Thanh Quan

Chương 880: Tiểu Vở




Tần Mục ân một tiếng, cầm quyển vở trong tay, nhìn nàng nói:

- Không xem thì tốt.

Hắn thật tùy ý đặt quyển vở sang một bên, tán gẫu với nàng.

Qua hồi lâu Mộ Băng Đồng chợt kêu lên một tiếng, lòng như lửa đốt nói:

- Anh ngồi chơi, tôi còn đang nấu canh.

Nói xong chạy vào phòng bếp. Tần Mục nhìn theo bóng lưng nàng hồi lâu, sau đó châm điếu thuốc, cầm quyển vở lật ra xem.

- Cuối tuần, sáng sủa, lão Bình hẹn mình ăn cơm, không đi, hắn ném mười thước.

- Thứ sáu, âm u, Mạnh Khiết bay nước ngoài, đã đi nhà Vương Bình, ba lần, mệt.

- Thứ ba, sáng sủa, lão Chất cầu làm việc, ném mười hai thước, mình nói không cần, người trong nhà không dễ dàng. Hắn không đồng ý, khăng khăng lưu lại, cho Mạnh Khiết một thước, để nàng mua sắm quần áo.

- Ngày thứ hai, mưa, lão tứ tìm hai cô gái, rất thuộc luyện, tiếng kêu rất tốt, mệt.

Chỉ lật vài tờ, Tần Mục hít sâu một hơi, liền tranh thủ khép quyển vở, trong đầu cấp tốc chuyển động. Ghi chép bên trong tin tức rất rung động, nếu thật như lời Mạnh Khiết nói, thứ này lấy từ chỗ Lãnh phó bộ trưởng, chỉ bằng nội dung cùng dấu tay bên trong, chỉ sợ đã có thể hoàn toàn nhốt Lãnh phó bộ trưởng vào ngục giam. Nếu ngày hôm qua Tần Mục chưa nói chuyện với Vân Băng, còn chưa được đánh thức, thủ đoạn giải quyết của

Tần Mục chỉ có một, quyển vở này sẽ giao cho Ban kỷ luật thanh tra.

Nhưng trong lòng Tần Mục giờ phút này không còn đơn thuần nghĩ như vậy, mà là lo lắng tới việc Lãnh phó bộ trưởng là nhân vật mơ hồ không chừng, ở trong Bộ tài chính có chút thực quyền, địa vị chỉ sau bộ trưởng, quyển vở không chỉ là chứng minh phạm tội đơn thuần, còn là lợi thế trọng yếu có thể lợi dụng.

Lúc này Tần Mục đã ngồi không yên, không ngừng đi qua lại trong phòng.

Trong phòng bếp truyền ra thanh âm xào nấu, làm suy nghĩ Tần Mục đột nhiên trở nên rõ ràng. Hắn đi tới bên ban công, gọi điện cho Cao Phái, thấp giọng nói:

- Dượng ba, đã lâu không gọi cho dượng, thật nhớ dượng.

Bị Tần lão gia tử dùng vị trí phó chủ tịch quân ủy đổi lấy chức chủ tịch tỉnh, thanh âm của Cao Phái rõ ràng nặng nề hơn không ít, hắn phát ra tiếng cười sang sảng, nói:

- Tiểu Tần, đã lâu không điện thoại. Có phải ở lâu trong thủ đô thấy phiền, muốn đi ra tán giải sầu?

Tần Mục cười trả lời:

- Dượng ba, hiện tại Bắc Liêu còn lạnh, cho dù là giải sầu cũng nên đi về hướng bờ biển thôi.

Hai người lòng hiểu mà không nói trao đổi một chút ý kiến. Xu hướng của

Cao Phái muốn Tần Mục ra thủ đô tiếp tục quay về Bắc Liêu, có Cao Phái hộ tống cùng gốc rễ Tần Mục đánh xuống trong Bắc Liêu, tiền đồ cẩm tú.

Nhưng Tần Mục lại nói với Cao Phái, nếu trở về Bắc Liêu đã trở thành nhân vật phe phái trắng trợn, ít nhất sẽ có người nhìn không yên tĩnh, nhất định sẽ chèn ép, tuy Cao Phái có năng lực, nhưng muốn đề cử thật khó khăn, hiện tại Tần Mục mới hai mươi bảy tuổi, vẫn thích công tác khiêu chiến. Huống chi Cao Phái nếm khổ ở Giang Bắc, dù sao cũng phải tìm trở về. Người lãnh đạo đời thứ hai Tần hệ bị đánh về Bắc Liêu, khúc mắc này vẫn luôn tồn tại trong lòng Tần Mục.

Hai người đồng thời trầm mặc, qua hồi lâu Cao Phái mới hỏi:

- Tần Mục, lần này có chuyện gì?

Tần Mục tổ chức ngôn ngữ một chút, nhìn vào trong, Mộ Băng Đồng còn chưa đi ra, liền đem thanh âm đè thấp hơn, nói:

- Dượng ba, việc xây dựng bên Bắc Liêu, Bộ tài chính vẫn thật ủng hộ đi?

Cao Phái thoáng lặng người, những lời này của Tần Mục rõ ràng mang theo châm chích, hắn ừ một tiếng, không khẳng định cũng không phủ định nói:

- Hiện tại cả nước đang trong giai đoạn bay nhanh phát triển, nơi nơi đều thật tiêu tiền.

Ý tứ vừa nghe liền hiểu được, rất rõ ràng tài chính Bắc Liêu có lỗ hổng thật lớn vẫn chưa được Bộ tài chính phê duyệt, Cao Phái dùng khẩu khí uyển chuyển nói rõ Bắc Liêu cũng không thân thiết với Bộ tài chính.

Tần Mục lại nói:

- Dượng ba, trong tay cháu có một chút đồ vật, có lẽ dượng còn có thể sử dụng được.

Cao Phái nhất thời hứng thú, hỏi:

- Ai?

- Lãnh Quang Diệu Lãnh phó bộ trưởng.

Thanh âm hít sâu một hơi vang lên trong điện thoại, hơn một phút sau Cao Phái mới lên tiếng:

- Để dượng trở về đi, tối mai ở nhà chờ dượng.

“Nhà” chính là Tần gia đại viện mà không phải tứ hợp viện Tần Mục mới mua cho lão gia tử ở lại. Lão gia tử đã về hưu, nếu không gặp nguy hiểm sinh mạng thật không nên làm kinh động lão nhân gia.

Cúp điện thoại, sóng lòng của Tần Mục liên tục phập phồng, lại chứng kiến Mộ Băng Đồng nhô đầu ra khỏi bếp, tò mò nhìn hắn. Tần Mục cười hỏi:

- Có phải ăn cơm không?

Mộ Băng Đồng gật đầu đáp:

- Anh đúng là bận rộn, đã tan tầm còn nhiều điện thoại như vậy.

Tần Mục khoát tay, phi thường nghiêm túc nói:

- Vì nhân dân phục vụ, mới là bản chức của công bộc nhân dân.

Dứt lời hai người đồng thời nở nụ cười, Mộ Băng Đồng bưng thức ăn lên, thuận tiện lấy ra chai rượu vang.

- Hàng nước Pháp chính tông, quốc nội không có đâu, mời anh nếm thử.

Tần Mục ho khan một tiếng, nhìn thức ăn cười nói:

- Đồ ăn quốc nội xứng rượu vang, cũng là một loại phương pháp thưởng thức đặc thù đâu.

Buổi trưa không dám uống rượu quá nhiều, Tần Mục chỉ uống nửa ly, cũng không để Mộ Băng Đồng rót thêm nữa. Bữa cơm ăn thật thoải mái, cũng không hề có chút hành vi mờ tối.

Chỉ xem như bạn bè bình thường đi! Tần Mục ngồi lên xe, cười một tiếng tự giễu, lái xe rời khỏi tiểu khu. Hắn không biết sau tấm màn cửa sổ, Mộ Băng Đồng buồn bã lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn theo xe Tần Mục mãi đến khi khuất trong dòng xe cộ.

Trở lại đơn vị, Tần Mục trực giác không khí không đúng. Ánh mắt mỗi người nhìn hắn đều có chút là lạ. Hắn vẫn chưa đi tới khoa nghiên cứu, liền nhận được thông tri gọi hắn trực tiếp đến văn phòng bộ trưởng.

Đi vào văn phòng bộ trưởng, trái tim Tần Mục nhảy lên kịch liệt, trong tay Bùi Hải Đào cầm nửa điếu thuốc lá đang cháy, nhìn nếp nhăn thật sâu trên mặt hắn, Tần Mục liền trở nên khẩn trương.

Bùi Hải Đào ngẩng đầu nhìn Tần Mục thật sâu, không nói gì nhiều, chỉ khen ngợi khoa nghiên cứu làm ra cống hiến trong khoảng thời gian này.

Lời kia nghe thật sự chói tai, người chân chính liên kết cho Bùi Hải Đào quan hệ với Hàn Đại Bình chính là Tần Mục, thế nhưng hắn không hề nhắc đến một chữ. Đây là nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo, trực tiếp đem công tích cá nhân bỏ vào trong tập thể, tiếp theo sau hành động sẽ phi thường hung ác.

- Tiểu Tần, không thể quá kiêu ngạo.

Bùi Hải Đào rít một hơi thuốc lá, cau chặt mày:

- Khoa nghiên cứu ra thành tích, đương nhiên là nhờ có khoa trưởng như anh, người trẻ tuổi làm việc phải đến nơi đến chốn mới có tiến bộ. Như vậy đi, mấy ngày nay trong khoa nghiên cứu không có chuyện gì, anh trở về nhà nghỉ ngơi một chút, kiểm tra chút khuyết điểm trong công tác thời gian gần đây, làm ra một tổng kết là tốt nhất.

Tần Mục vừa nghe, liền hiểu được ý tứ của Bùi Hải Đào là mất quyền lực của mình, thậm chí là trực tiếp cho mình nghỉ việc. Hắn không ngốc, mấy ngày này giữa các bộ lui tới rất thân thiết, sau khi báo cáo của mình đưa lên trên, khiến cho sóng to gió lớn tuyệt đối không chỉ một tiểu khoa trưởng là có thể thừa nhận. Huống hồ lão gia tử về hưu, sẽ có người không cam lòng tịch mịch, muốn truy sát Tần Mục cũng là chuyện phi thường đương nhiên.