Thanh Quan

Chương 796-797: Tiên Sinh, Chúng Ta Đã Gặp Mặt?




Ngồi vào vị trí của bọn họ, nếu thò tay nhận đồ vật sẽ khiến người khác nhìn chằm chằm vào, mà đối với nhân viên đơn vị thì đó là vấn đề thái độ.

Bên phía Tề Vân này Tần Mục lại đặt mục đích, hắn ngược lại biết rõ một ít. Chuyện Tần Mục tiến vào văn phòng của Bùi Hải Đào vào trưa hôm sau đã truyền ra ngoài, Tề Vân tự tin chưa có năng lực khiêu chiến với Bùi Hải Đào nhưng trong các phó bộ trưởng hắn có thể tranh giành địa vị đệ nhất. Chỉ cần nhịn được tới vị trí đệ nhất phó bộ trưởng, đến lúc đó Bùi Hải Đào lui xuống hoặc là có chuyện gì khác thì hắn có khả năng được chọn làm người nối nghiệp!

Kể từ đó đối với Tần Mục đi tìm hiểu, Tề Vân vẫn rất hài lòng. Dính vào đại thụ, Tần Mục còn không quên người ra tay giúp hắn lúc lâm nguy, hơn nữa còn lộ ra chuyện công ty internet Hoa Hạ, làm cho Tề Vân âm thầm gật đầu. Tần Mục không cách nào làm được chu đáo, cỏ đầu tường là thứ người ta kiêng kỵ nhất, đối với Tần Mục mà nói loại lựa chọn này không phải hắn muốn, nhưng mà không được thì Tề Vân phải biểu hiện khiến hắn thỏa mãn, lúc gần đi còn dặn dò Tần Mục có thời gian thì tới nhà của hắn ngồi nhiều, giao lưu trao đổi. Làm cho một phó bộ trưởng nói lời này, Tần Mục biểu hiện thì kinh sợ, làm cho Tề Vân không nói thêm lời nào.

Về phần Hạ Chân bên này Hạ Chân và Tần Mục đối mặt cũng có chút xấu hổ. Tần Mục lợi dụng Hạ Chân ở Bắc Liêu, Hạ Chân đã ở bộ tin tức này lợi dụng Tần Mục, vốn quan hệ của hai người phải chặc chẽ nhưng bây giờ thì bất hòa. Hạ Chân lựa chọn không có sai, Tần Mục lựa chọn không có sai, cho nên nhìn Tần Mục thì Hạ Chân thở dài.

Nhưng mà Tần Mục không có qua ghen ghét Hạ Chân, ngược lại cảm thấy đây mới là quan trường. Hắn kính Hạ Chân một điếu thuốc, bắt đầu nói cho Hạ Uyển Nhi chuyện về sau, nhưng mà không tìm ra lời nói.

- Hạ bộ trưởng, tính tình của Hạ thư ký không quá thích hợp ở trong khoa nghiên cứu.

Tần Mục nói chuyện cũng không có quá nhiều kiêng kị, Hạ Chân biết rõ thế lực sau lưng của Tần Mục, hơn nữa hắn là lãnh đạo trực tiếp của Hạ Uyển Nhi, Tần Mục có tư cách nói như vậy.

- Ai, nha đầu kia làm anh phiền lòng.

Hạ Chân nói sang chuyện khác tán thưởng Tần Mục, lắc đầu thở dài nói.

- Bây giờ là thời điểm cải cách mở cửa, bằng tính tình hấp tấp của Hạ thư ký thì nên đi cơ sở, không chuẩn còn có thể xông ra bầu trời của mình đấy.

Tần Mục rút điếu thuốc nói ra.

- Một nha đầu đi cơ sở không tốt lắm.

Hạ Chân nói một câu như vậy, trong đó hương vị ai cũng có thể nghe ra. Cho dù nữ nhân kết hôn, nếu hơi có chút tư sắc cũng bị người ta nhìn chằm chăm vào, huống chi Hạ Uyển Nhi lconflaf tiểu nữ hài xinh xắn nữa chứ? Hạ Chân là phó bộ trưởng không sai, nhưng không có chức vị, có nhiều chỗ không có thực quyền, nếu như Hạ Uyển Nhi đi cơ sở, đụng một ít người có bối cảnh còn khó nói được gì.

Tần Mục biết rõ Hạ Chân băn khoăn, vừa cười vừa nói: 

- Mấy ngày hôm trước thời điểm tết nguyên tiêu, nghe nói ở Quý Bình có hạng mục cứu trợ người nghèo, bộ giáo dục rất quan tâm chuyện này, tôi thấy nên đưa cô ta sang đó rèn luyện một chút.

Hạ Chân bị Tần Mục nói như vậy không hiểu ra sao, không biết Tần Mục tại sao đánh chủ ý này. Nếu thật đặt trong hạng mục được chú ý, vậy Hạ Uyển Nhi lăn lộn ở cơ sở giảm đi nhiều băn khoăn của Hạ Chân, nhưng mà dụng ý của Tần Mục là thế nào?

Tần Mục cười tủm tỉm nói ra: 

- Kỳ thật Hạ thư ký đi vào trong đó cũng có lợi, biểu đệ Đậu Đức cũng của tôi tạm thời giữ chức vụ ở đó rèn luyện, tất cả mọi người là bạn, có thể chiếu cố lẫn nhau mà.

Hạ Chân hiểu ra. Đậu Đức có ý với Hạ Uyển Nhi, Hạ Chân hắn cũng biết rõ, Tần Mục đang có ý định tác hợp hôn nhân sao? Vấn đề này đúng là vấn đề, Tần Mục chức vị còn chưa có tư cách kia, tối thiểu nhất cũng là Cao Phái mới được. Hạ Chân suy nghĩ một chút và nói: 

- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ.

Đề tài này chấm dứt, hai người không có tiếng nói chung, Tần Mục liền tìm cớ cáo từ, Hạ Chân tiễn hắn ra cửa. Tần Mục nói ra: 

- Hạ bộ trưởng, lần này tới vội vàng, cũng không mang cái gì tới, mấy ngày hôm trước có bộ hạ cũ đi lên kinh thành này, tặng cho tôi một chút mai mơ, tôi mang hộ cho ngài một chút, mong không ghét bỏ.

Đợi đến lúc Tần Mục đi rồi, Hạ Chân nhìn qua túi mai mơ, lắc đầu nở nụ cười khổ, Tần Mục đang hỏi hắn có hối hận không dứt khoát hông? Mới mai, tâm mai, hối hận!

Lúc này Tần Mục đã cắm rễ ở bộ tin tức, công tác của khoa nghiên cứu đi vào quỹ đạo, đầu tháng một đã có hạnh mục nghiên cứu thành công, quân đội cũng khen ngợi, hy vọng khoa nghiên cứu không ngừng cố gắng.

Thời gian vững vàng làm cho Tần Mục cảm thấy toàn thân khó chịu, hắn có cảm giác chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nhưng không biết rõ loại dự cảm này nằm ở đâu.

Quý Thu đi Đằng Long, đảm nhiệm bí thư thị ủy Đằng Long, vừa lên đài đã bắt đầu bốc hỏa, trực tiếp gạt bỏ những cái đuôi của Tô Ký Bắc ở lại Đằng Long hoặc là đồng hóa, lực đạo mạnh phi thường. Có Trương Thúy hiệp trợ, còn có Lưu Đại Hữu nắm giữ thế lực công - kiểm - pháp, thành phố Đằng Long như núi lửa bộc phát, nơi này có thể nói là được Tần hệ nắm giữ, không bằng nói đã biến thành hậu hoa viên của Tần Mục. Khu phát triển và khu chợ phiên tăng lên vùn vụt, Thanh Thao có xu thế tăng lên cấp thành phố, Tần Mục chỉ cần được điều nhiệm đi thì hắn sẽ biến thành siêu sao ở đây.

Thành phố Khai Phát bên kia động tĩnh không nhỏ, Tần Mục không có nhìn thấy tình huống cụ thể, nhưng đoán chừng có hai thủ đoạn, cưỡng chế và thỏa hiệp, đây là thủ đoạn thường xuyên dùng nhất, nhưng mà treo chuyện này đi, chỉ bằng vào hai thủ đoạn này là không đủ, còn phải có cái gì đó khác biệt.

Nhưng Tần Mục biết rõ, cảm giác bất an của hắn không phải nằm ở đây, mà là dự cảm trong tối tăm.

Tháng giêng đã đi ra ngoài, trung tuần tháng ba. Ngày hôm nay chính là chủ nhật, Tần Mục sáng sớm đã thức dậy, một người ở trong nhà nhàm chán, liền mặc quần áo ngủ khoan thai đi xuống lâu, đi tới công viên Tây Hải.

Trong công viên Tây Hải có hình dáng khác biệt, hành lang khúc chiết. Toàn bộ công viên dùng bố cục thần thoại "Một trì ba tiên sơn", hình thức đặc biệt, giàu có ý cảnh tưởng tượng. Mặt nước khoáng đạt, tháp đồng hồ, thương tùng thúy bách, hoa và cây cảnh hương thơm, đình đài lầu các, động đá, nhiều dáng vẻ khác lạ giống như tiên cảnh. 

Tần Mục kiếp trước chưa đi tới kinh thành, còn không có đi hưởng thụ ở nơi đây. Hôm nay ở kinh thành cũng chỉ ở trong đơn vị làm việc, không có rút ra bao nhiêu thời gian đi du ngoạn một phen. Hôm nay trùng hợp có thời gian hắn đi thẳng tới Hồi Âm Bích, nơi này rất nổi tiếng.

Hồi Âm Bích nằm bên trái quảng trường trống trải của công viên Tây Hải, Tần Mục thả bước rất chậm. Hắn đi từng bước tới Hồi Âm Bích, Tần Mục suy nghĩ đi đi. Vào sáng sớm có không ít người ở trước Hồi Âm Bích luyện quyền, nhưng người trong Hồi Âm Bích không có mấy người.


Lúc này có tiếng nói từ phía sau vọng tới.

- Tiểu Khiết, cô đừng nói, dù sao tôi sẽ không đồng ý, tôi sẽ không đi, ai mà thèm hắn.

Một âm thanh từ bên phải Hồi Âm Bích vọng ra, khiến Tần Mục nhất thời sững sờ. Thì ra nơi này không chỉ có mình, còn có người sao?

- Tiểu Đồng, tôi nói với cô, người ta chỉ mời cô ăn cơm, không nên từ chối như vậy!

Lại một nữ âm theo Hồi Âm Bích đi tới. Tần Mục lúc này cảm thấy hai người này nói lớn trong Hồi Âm Bích như vậy thật không biết điều, hắn không muốn tiếp tục nghe cho nên muốn rời đi.

- Thôi đi, cô thích thì cứ đi tìm Dương Ngọc Hải, tôi mới chẳng thèm ngó tới đấy. Không phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn sao, muốn bà cô đi uống rượu với hắn, nằm mơ đi. Những kẻ có tiền kia không phải thứ tốt, ai, muốn tìm người mình yêu và yêu mình thật khó.

Một nữ hài nói ra.

- Có gì lớn sao, người ta có tiền chúng ta có dung mạo, chơi đùa mà, không phải chỉ thiếu đi một cái màng mỏng thôi sao, cô nhìn cô đi, trong đội bay của chúng ta chỉ có mình cô như vậy, băng sơn mỹ nhân có phải hay không?

Một người khác cười hì hì nói ra.

- Ai giống như cô chứ, hoa bướm vờn quanh, một ngày ba bốn người vây quanh, cô thật thoải mái mà.

Tần Mục trên trán đổ mồ hôi, nghe được chuyện này hắn cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà hai nữ nhân nói chuyện còn mang theo Dương Ngọc Hải, chẳng lẽ là Dương Ngọc Hải? Tần Mục phát hiện mình quá mẫn cảm rồi, kinh thành lớn như vậy, Dương Ngọc Hải còn không phải tên gì quá khác biệt, trùng tên trọng họ rất bình thường. Hắn cũng không muốn tiếp tục nghe tiếp, hắn bước nhẹ muốn rời đi.

- Ah, cô dám sờ tôi, xem tôi giáo huấn cô đây, đây là lưu cho lão công của tôi

Nữ hài Tiểu Đồng mắng một câu, sau đó hai nữ hài cười rộ lên.

Tần Mục căn bản chưa kịp lảng tránh, trước mặt có hai nữ hài chạy tới. Nữ hài đi đầu chạy và nữ hài phía sau cười lớn đuổi theo, căn bản không có chú ý tới Tần Mục. Tần Mục nghiêng người tránh nàng đi, không ngờ nàng chạy phiêu hốt cho nên đâm vào người Tần Mục.

Cú va chạm này hai nữ nhất thời đình chỉ đùa giỡn, Tần Mục đỡ lấy một nữ hài, khẽ cười nói: 

- Cẩn thận một chút.

Cô bé kia khẽ giật mình, lập tức lộ ra vẻ giật mình, quay đầu nhìn qua nữ hài khác: 

- Tiểu Đồng, hắn nghe lén!

Tần Mục đau đầu, nữ nhân này đúng là không nói đạo lý, nơi này là nơi công cộng, lại là Hồi Âm Bích, bí mật không nói ở nhà, chạy đến nơi này nói đúng là hiếm thấy.

Nữ hài tử kia bị té nên tóc tán loạn, Tần Mục giống như bị điểm huyệt, hắn giật mình.

Nàng mỉm cười hỏi: 

- Tiên sinh, có phải chúng ta gặp mặt nhau ở nơi nào sao?

Như thế nào hội (sẽ) không biết, như thế nào lại không nhớ rõ? Tần Mục nhất thời có loại trở lại kiếp trước cảm giác.

Mỹ nhân nốt ruồi! Đây là mỹ nhân nốt ruồi đỏ không gặp mấy năm.

Vốn Tần Mục cảm thấy đây chỉ là mộng tưởng kiếp trước mà thôi, sẽ không còn xuất hiện nữa, nhưng thật không ngờ trong biển người mênh mông lại gặp lại cô nàng, thật đúng có chút "Duyên, tuyệt không thể tả".

Hắn lúc này gật gật đầu, nói ra: 

- Mấy năm trước trên chuyến bay Tây Túc.

- Ah.

Nữ hài tử bừng tỉnh đại ngộ nói: 

- Tôi nhớ rồi, là anh!

Tần Mục gật gật đầu nói ra: 

- Vài năm không gặp.

Nữ hài tử này chính là nữ tiếp viên hàng không Mộ Băng Đồng mà Tần Mục gặp hai lần, khóe miệng có nốt ruồi đỏ mỹ nhân, giống như đúc người yêu của Tần Mục kiếp trước.

Nhìn gương mặt thanh tú của Tần Mục, Mộ Băng Đồng cười vươn tay, nói ra: 

- Tần tiên sinh, anh khỏe!

Tần Mục bắt tay, ngón tay hai người chạm vào và buông, Tần Mục rõ ràng cảm giác ngón tay mát lạnh.

Nữ hài kia vọt tới nhìn Tần Mục, lại nhìn qua Mộ Băng Đồng, con mắt đảo quanh, cười nói: 

- Hai người bạn cũ gặp nhau, tôi không làm bóng đèn..., chậm rãi trò chuyện.

Nói xong muốn quay người rời khỏi.

Mộ Băng Đồng kéo nàng lại, nói ra: 

- Làm gì đi vậy, cùng đi, không phải lúc tới cùng tới sao? Đây là ta trước kia nhận thức bằng hữu, hiện tại đang tại...

Nói đến đây Mộ Băng Đồng nhíu mày một cái, nhìn qua Tần Mục, hỏi: 

- Tần tiên sinh, không biết hiện tại thăng thức ở nơi nào, hay là vẫn vậy?

Tần Mục gãi gãi đầu, cảm thấy hiểu lầm kia lại tiếp tục. Hắn thân là nhân viên chính phủ, nếu không có tiếp xúc lợi ích thì không nên tiết lộ thân phận. Hơn nữa hắn và Mộ Băng Đồng quen nhau, còn bị Mộ Băng Đồng hiểu lầm ý, nhưng công tác trong chính phủ không có thành tích to lớn thì làm khó tăng lên. Cho nên Tần Mục gật gật đầu nói ra: 

- Hơi có chút khởi sắc, nhưng vẫn bị vây ở một phương, khó thi triển quyền cước.

Ánh mắt Mộ Băng Đồng lộ ra một tia tiếc hận, nhưng mà nhanh chóng cười rộ lên, nhìn qua Tần Mục làm tư thế cố gắng, nói ra: 

- Chỉ cần bước đi vững chắc sẽ có tiền đồ, anh còn trẻ mà, cố gắng lên.

Tần Mục cười rộ lên, cảm thấy nữ hài tử này giúp hắn khoái hoạt không ít, vì vậy nói: 

- Hôm nay khó có khi gặp lại, tôi cảm thấy nên mời hai cô ăn sáng, xem như đạt thành một ít tâm nguyện.

Nữ hài bên cạnh bĩu môi, nói ra: 

- Mời khách ăn điểm tâm, anh không có thành ý!

Mộ Băng Đồng vội vàng kéo nàng lại, có lỗi nói ra: 

- Thực xin lỗi ah Tần tiên sinh, cô ấy nói năng chua ngoa quen rồi, là ưa thích nói gở.

Tần Mục khoát khoát tay nói ra: 

- Không có sao, như vậy mới thật tình, không biết hai vị có đáp ứng lời mời của tôi không?

Có lẽ là bởi vì Tần Mục bày ra đủ thành ý, cho nên Mộ Băng Đồng gật đầu đáp ứng. Nhưng mà nữ nhân kia lầm bầm nói: 

- Dương thiếu gia giàu có mơ tiệc không tham gia, ngược lại ưa thích ăn của người khác, thật đúng là khó hiểu cô mà.

Tần Mục đi ở phía trước, con mắt híp mắt lại, Dương thiếu gia kia đúng là khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Trong công viên Tây Hải có bán điểm tâm sáng, Tần Mục ba người đi vào, tùy ý mua bánh quẩy và đậu hủ.

- Không biết Tần tiên sinh hiện đang làm sinh ý gì?

Nghe Mộ Băng Đồng giới thiệu nên Mạnh Khiết tiếp viên hàng không giả bộ như lơ đãng hỏi.

- Một chút sinh ý nhỏ, làm đồ điện tử!

Tần Mục khiêm tốn nói ra. Bộ tin tức, khoa nghiên cứu đúng là nghiên cứu điện tử a, đây chính là tiểu sinh ý, thật sự là nhỏ đến quá nhỏ, cả quốc gia có các sản nghiệp liên quan do hắn quản lý. Một khoa trưởng nói ra sẽ bị người ta xì mũi coi thường, nhưng mà "Tiểu" khoa trưởng cấp phó phòng bị người ta sờ được thì chắc chắn sẽ nịnh bợ đấy.

- Điện tử sao? Ai, Tiểu Đồng, mấy ngày hôm trước trong tiệc tối không phải công ty điện tử Hoa Hạ rất phong quang sao? Nghe nói lão bản kia còn rất trẻ tuổi đấy.

Mạnh Khiết bẹt miệng nói ra: 

- Ai, trên thế giới này người có tiền lại trẻ tuổi quá ít!

Tần Mục nghe ra Mạnh Khiết nói mang theo đâm chọt, hắn hoàn toàn lơ đễnh, mà cười nói: 

- Đồ ăn đủ không, không đủ lấy thêm!

Mộ Băng Đồng trừng Mạnh Khiết, nói ra: 

- Tiểu Khiết.

- Hảo hảo hảo, tôi không nói, tôi không nói!

Mạnh Khiết giơ hai tay lên làm bộ dáng đầu hàng.