Thành Thân

Chương 42




Nụ cười của nàng tràn đầy mỉa mai, Tống Trạch không thể không thừa nhận, Đậu Diệu luôn có cách để đả kích người khác, thậm chí lúc này hắn tin tưởng, suốt cả cuộc đời này hắn cũng không có cách nào để chiếm được lòng của nàng.

Như vậy thì còn ý nghĩa gì chứ?

Tống Trạch xoay người lại, dựa vào đầu giường, trầm mặc nhìn Đậu Diệu. Nhìn nàng chậm rãi ngồi dậy, vuốt thẳng váy của mình.

Động tác của nàng thong dong như đã đoán đúng hoàn toàn tâm tư của hắn vậy.

Hắn trầm mặt: "Nàng nên cảm thấy may mắn vì gặp được ta."

Cho dù hắn muốn nàng như thể nào thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Đậu Diệu mặt không đổi sắc: "Ngươi nói rất đúng, nếu như ngươi không gạt ta thì quả thật ngươi đã giúp đỡ ta." Nàng dừng một chút, "Vậy ta nên làm gì để trả lại nhân tình này cho ngươi?"

Nàng buông tay: "Cách vừa rồi không tính."

Nàng khi thì bình tĩnh, khi thì liều mạng, bây giờ lại lộ ra vẻ tiêu sái, Tống Trạch nhíu mày: "Thật không biết nếu như lúc trước nàng vào cung thì bây giờ sẽ ra sao."

Hoàng thượng tuyệt đối không phải là người có thể đắc tội, vậy thì nàng sẽ phản kháng như thế nào chứ?

Kỳ thất Đậu Diệu cũng đã nghĩ đến chuyện này, cho nên không do dự: "Hoặc chết hoặc chịu đựng, không phải là không thể diễn trò, nhưng mà," Nàng dừng một chút, lộ ra vẻ chán ghét, "Nghĩ đến việc phải hầu hạ một lão già cặn bã, có lẽ ta khó mà thuyết phục được chính mình."

Lão già cặn bã...

Còn gọi Hoàng đế như vậy!

Tống Trạch nhìn nàng như một kẻ quái dị.

Đậu Diệu nói: "Nhất định ngươi sẽ không tố giác ta chứ?

"Đương nhiên." Tống Trạch bị nhìn nàng chằm chằm, nhớ tới lần gần nhất bọn họ ở chung, bỗng nhiên cảm thấy nàng rất xa lạ. Bởi vì mỗi lần hắn cho rằng mình hiểu nàng thì nàng lại lần nữa khiến hắn kinh ngạc.

Rốt cuộc con người thật của nàng là gì?

Thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, Đậu Diệu hỏi: "Có phải đang cảm thấy đã nhìn lầm ta rồi không? May mắn là ngươi còn có cơ hội cứu vãn."

Dù sao cũng là người cổ đại, mà nàng là người từ một nghìn năm sau xuyên đến. Nếu như nàng lộ tính cách thật của mình ra mà Tống Trạch có thể chấp nhận thì nàng thừa nhận hắn thật sự yêu nàng.

Tống Trạch thản nhiên nói: "Còn chưa nhìn hết."

Đậu Diệu cười cười, ngược lại hỏi chuyện của Tống Vân Châu: "Ngươi và Trần công tử đánh nhau có phải để hủy bỏ hôn sự này?"

"Không sai." Tống thị nhớ tới vẻ mặt của Chung thị, trào phúng nói, "Chung gia bọn họ vốn nợ Trần gia một nhân tình, lại muốn dùng Vân Châu để báo đáp."

Thật sự rất vô sỉ.

"Ngươi nhanh chóng chọn cho nàng một người có gia thế tốt đi, ta thấy Vương phi hẳn sẽ không từ bỏ ý định này đâu." Cùng là nữ tử, nhìn Tống Vân Châu bị phụ mẫu quyết định chuyện hôn sự, nàng cũng sinh ra vài phần đồng cảm.

Không ai muốn từ bỏ lựa chọn của mình cả.

Tống Trạch mặc áo vào, nói: "Nàng đang thật lòng? Hay là sợ ta nhờ nàng chăm sóc Vân Châu vậy."

"Ngươi muốn nghĩ thế nào thì tùy, ta chỉ đề nghị thôi." Đậu Diệu xuống giường, "Mấy ngày nữa là đường tỷ ta thành thân rồi, nếu ngươi không rảnh thì ta tự trở về cũng được."

"Được." Tống Trạch nói, "Vậy nàng tự về đi."

Nói xong lại có chút giận dỗi.

Đậu Diệu buồn cười, trải qua chuyện này, e rằng hắn sẽ không gặp mình, vừa rồi hai người cũng đã giải quyết xong mọi chuyện. Đại khái không bao lâu nữa thì hắn sẽ chủ động hòa ly.

Trên đời này không có một trượng phu nào thích thê tử mình có thái độ như nàng.

Ngày Đậu Tuệ thành thân, một mình Đậu Diệu tới chúc mừng, may mắn không phải là ngày nghỉ, Tống Trạch không đến cũng không khiến Trương thị quá lo lắng. Đậu Diệu cũng nói hắn bận việc không tới được.

"Tính tình của Đại má mẫu con như vậy nhưng gần đây lại thường hay khóc. Hôm nay tổ mẫu con nhìn Tuệ nhi cũng lau nước mắt.

Mỗi cử chỉ cách nói của Đậu Tuệ đều có phong phạm của tiểu thư khuê các, cũng là tiểu thư mà Đậu gia hãnh diện nhất, Lão phu nhân thương nàng nhất, Triệu thị là mẫu thân lại càng không cần phải nói.

Nhìn Đậu Tuệ lên kiệu hoa, Đậu Lâm cũng khóc lớn lên.

Đậu Diệu có chút buồn bã, nhớ tới mấy năm các nàng ở chung với nhau, tuy là đường tỷ muội, không thân thiết mấy nhưng thái độ của Đậu Tuệ vẫn khiến nàng rất khâm phục.

Chỉ mong nàng gả vào nhà chồng có thể sống tốt.

Nhưng mà ít nhất thì Đậu Tuệ cũng là người biết đối nhân xử thế, lại thông minh hiểu lý lẽ, chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn nàng.

Tần Ngọc đi đến bên cạnh nàng, vỗ vai nàng nói: "Diệu Diệu, tháng sau là đến ngày ước hẹn một năm của ngươi và Minh Huyền đại sư, đừng quên đấy." Lại đưa mắt quan sát nàng một cái.

Xuất giá cũng không khiến nàng thay đổi gì, vẫn giống như trước đây.

Đậu Diệu gật đầu: "Ta nhớ rõ, hôm qua ta còn vẽ tranh nữa mà.

Tần Ngọc cười nói: "Vậy là tốt rồi, ta sẽ ở đó chờ ngươi trước." Lên tiếng.

Đậu Diệu đáp ứng.

Thoáng một cái đã tới tháng tư, xuân đi hạ đến, ban ngày có chút nóng nhưng đến buổi tối vẫn rất mát lạnh. Nàng ngồi ở ngoài ngắm trăng, trước mắt là một cái đàn, ngẫu nhiên gảy hai cái, âm thanh trong trẻo lại êm tai vang lên.

Hương phụ đứng ở phía sau nhìn nàng một lúc, do dự nửa ngày mới nhẹ giọng nói: "Phu nhân, người không để ý mọi chuyện nên không biết bọn hạ nhân đã nói người như thế nào đâu."

"Như thế nào?" Đậu Diệu kỳ quái.

Nàng ghét việc hạ nhân vây quanh làm phiền, bình thường đều đẩy bọn họ đi rất xa. Cho nên cái viện lớn như vậy cũng chỉ có hai nha hoàn bên cạnh nàng.

Hương phụ chưa nói mà mặt đã đỏ lên, lại rất lo lắng: "Phu nhân, hình như ngài và thế tử chưa từng kêu người đưa nước vào."

Không yêu cầu thì không tính, nhưng buổi tối hoa,n ái mà không tắm rửa thì sáng ra cũng phải tắm chứ?

Lúc đầu Đậu Diệu nghe không hiểu nhưng sau mới nhận ra, thầm nghĩ những người này quản thật nhiều chuyện. Chuyện nàng và Tống Trạch có đồng giường cộng chẩm hay không mà bọn có thể nhìn chằm chằm cho được!

Nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào mới tốt, dù sao bây giờ cũng không thích hợp để nói ra chuyện này, lấy cớ tính tình không hợp cũng còn hơi sớm, nàng gật đầu nói: "Ta đã biết."

Hương phụ lui ra sau.

Lúc này Tống Trạch mới về đến nhà, vừa cởi áo choàng vừa nói: "Hoàng hậu nương nương đã băng hà."

Đậu Diệu theo bản năng nhìn về phía cửa.

Nhanh chóng đóng chặt cửa lại, nàng kinh ngạc nói: "Sao lại bất thình lình như vậy?"

Tống Trạch cau mày: "Nàng không biết sao? Thân thể Hoàng hậu nương nương vốn không tốt. Nghe phụ thân nói, tình trạng như vậy đã kéo dài hai năm, cho nên..." Hắn nhếch môi, "Xem ra nàng không biết chuyện thật."

Biết cái gì?

Ban đầu Đậu Diệu có chút mờ mịt, nhưng nhanh chóng liên tưởng đến chuyện kia, vì thế nên Chu gia mới gấp rút muốn đưa nàng vào cung, thừa dịp Hoàng hậu nương nương còn sống để nâng nàng lên?

Hóa ra là Chu gia có chủ ý này!

Như vậy thì Đậu Diệu có thể chăm sóc tiểu nhi tử của Hoàng hậu.

Bây giờ thân mẫu đã chết, vận mệnh của Hoàng tử này phải dựa vào lão cha hắn rồi.

Đậu Diều cười trào phúng: "Có lẽ Chu gia không ngờ Hoàng hậu sẽ chết sớm như vậy."

Đừng trách nàng không có lòng đồng cảm, đối với người giở trò với vận mệnh của nàng, thật sự nàng không có một chút đồng tình nào cả. Nói đến cùng thì cũng là hy sinh người khác để giúp đỡ nhà mình.

Cái gì mà sẽ được Hoàng thượng sủng ái chứ, cho dù thế nào cũng phải hỏi thử xem nàng có muốn hay không?

Tống Trạch nói: "Phải."

Hoàng hậu vừa chết, những thế lực dựa vào bà ta chắc chắn sẽ từ từ sụp đổ. Mà bạn tốt của hắn Hàm Dương vương Lí Huyên cũng sẽ có lợi hơn.

Tứ hoàng tử vừa mất thân mẫu, còn có mẫu phi được sủng ái của Ngủ hoàng tử, Hoàng thượng thiên vị, Thái tử chi tranh, người sáng suốt đều nhìn ra được thế cục đã mất cân bằng hoàn toàn.

Đậu Diệu nhìn về phía Tống Trạch nói: "Ngươi nói xem, liệu Đậu gia ta có bị liên lụy không?"

Hiếm khi nàng lại lộ ra vẻ lo lắng như vậy.

Có thể thấy nàng rất quan tâm đến nhà mẹ đẻ của mình.

Tống Trạch thừa nước đục thả câu: "Nàng đang hỏi ta sao?"

Đậu Diệu thật sự rất muốn biết câu trả lời, thẳng thắn nói: "Đúng vậy, dù sao ngươi cũng hiểu rõ chuyện triều chính hơn ta."

"Thái độ của nàng như thế này là tốt sao?" Hắn ngồi xuống, sai bảo nàng, "Rót cho ta chén trà nhỏ, bây giờ ta rất khát."

Đậu Diệu nghe lời rót trà cho hắn: "Ta là người ân oán rõ ràng."

Tống Trạch cười, nhìn ống tay áo nàng đong đưa, ngón tay thon dài cầm ấm trà, dáng dấp thanh nhã. Lại nhìn nét mặt của nàng, khi nàng  yên lặng cũng có thể dịu dàng đến như vậy.

Nhưng cố tình lại không muốn cho hắn xem.

Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm: "Trước mắt còn chưa biết, nhưng với tác phong của phụ thân ngươi, có lẽ sẽ không bị liên lụy."

Đậu Quang Đào có tiếng là người an phận và trung thực.

Đậu Diệu thoáng yên tâm, hai người nói chuyện một lát rồi đi ngủ. Vẫn là một người ngủ một bên giường, hiện tại Đậu Diệu cảm thấy bọn họ giống như là bạn cùng phòng.

Tới ngày thứ hai, tin tức Hoàng hậu chết mới được truyền ra ngoài.

Ai ai cũng bày ra dáng vẻ như cha mẹ chết, Vương phủ cũng treo đèn lồng trắng lên, không thấy một chút màu sắc tươi đẹp nào cả.

May mắn thời gian gặp Minh Huyền đại sư là cuối tuần, ra ngoài cũng tiện hơn. Hôm đó Đậu Diệu thông báo với Chung thị một tiếng rồi ngồi kiệu đến Bạch Mã tự.

Ai ngờ vừa đến cửa chùa lại nhìn thấy Tống Trạch đang đứng ở đó.

Nàng kinh ngạc: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Hôm qua nghe thấy nàng nói với nha hoàn." Tống Trạch nói, "Đúng lúc hôm nay ta không bận."

Đậu Diệu cũng không đuổi hắn đi, hai người sóng vai đi lên bậc thang.

Nàng không mang mũ che, người đi đường quay lại, không tránh khỏi chú ý đến dung mạo của nàng.

Tống Trạch bất mãn, nhưng nghĩ lại quan hệ của hai người, nàng phải che giấu làm gì, chẳng lẽ còn có người nào dám đoạt nương tử của hắn sao? Cũng tùy nàng.

Chỉ là không nói tiếng nào có chút xấu hổ, đi qua một rừng trúc, trong  đầu hắn nhớ đến một nơi, nhịn không được nói: "Rừng trúc này rất giống rừng trúc ở Linh Tuệ tự."

"Phải." Đậu Diệu nói, "Bức tranh mà ta đưa cho Minh Huyền đại sư chính là bức ta vẽ rừng trúc ở đó. Minh Huyền đại sư mới liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra, ngươi biết không, hóa ra ông cũng từng đến đó, còn nói bản thân rất kính nể Tuệ Năng đại sư."

Tống Trạch nghe xong cười một tiếng: "Minh Huyền đại sư khi còn trẻ thường đi ngao du khắp nơi, đã đến đó cũng là chuyện bình thường." Hắn nghiêng đầu hỏi Đậu Diệu, "Nhờ bức tranh rừng trúc kia mà nàng được Minh Huyền đại sư khen ngợi sao?"

"Cũng không hẳn." Nàng lắc đầu, "Minh Huyền đại sư bảo ta sau này hãy chuyên tâm luyện vẽ, nói cố gắng sẽ đạt được thành tựu lớn.  Chỉ là không biết ta có khiến ông ấy thất vọng không nữa."

"Sẽ không đâu, mấy ngày trước ta có nhìn thấy một bức tranh vẽ bạch hạc trắng của nàng, rất có phong cách." Tuy rằng hai người nói với nhau không nhiều lắm, nhưng ở chung một chỗ, đối phương làm gì cũng biết được. "Dù sao thì nàng cũng dành rất nhiều tinh lực vào đó."

Đầu Diệu cười rộ lên: "Chỉ mong là như vậy, nếu không tiến bộ thì phải chờ đến một năm nữa."

Lúc này, ánh mắt nàng nhìn về hắn lại mang theo thiện ý, giống như bởi vì được hắn khen mà vui vẻ.

Khoảnh khắc này lại có chút ngây ngô của một đứa trẻ.

Hắn rủ mắt, được một lúc lại nhẹ nhàng nói: "Nàng xem, kỳ thật hai chúng ta cũng có thể ở chung với nhau rất tốt."

Đậu Diệu giật mình, nửa ngày mới gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ cần ngươi không bức ép ta."

Bức ép nàng phải thích hắn.

Ngực Tống Trạch cứng lại.

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc hai người đã đến chỗ của Minh Huyền đại sư. Thấy Tống Trạch cũng đến, Tần Ngọc có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã tiến tới hành lễ: "Thế tử, phu nhân, xin mời vào."

Bộ dáng của Minh Huyền đại sư vẫn cứ như một ông già.

Không nói nửa câu vô nghĩa nào đã bảo Đậu Diệu vẽ.

Đậu Diệu rèn luyện một năm nay, tốc độ vẽ tranh cũng tăng lên không ít, rất nhanh đã vẽ xong.

Nàng đưa cho Minh Huyền đại sư xem, Minh Huyền đại sư còn nghiêm túc thưởng thức một lúc, vuốt râu nói: "Không tồi tiến triển cực nhanh, tiến bộ rất nhanh, ngươi không khiến lão phu thất vọng." Ông nói xong lại bảo Tống Trạch và Tần Ngọc tránh đi, thản nhiên nói, "Ngươi vẽ thợ săn là có ý gì?"

Bức tranh vẽ một con hươu sao đang tản bộ ở trong rừng, người thợ săn trốn sau một cái cây đang giương cung, mũi tên sắc bén lóe lên dưới ánh nắng mặt trời.

Gợi lên tâm tình của người khác.

Con hươu sao nhỏ xinh đẹp vĩnh viễn không biết thợ săn tàn nhẫn như thế nào.

Đậu Diệu hành lễ với Minh Huyền đại sư, cung kính nói: "Quả thật tiểu nữ có việc muốn nhờ đại sư chỉ bảo."