Thanh Quan

Chương 803: Dương Yếp Tới Chơi (1)




- Tần tiên sinh, lời này ngài nói đúng. Chúng tôi là người từ bên ngoài tới, ở chỗ này không có gốc và dựa vào, làm gì cũng không nỡ. Vốn tôi có suy nghĩ, nếu nơi tất cả biến thành phố quà vặt hoặc là cho thuê, một tầng một đặc sắc, cả một con đường hơn mười quán xá như vậy thì chắc chắn sẽ náo nhiệt, trong toàn bộ kinh thành cũng có danh tiếng. Người đến người đi, lại truyền bá ra, nhất định có thể tìm được đồ ăn quê quán của mình, còn có thể làm tốt thanh danh.

Nói đến đây lão Mã cười rộ lên, xấu hổ nói: 

- Không chuẩn còn có thể thành thắng cảnh du lịch ở kinh thành đấy, ngài nói có đúng hay không?

Hắn suy nghĩ có chút không có khả năng, cười mỉa không thôi, vội vàng lấy một điếu thuốc đưa cho Tần Mục.

Tần Mục nghe lời này của lão Mã thì nội tâm giật mình, lão Mã này nhạy cảm buôn bán quá mạnh mẽ. Tần Mục vẫn cho rằng người tài ba trong dân gian, chỉ là điều kiện không cho phép cho nên bọn họ không cách nào đạt thành nguyện vọng. Đều nói chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ thành công, đây chẳng qua là án lệ của nhân sĩ thành công mà thôi. Một vạn người cố gắng có lẽ chỉ có một thành công, đó là điều kiện cùng kỳ ngộ tạo thành, mà không thể nói chín ngàn chín trăm chín mươi chín người khác không có biện pháp, không có cố gắng.

Tần Mục nhìn lão Mã thuận mắt, đồng thời xác thực có ý giúp hắn, liền vừa cười vừa nói: 

- Đã nghĩ như vậy vì sao không làm?

Lão Mã mặt mũi tràn đầy xấu hổ nói ra: 

- Tần tiên sinh, ngài cũng hiểu mua bán, tự nhiên biết rõ thế đạo trong đó, người không có tiền như tôi thì lấy cái gì làm?

Tần Mục gật gật đầu, nhìn qua lão Mã thật sâu, hỏi: 

- Nếu như ông có tiền, ông dám làm hay không?

Lão Mã rút điếu thuốc ra, suy nghĩ ý tứ trong lời Tần Mục nói, nhíu mày thật sâu, há miệng mấy lần nhưng không biết nên nói thế nào.

Đúng vào lúc này Tần Mục nghe được tiếng phanh xe ngoài cưa, một chiếc xe màu trắng đậu gần cửa ra vào, ngay sau đó điện thoại của hắn vang lên. Tần Mục nghe là Dương Yếp đang chờ hắn ở tiểu khu, sau đó nhìn lão Mã nói ra: 

- Mã lão bản, phiền toái ông cầm giấy bút tới đây cho tôi.

Lão Mã vội vàng đứng lên đi lấy cho Tần Mục, Tần Mục viết số điện thoại và tên của mình lên, đưa nó cho Mã lão bản, nói ra: 

- Suy nghĩ cẩn thận rồi điện thoại cho tôi, nhưng mà thời gian của tôi có hạn, trước buổi sáng ngày mai tốt nhất đưa tin tức cho tôi, hy vọng ông trả lời chắc chắn.

Nói xong hắn liền khoát khoát tay rời khỏi tiệm cơm.

Bà chủ bưng hai món ăn tới, vừa thấy Tần Mục đi, trên mặt mất hứng nói: 

- Tôi nói lão Mã, thật sự là ăn no không có việc gì mà, không có việc gì mời người ta ăn cơm làm gì, ngại kiếm tiền quá nhiều sao? Tôi cho ông biết, trong nhà ông còn có hai em trai và một em gái cần nuôi đấy, ông thành thật cho lão nương! Bắt đầu từ ngày mai chỉ cho ông hút Hồng Trà, Hongtashan thì khỏi đi.

Lão Mã giống như chẳng nghe được vợ mình nói gì, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, thần sắc phức tạp.

Chuyện của Mã lão bản bên này thì Tần Mục cũng không có quá xem là chuyện quan trọng, hắn đi tới cửa tiểu khu, tựu nhìn thấy chiếc xe con màu trắng đậu ơ đó. Tần Mục dùng điện thoại thông tri bảo an, bọn họ phóng xe vào, liền nhàn nhã đi theo sau xe, chậm rì rì đi tới. Dương Yếp hiện tại thanh danh to lớn, không thể xuất hiện bình thường, có thể thấy được nàng rất cẩn thận.

Đi vào đầu hành lang, Tần Mục mở cửa hành lang ra, Dương Yếp từ trong xe đi ra, che miệng và mang kính râm, bộ dáng như con chuột qua đường. Tần Mục nhịn không được cười lên, người quá nổi tiếng cũng không nên, còn cẩn thận hơn hơn cả mấy tên trộm.

- Hù chết tôi.

Dương Yếp tiến vào trong hành lang và vỗ ngực, khiến Tần Mục lắc đầu không thôi. Dương Yếp vẫn biểu lộ hoảng hốt như lúc ban đầu, loại hành vi không phải làm ra vẻ này khiến nội tâm Tần Mục khẽ nhúc nhích, nhớ tới tình cảnh hai người cùng ngồi xe lửa. Hắn quay đầu đóng cửa lại, kỳ thật động tác này hoàn toàn dư thừa, sau đó nhìn qua Dương Yếp nói ra: 

- Vào trong nhà ngồi đi, tôi lấy trà ngon ra đãi bạn cũ, nếm thử đi.

Dương Yếp khẽ cười một tiếng, tháo kính râm ra, bỏ vào trong ba lô nhỏ mang theo, sau đó tháo khẩu trang xuống, một gương mặt vũ mị động lòng người xuất hiện trong mắt Tần Mục, nhưng mà vành mắt của nàng hồng lên, Dương Yếp hiện tại ít đi vài phần thẹn thùng, nhiều ra vài phần thê lương.

- Đã khóc?

Tần Mục nghi hoặc hỏi, Dương Yếp vẫn dùng bộ mặt kiên cường, đối với một mặt của nàng hiện tại thì Tần Mục còn tưởng không có gặp được, trong nội tâm bây giờ hơi động một chút.

Dương Yếp vội vàng móc gương nhỏ ra, nhìn kỹ trên mặt, thời điểm phát hiện chung quanh viền mắt đỏ lên, nhất thời cúi đầu thật sâu, trong tay cầm gương nhỏ, nhất thời không biết nên bắt tay để vào đâu.

Tần Mục thấy tình huống như vậy thì cười rộ lên, nhẹ nhàng kéo tay Dương Yếp một cái, nói ra: 

- Đi thôi, nhìn cô mặt mũi ủy khuất như vậy, khẳng định bị tức giận cái gì đó, có cái gì nói cho tôi nghe một chút, dám khi dễ đồng hương của Tần Mục tôi, tôi sẽ đá mông kẻ đó.

Những lời này vừa nói ra Tần Mục cũng có chút kinh ngạc, đây không phải lời nói trước mặt mỹ nhân.

Dương Yếp bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe miệng sầu muộn mang theo vài phần vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn nhuếch lên, đi theo sau lưng Tần Mục, giống như con cừu non nho nhỏ đi theo đuôi Tần Mục. Hai người đi vào thang máy, Tần Mục vừa đi tới nhà của mình thì chợt nghe bên ngoài thang máy có người hô.

- Chờ một chút, chờ một chút.

Âm thanh nghe quen thuộc, Tần Mục vội vàng đè mở cửa, một nữ nhân mặc áo khoác màu đỏ, hạ thân mặc váy ngắn, mang đôi tất chân đen đi vào tháng máy, thở dài: 

- Cảm ơn, cám ơn.

Tần Mục đối mặt nữ nhân này, nhất thời cảm thấy trùng hợp tới mức không thể trùng hợp hơn. Nữ nhân trẻ tuổi này trùng hợp chính là Mạnh Khiết ở cùng chỗ với Mộ Băng Đồng. Mạnh Khiết nhìn thấy Tần Mục cũng phi thường kinh ngạc, nói ra: 

- Trùng hợp như vậy, anh cũng ở chỗ này?

Tần Mục mỉm cười nói: 

- Đúng vậy a, thật là đúng dịp.

Mạnh Khiết gật gật đầu, lại đánh giá Tần Mục, lại nhìn thấy Dương Yếp mang kính râm, che mặt với bộ dáng thần bí giấu người sau lưng Tần Mục, thấp giọng nói ra: 

- Được a, tâm tư không ít ah, vưa mới theo đuổi Tiểu Đồng, bây giờ chơi kim ốc tàng kiều rồi?

Tần Mục nghe xong đầu đầy sương mù, trên người Mạnh Khiết đầy nước hoa nên hắn không quen, lui ra sau một bước, cũng liếc mắt nhìn Dương Yếp, ngược lại cũng thấp giọng nói ra: 

- Không nên nói bậy, làm cho vợ của tôi biết, không chừng sẽ tính sổ với tôi đấy.

Mạnh Khiết khoát khoát tay, nói ra: 

- Được rồi, tôi biết rõ anh là như vậy. Đàn ông các người đều có đức hạnh như thế, trong nhà có hồng kỳ, bên ngoài còn phất cờ màu.

Những lời này khiến Tần Mục xấu hổ, hắn xác thực không phải người tốt lành gì, có vài nữ nhân, điểm này Mạnh Khiết nói không có sai.