện tại xem ra sóng sau những lời này lại dùng quá đúng trên người Tần khoa trưởng, quả nhiên rất đúng!

Viên Khắc Chấn lại giơ ly lên.

Tần Mục cười giơ chén lên, nói ra: 

- Cộng đồng tiến bộ, cộng đồng phát triển, tuy chức năng nghiên cứu khoa và khoa hậu cần không có liên hệ quá lớn với nhau, nhưng đều cùng một bộ, còn cần Viên khoa trưởng hỗ trợ nhiều hơn.

Hai người lại cạn ly. Viên Khắc Chấn tửu lượng không phải rất lớn, hoặc nói cố ý giả bộ như tửu lượng không lớn, đặt chén rượu xuống sau đó thở dài, nói: 

- Tần khoa trưởng tuổi trẻ tài cao, tôi thật cao hứng khi cùng đảm nhiệm chức vị với Tần khoa trưởng, nhưng mà già nên có chút lực bất tòng tâm, muốn nhường vị trí cho người trẻ tuổi.

Hắn rốt cuộc vẫn thiếu kiên nhẫn trước, mang tình huống mình đối mặt nói ra. Hắn cũng tâm phiền, cầm ly tự uống.

Tần Mục tròng mắt hơi híp, Viên Khắc Chấn rốt cục nói ra. Hắn lúc này có thể khẳng định Viên Khắc Chấn cũng có tao ngộ như mình. Hắn cũng giả bộ như có chút men say nói ra:

- Thay đổi hoàn cảnh luôn tốt, sau khi tôi đi Viên khoa trưởng cần phải làm tốt kỹ thuật, người trẻ tuổi của khoa nghiên cứu năng lực mặc dù có, nhưng mà tính tình xúc động một chút.

Đây là trao đổi tin tức rõ ràng, tràng diện lập tức yên tĩnh. Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thậm chí muốn nhìn ra điểm giả bộ trong mắt của đối phương, nhưng mà kết quả hai người đều nói thật.

Bàn đồ ăn này không còn ý nghĩa gì, hai người không nói thêm gì mà nặng nề ăn cơm.

Tần Mục tính tiền, Viên Khắc Chấn đi trước, bước chân có chút lảo đảo. Hắn đúng là làm cho Bùi Hải Đào không ít chuyện, cũng biết một ít bí mật, nhưng vào lúc này trong lòng của hắn có cảm giác bị phản bội thật sâu, rượu không say mà người tự say, hắn đang buồn bực.

Tần Mục cũng không vui, Hạ Chân cùng Bùi Hải Đào thỏa hiệp làm hắn không thể tiếp nhận. Thời điểm ở Bắc Liêu hắn cảm thấy Hạ Chân xem như là người biết nghe can gián, trở lại kinh thành làm chút động tác. Nhưng mà hôm nay xem ra người này lập trường rất không kiên định, mặc dù biết rõ hậu trường của Tần Mục nhưng mà thấy lãnh đạo đưa cành ô liu tới trước mặt thì trực tiếp ném Tần Mục qua một bên.