Thanh Quan

Chương 898: Để Nhạn Tử Làm Tài Xế Của Anh (2)




Vân Băng cau mày, đưa tay chỉ vào ngực Tần Mục, thấp giọng nói:

- Anh cùng Nhạn tử có phải có mâu thuẫn gì hay không? Đối với người quen biết, nhất là với phụ nữ, anh rất ít gọi cả tên lẫn họ như thế.

Tần Mục nhất thời im lặng, hắn quả thật tồn tại ít hoài nghi đối với Tây Môn Nhạn, chính là những lời nàng từng nói qua. Hiện giờ hắn đang đứng bên vách núi, không chịu được mưa gió, vị trí tài xế tuy nhìn thật đơn giản nhưng lại là hiểu rõ lãnh đạo, không phải tùy tiện người nào cũng có thể ngồi vào. Tuy rằng hung hiểm hiện nay là do chính hắn cố ý gây ra, nhưng trước khi gió lốc kinh tế Châu Á xảy ra, hắn nhất định cần phải cẩn thận không thể phân tâm, không thể có chút sơ xuất. Nếu không cẩn thận bị ngã, chỉ sợ sau này cho dù kinh tế Châu Á bị náo động, hắn cũng không cách nào tiếp tục quật khởi.

Phải thật cẩn thận, không chút phân tâm.

- Như thế nào, không tin được Nhạn tử?

Vân Băng nhăn mày, nói:

- Chẳng lẽ anh nhìn không ra hôm nay em cho Nhạn tử mặc quần áo thế nào sao? Người cần ăn mặc Phật cần kim trang, nàng thay đổi quần áo như vậy, còn ai nhìn ra nàng là ai đây? Em đã nói với anh, năng lực của Nhạn tử đầy đủ, lại có quan hệ tốt đẹp với em, cho dù vì nể mặt em, nàng cũng sẽ không làm chuyện gì bất lợi với anh.

Tần Mục lắc đầu, đây là một vấn đề phi thường thận trọng, cho dù bộ dạng của Tây Môn Nhạn có xấu xí, nhưng nàng vẫn là phụ nữ. Chỉ cần là phụ nữ, vẫn sẽ bị người nói bóng gió.

Vân Băng thấy Tần Mục khăng khăng không đáp ứng, bĩu môi hờn lẫy, khiến lòng hắn chợt nhẹ đi. Chờ sau bữa cơm chiều, Vân Băng vẫn giận hờn, kéo Tây Môn Nhạn ngủ chung phòng mình, ném Tần Mục ngủ một mình.

Tần Mục thấy Vân Băng hờn giận, lắc đầu không quản nàng. Phụ nữ có đôi khi thích để tâm chuyện vụn vặt, nhất là phụ nữ đang mang thai. Cho dù Tần Mục biết không nên làm nàng tức giận, nhưng loại vấn đề nguyên tắc, Tần Mục không thích thay đổi. Nếu hắn đứng vững vàng, có tiếng nói tại Châu Nghiễm, khi đó đừng nói dùng một nữ tài xế, cho dù sau lưng đều là đàn bà, lại có bao nhiêu người dám nói xấu? Tình thế như vậy, thật không thuộc mình quyết định.

Mãi tới khuya Tần Mục chưa đi ngủ, chuyện giữa lão thủ trưởng cùng Phương Chấn Bang đều vắt ngang trí óc hắn. Lời nói của cha vợ vọng lại, cho dù Tần Mục phải gánh vác sấm sét cũng phải làm, nhưng ở tình huống của hắn bây giờ, trực tiếp nói chuyện cùng Phương Chấn Bang thì không được, hai cha con tự mình mâu thuẫn, khu Phổ Thượng lại biến thành tranh đoạt chủ yếu của họ, tình huống như thế thật sự là quá mức phức tạp.

Tần Mục cầm bút vẽ vời hồi lâu trên bàn, hai người vì sao lại mâu thuẫn, đây là vấn đề trọng yếu, mà khu Phổ Thượng vì sao biến thành điểm giao phong của hai người, đây cũng là vấn đề không nhỏ.

Lúc này Tần Mục chợt phát hiện mình xem nhẹ một chuyện, sáng nay hắn căn bản không hề báo tên của mình nhưng lão thủ trưởng lại biết hắn. Nhưng trước khi mở cửa, đã hỏi xong ba câu hỏi, hơn nữa còn mở cửa cho hắn, điều này nói rõ chuyện gì?

Tần Mục rót chén trà, nhìn ba chữ “Lão thủ trưởng” trên giấy, dần dần trầm tư.

Hơn năm giờ sáng Tần Mục đã thức dậy, khi đi xuống lầu bên trong biệt thự vẫn thật yên lặng, hắn lái xe đi tới biệt thự lão thủ trưởng. Nếu quả thật đúng như hắn suy đoán, lần này hắn đến, lão nhân kia nhiều ít cũng muốn nói vài câu với hắn.

May mắn chính là lần này chỉ có mỗi mình hắn đến. Việc này khó trách, lão thủ trưởng thích đưa câu hỏi cho người khác, hơn nữa đợi thật lâu cũng không nhất định có thể đi vào, không có chuyện gì đặc thù cầu lão thủ trưởng hỗ trợ, có ai vui vẻ chạy đến nơi này bị phạt đứng, chẳng lẽ rỗi rảnh không việc gì làm hay sao?

Vẫn là trình tự như trước, lão thủ trưởng trầm mặc hồi lâu, chỉ nói: Vào đi.

Đãi ngộ như vậy vượt ngoài ý liệu của Tần Mục, vốn hắn đã chuẩn bị rời đi. Câu hỏi của lão thủ trưởng hắn không nắm chắc có thể toàn bộ giải đáp, về vấn đề xây dựng quân đội, hắn chỉ hiểu được đại khái, nếu hỏi thuật ngữ chuyên nghiệp, hắn chỉ có thể lắc đầu.

Lão thủ trưởng vẫn ngồi ở nơi cũ, trên bàn đặt vài quyển sách, thật hiển nhiên đây đã là thói quen. Giống hình ảnh hôm qua chiếu lại, Tần Mục đi theo sau quan quân trẻ tuổi, đợi sau khi quan quân rời đi, Tần Mục đứng thẳng cách lão thủ trưởng không xa.

Quân nhân tuổi cao như lão nhân này, đều từng trải qua vô số lửa đạn tẩy lễ, đứng trước mặt họ lưng càng cứng rắn càng có thể làm họ vui mừng, nếu đem bộ dáng trên chính đàn bày ra, chỉ sợ đã lỗi thời, khiến ông mất hứng, thật sự được không bù nổi mất.

Vào cửa chính là bước đầu tiên, Tần Mục đứng yên, ánh mắt ông liền nhìn qua. Quả nhiên từng ở trong lửa đạn đi tới, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới thật sắc bén. Nếu người thường nhất định bị chột dạ, nhưng Tần Mục cũng từng tiếp xúc vài lão gia tử, chỉ là quan sát còn chưa làm khó được hắn. Hắn đứng thẳng, thật có phong phạm của một quân nhân thiết huyết.

- Không sai không sai, tiểu tử này tạm được.

Trên gương mặt lão nhân nở nụ cười tang thương, hỏi:

- Cậu đến đây làm gì?

Lời này hỏi làm Tần Mục run rẩy, lão nhân này đã biết rõ còn cố hỏi sao? Mình là bí thư khu đảng ủy Phổ Thượng, lão thủ trưởng dùng mặt mũi chính mình ngăn cản việc xây dựng khu khai phát, kẻ ngốc đều biết mình đến làm gì, lão nhân hỏi như vậy, bảo mình làm sao trả lời?

Trong ánh mắt già nua hiện lên thần sắc khác thường, Tần Mục nhìn thấy, thoáng hắng giọng nói:

- Quan mới nhậm chức, đánh tốt quan hệ, lão thủ trưởng ở trong khu trực thuộc do tôi phụ trách, cũng nên gặp mặt một chút đi.

Lão thủ trưởng sửng sốt, ông hoàn toàn không ngờ Tần Mục lại trả lời như thế, quả thật làm ông muốn mắng hay muốn cười cũng không xong. Trong hai năm qua, đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với ông như vậy. Nhìn sống lưng thẳng thắn của Tần Mục, lão thủ trưởng nhất thời nghiêm mặt, hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Nói năng lanh lợi, người trẻ tuổi, cậu làm bí thư đảng ủy như thế sao?

Trong lòng Tần Mục oán thầm, lão nhân này quả thật thói quen làm thượng cấp, làm người ta sờ không tới mạch đập. Tần Mục chắc chắn ngày hôm qua mình lưu lại câu nói kia khiến lão nhân hứng thú, nếu không ông sẽ không phá hủy quy củ, không cần trả lời câu hỏi đã cho mình đi vào.

Tần Mục thẳng lưng, hồi đáp:

- Nói lời thật lòng, ngoài quan trường đạo lý đối nhân xử thế vẫn nên bận tâm, chúng tôi là cán bộ lãnh đạo đảng, nhưng vẫn là người, lão thủ trưởng ở nơi này, tôi vừa đến Châu Nghiễm, không gặp mặt một chút thật sự không thể nào nói nổi.

Dù sao Tần Mục còn trẻ tuổi, ngày hôm qua đem tâm tư lão nhân vạch lên, cho dù có chỗ nào thất lễ chỉ cần qua loa thì đã trôi qua. Hơn nữa hắn cũng không cảm giác mình làm gì không đúng, lão nhân làm lãnh đạo nhiều năm, đã nghe khen tặng không ít, lỗ tai cũng sinh kén, nếu muốn lưu ấn tượng không đặc biệt một chút thì không xong.