Thanh Quan

Chương 852: Muốn Đẩy Tần Mục Vào Chỗ Chết (1)




Tần Mục nhấp một hớp rượu vang, câu nói đầu tiên khiến ánh mắt Christina biến thành đăm đăm. Nghệ thuật đàm phán của Tần Mục thật cao minh, huống chi kết cục của Christina trong lịch sử đời sau khiến người vô cùng cảm khái, cho nên câu nói đầu tiên của hắn lập tức xuyên thẳng vào trong lòng nàng.

- Một thiên tài, điều hi vọng nhất chính là đem tác phẩm mình vừa ý nhất bày ra trước mặt toàn thế giới. De Vinci là thế, giáo phụ hacker cũng là như thế.

Tần Mục cười híp mắt cắt khối thịt bò bỏ vào trong miệng, cười nói:

- Thật giống như con của mình, nếu không nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp của nó, thật sự là vô cùng tiếc nuối, cô nói có phải hay không, tiểu thư Christina?

Christina dù sao chỉ là một cô bé ra đời chưa sâu, trong lĩnh vực hacker tuy nàng có thể xưng vương, nhưng trong hiện thực nàng chẳng khác gì một cô bé tuổi trung học bình thường. Nàng vui vẻ nở nụ cười, nhìn Tần Mục gật đầu nói:

- Tần tiên sinh, ngài có thể gọi tôi là Tina.

Tina là tên thân mật của Christina, điều này nói rõ nàng có ấn tượng rất tốt với Tần Mục, thậm chí bị lời nói của hắn làm hấp dẫn.

- Thật vô cùng vinh hạnh.

Tần Mục đương nhiên tiếp nhận, lập tức nói:

- Tina, quốc gia của tôi thần bí mà ưu tú, có được nền văn hóa vô cùng cổ xưa, có lẽ cô sẽ rất thích cũng nói không chừng. Dưới ánh mặt trời đại lục, tràn ngập gió xuân ấm áp.

Tina nghe xong, trong ánh mắt hiện lên một tia ánh sáng, đặt dao nĩa lên bàn, dùng khăn lau miệng nói:

- Anh cũng không khác gì những người đó, vẫn muốn tôi phục vụ cho các người đúng hay không. Kỳ thật tôi chán ghét máy tính, chán ghét ngôn ngữ máy tính, chán ghét những con số 1 hay 2!

Nàng nở nụ cười, nói:

- Đáp án như vậy không biết Tần tiên sinh có hài lòng hay không?

Thuyết phục không thuận lợi ah! Trong lòng Tần Mục tự nhủ thầm, bưng ly rượu nói:

- Tự do luôn có sự trả giá, không phải sao?

Tina gật gật đầu, nàng đã gặp không ít chuyện như vậy, không phản bác, mà cười nói:

- Cho nên tôi chỉ phải ở lại nơi này tiếp tục hưởng thụ lồng giam cao quý sẽ tốt hơn, không phải sao?

Hai người đối chọi gay gắt, Tần Mục cảm thấy cùng một cô bé tranh cãi như vậy thật sự thú vị. Hắn nghĩ đến kết cục của nàng ở kiếp trước, thở dài một hơi nói:

- Nghe nói cô đang thu mua một loại thuốc đặc biệt, giống như có thể đem người sống biến thành người thực vật, nơi này chỉ có một mình cô, cô dự định sử dụng với ai đây?

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Tina hoàn toàn thay đổi.

Có thể làm cho một thiên tài động tâm, chỉ có những địa phương mà thiên tài cảm thấy cuộc sống sẽ thoải mái. Tần Mục mỉm cười quan sát khuôn mặt trẻ con đang vặn vẹo của Tina, lắc lắc ly rượu, nhìn nàng cười nói:

- Cạn ly!

Vân Băng hoàn toàn mờ mịt, theo động tác của hắn bưng ly rượu lên, Tina vươn lưỡi liếm nhẹ môi, nghiêng đầu nói:

- Hình như anh biết rất nhiều chuyện của tôi, thoạt nhìn anh chuẩn bị thật sự là đầy đủ. Không dự định tiếp tục khuyên nhủ tôi sao?

Tần Mục lắc đầu nói:

- Rốt cục nên làm sao lựa chọn, luôn cần chính cô hạ quyết định, vô luận tôi nói tốt bao nhiêu, nhưng quyền chủ đạo vẫn không nằm trong tay tôi.

Tần Mục thoáng ngừng một chút, mang theo dáng tươi cười bí hiểm, uống một hớp rượu.

Trên gương mặt non nớt của Tina đột nhiên hiện ra biểu tình như suy nghĩ gì đó, chỉ thẳng vào vấn đề:

- Anh nói nhiều như vậy, kỳ thật chỉ muốn tôi giúp anh làm việc, tôi suy đoán có đúng không, Tần tiên sinh?

Lời của nàng dùng Trung văn, nhất thời làm Vân Băng kinh ngạc trợn to mắt nhìn Tần Mục.

Tần Mục đã sớm biết trình độ Trung văn của Tina không tệ, không chút do dự, gật đầu nói:

- Quả thật là như vậy, nhưng chính yếu vẫn hi vọng cô có thể ra tay giúp bạn của tôi một chút.

Vẻ mặt của hắn thật thản nhiên, cũng không vì chuyện bị Tina vạch trần mà có vẻ xấu hổ, thậm chí đã hoàn toàn nằm trong sự dự liệu của hắn.

- Tôi vì sao phải giúp anh, đây là lần cuối cùng tôi hỏi anh, nếu câu trả lời của anh không làm cho tôi vừa lòng, tôi thà rằng ở lại chỗ này trải qua cuộc sống thoải mái.

Tina giống như đang tự an ủi mình, lại tăng thêm ngữ khí lặp lại câu nói sau cùng.

Ngón tay Tần Mục huy nhẹ ký hiệu kỳ quái trên không trung, thản nhiên trả lời:

- Giới hacker có một truyền thuyết, virus chân chính nên giống như ung thư, có tính khuếch tán cùng tính lây nhiễm.

Chút tri thức này ở niên đại của Tần Mục kiếp trước tùy tiện là người nào cũng từng nghe nói qua, nhưng xuất hiện hôm nay luận điểm như vậy lại mang theo tính rung động cùng cấp tiến:

- Nhưng vô luận virus lợi hại như thế nào, ở trong tổ hợp nhiễm sắc thể đều có chỗ thiếu hụt.

Lần này Tần Mục dùng Anh văn nói, bởi vì hắn lo ngại trình độ Trung văn của Tina không đủ lý giải:

- Cho nên tôi cảm thấy được virus chân chính, cần lấy DNA của nhân loại làm hình thức để phát triển.

Nói tới đây, Tần Mục xòe tay nói:

- Tôi chỉ muốn nói những lời này, cảm ơn cô đã tiếp đãi thật tốt.

Nói xong Tần Mục ra dấu bằng mắt cho Vân Băng, đứng dậy, thoáng khom người với Tina:

- Tạm biệt, K!

Vân Băng giống như một tượng gỗ, đến đây ngồi xuống, ăn hết lại đi, thẳng tới khi bị Tần Mục kéo vào trong thang máy mới căm giận nói:

- Tần Mục, anh bày trò gì đây, có kiểu nói chuyện như anh sao? Lúc Trung văn lúc Anh văn, sau này gặp phải loại chuyện như vậy đừng gọi em đi cùng!

Tần Mục cười ha ha, vuốt nhẹ mũi Vân Băng, cười nói:

- Nếu muốn ở bên ngoài mua một hòn đảo nhỏ sinh sống, chỉ sợ không học tập thêm vài môn ngôn ngữ thì muốn khai thông trao đổi thật khó khăn.

Vân Băng trợn mắt xem thường, không thèm để ý lời Tần Mục, mà chỉ truy hỏi hắn nói gì với Tina. Tần Mục thuật lại cho nàng nghe qua một lần, Vân Băng nhất thời tức giận đánh hắn, nói:

- Làm gì có kiểu đàm phán như anh vậy, trực tiếp đem điểm mấu chốt đều nói ra, không lưu chút đường sống cho mình.

Tần Mục cười lắc đầu, nắm lấy đầu vai Vân Băng, nói:

- Chẳng lẽ em còn nhìn không ra sao? Nàng vẫn chỉ là một nhi đồng, dùng phương thức kinh doanh nói chuyện với nàng chính là vũ nhục nàng, cũng là vũ nhục bản thân chúng ta.

Trong gian phòng dùng cơm vừa rồi, ngón tay Tina lướt qua máy tính, dừng lại hình ảnh trên gương mặt của Tần Mục, trong loa phóng thanh truyền ra thanh âm chân thành của hắn: “Nàng vẫn chỉ là một nhi đồng”.

Rời khỏi cao ốc Đế Quốc, Tần Mục vỗ vỗ Will đang ngủ gật trong xe, gọi hắn đưa mình đi dạo Vatican, nếu đã đến nơi này mà không đi tham quan, thật sự là quá mức lãng phí.

Will đối với hành vi của vị chủ tịch này thật sự vô cùng khó hiểu, nhưng Ruth đã nhắc nhở, dặn dò hắn chiêu đãi tốt cho Tần Mục, vì vậy hắn không dám chậm trễ.

Xe vừa rời khỏi cao ốc Đế Quốc, Tina đã gọi điện cho Will. Tần Mục cầm điện thoại, bên trong truyền vào thanh âm như chuông bạc của Tina:

- Nếu anh có thể đưa tôi đến quốc gia của anh, thì hãy đến nói chuyện với tôi đi.