Thanh Thanh Tử Khâm

Chương 1




1

Âm báo điện thoại vang lên từng tiếng. Không cần mở ra tôi cũng biết, toàn bộ đều là ảnh Lâm Hạ Tri gửi đến.

Khương Vị đang thắt cà vạt, Khương Vị đang mặc đồ ngủ ngồi trên sofa, Khương Vị đang ăn, Khương Vị đang để lưng trần cạo râu...

Nếu người đàn ông trong hình không phải là người chồng hợp pháp của tôi, tôi thậm chí sẽ thốt lên: “Hạnh phúc quá đi!”

Bảy năm bên nhau, từ lâu tôi đã đếm không ra đây là tình nhân thứ bao nhiêu của Khương Vị nữa. Những người trước đó, mặc kệ được Khương Vị đối xử thế nào, ít nhất cũng không dám làm loạn trước mặt tôi, cho nên tôi có thể vờ như không biết.

Nhưng Lâm Hạ Tri thì khác. Cô ta biết Khương Vị dường như đặc biệt thích mình, mà cô ta cũng rất vô liêm sỉ.

Lần đầu tiên là một video Khương Vị đang ngủ, lần thứ hai là đoạn ghi âm trò chuyện kèm theo tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, lần thứ ba… là bộ ảnh cuộc sống thường ngày, kèm theo một bức ảnh của que thử thai hai vạch.

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, cảm nhận mắt mình bắt đầu nóng lên và đau nhức.

“Đang nhìn gì vậy, bé mê tiền?”

Đột nhiên có một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai tiến lại gần. Tôi tắt điện thoại, gượng cười: “Không có gì, tin nhắn rác thôi.”

Sau lần thứ ba nhận được những bức ảnh khiêu khích từ tình nhân của Khương Vị, tôi cũng giấu một thiếu niên ở nhà. Không ai khác, chính là Khương Vị của năm mười tám tuổi đã vượt qua thời không đến đây.

Tôi nhìn khuôn mặt niên thiếu quen thuộc kia: “Nhưng mà cậu vừa mới gọi tôi là gì?”

“Bé mê tiền!” Khương Vị mười tám tuổi nhún vai: “Không phải tôi vẫn luôn gọi chị như vậy sao?”

Suýt chút nữa tôi đã quên mất “bé mê tiền” là biệt danh năm xưa Khương Vị dành riêng cho tôi, đã rất lâu rồi không còn gọi như vậy nữa. Bây giờ hắn gọi tôi là: “Đường Khâm Khâm.”

“Đường Khâm Khâm, cô có thể đừng gây sự vô cớ được không?”

“Đường Khâm Khâm, cô lấy việc ly hôn ra uy hiếp tôi đó à? Tôi thấy cô mới là người không dám đấy!”

“Đường Khâm Khâm, mọi thứ cô có đều là tôi cho, cô còn điều gì không hài lòng nữa?”

“Đường Khâm Khâm, tôi rất bận, đêm nay sẽ không về nhà.”

“Chỉ là ngày kỉ niệm nhỏ mà thôi, tôi đã nhờ người mua quà rồi còn gì? Đường Khâm Khâm, đừng gọi cho tôi nữa.”

- ----------------

“Đường, Khâm, Khâm!” Cậu nhóc Khương Vị cố ý kéo dài giọng, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại.

“Sao chị lại thất thần như vậy?”

“Hả? Cậu vừa nói cái gì?”

Tiểu Khương dùng ngón tay chọc nhẹ vào lúm đồng tiền của tôi, đây là hành động mà cậu ta rất thích làm trước đây.

“Tôi nói, chuyện của tôi không thể cho Khương Vị ba mươi ba tuổi biết được, nếu không tôi sẽ không thể trở về.”

Tôi mỉm cười trêu chọc: “Không về được cũng rất tốt. Cậu sẽ bớt đi mười năm cố gắng vất vả, trực tiếp trở thành ông chủ.”

“Vậy cũng không được!” Tiểu Khương bật dậy, nghiêm túc nhìn tôi.

“Mười tám tuổi tôi còn chưa thổ lộ với chị, cũng chưa bắt đầu yêu đương, chưa cầu hôn, chưa cưới hỏi, còn chưa nhìn thấy dáng vẻ chị mặc váy cưới. Mười lăm năm, làm sao tôi có thể bỏ lỡ mười lăm năm với chị chứ?!”

Tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung thậm chí vẫn còn vài phần non nớt trước mặt, đáy lòng dâng lên sự hoảng hốt.

Hóa ra chúng tôi đã yêu nhau mười lăm năm, lâu như vậy, lâu đến mức tôi quên mất cảm giác được Khương Vị thích là như thế nào rồi.

“Khâm Khâm, trước khi tìm ra cách trở về, chúng ta ra ngoài chơi đi! Dù sao tôi ở tuổi ba mươi ba rất bận rộn. Ở đây lâu như vậy, tôi cũng không thấy hắn về nhà.”

“Quên đi, mặc kệ hắn, tôi mang chị ‘bỏ trốn’ đi!”

Tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung tươi cười trước mặt. Khương Vị ở tuổi mười tám đầy nhiệt tình và phô trương, đó cũng là độ tuổi hắn thích tôi nhất.

Tôi nhắm mắt lại: “Được, vậy chúng ta bỏ trốn!”

2

Tôi dành cả ngày đưa Tiểu Khương đi chơi ở thành phố B.

Chúng tôi cùng đi mua sắm, mua con búp bê mà tôi thích, mua mô hình người máy Gundam mà cậu ấy thích; đi đến công viên giải trí, tôi kéo cậu ấy đi tàu lượn siêu tốc tận ba lần; đi ăn món Tây đắt tiền, tôi thoải mái chờ Khương Vị ngồi đối diện cắt từng miếng bít tết cho tôi; đi thăm thủy cung, gặp sứa xinh đẹp thì chụp ảnh, gặp cá không đẹp thì làm mặt xấu…

Chúng tôi đi hát và uống rượu, cầm theo tấm thẻ mà Khương Vị đã đưa cho tôi. Đã lâu rồi không dùng, bởi vì toàn bộ chi phí đều do ngài Khương ba mươi ba tuổi chi trả không chút đắn đo.

“Tiểu Khương Vị, chị đây mời cậu ở trong phòng tổng thống khách sạn năm sao xa hoa, được không?”

“Ơ? Sau khi trưởng thành, bé mê tiền của chúng ta lại xa xỉ như vậy à?

Khi chúng tôi mười bảy, mười tám tuổi, cả tôi và Khương Vị đều rất nghèo, tôi đặc biệt nghèo. Tôi có thể ăn cơm trắng và nước lọc cả tuần trời. Vào ngày sinh nhật, muốn ăn đồ ngon một chút, tôi cũng chỉ đủ tiền mua một cái bánh mì sắp hết hạn ở cửa tiệm.

Tuy Khương Vị không có gia cảnh tồi tệ như tôi nhưng hắn chỉ là sinh viên, năng lực có hạn. Điều duy nhất mà hắn có thể giúp tôi là tiết kiệm chi phí sinh hoạt để mua đồ ăn ngon cho tôi.

Khương Vị mười tám tuổi không chơi game, không vào quán cà phê, không mua quần áo hay giày mới, mỗi ngày tan học luôn là người đầu tiên lao ra khỏi lớp cướp canh miễn phí trong căng tin, tóc dài thì tự lấy kéo cắt bỏ…

“Không phải nói phét đâu nhé, khuôn mặt tôi đây đẹp trai như vậy, cho dù để tóc Địa Trung Hải cũng vẫn đẹp. Chị thì khác, bé mê tiền à. Chị không thể gầy thêm nữa, phải ăn uống đầy đủ vào!”

“Khâm Khâm, sau này tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền, tất cả đều cho chị hết!”

Rượu vào làm đầu óc tôi choáng váng, khuôn mặt trước mắt chồng lên kí ức của mười lăm năm trước.

Tôi ôm bả vai Tiểu Khương, xoa xoa mái tóc bị gió đêm thổi rối tung của cậu ta: “Tiểu Khương Vị, tiền của cậu, cậu lo cái gì? Nghe tôi đi, trước tiên nên hưởng thụ một chút xa hoa trụy lạc. Bằng không chờ tới năm ba mươi ba tuổi, cậu sẽ tăng ca mãi không hết việc, có vô số cuộc họp, những cuộc xã giao và tiệc rượu không thể từ chối, những ngày đi công tác triền miên...”

Khi nói, ánh mắt tôi dần trở nên ảm đạm, giọng nói cũng ngày càng nhỏ: “Và còn… một ngôi nhà cậu không quay về.”

Tiểu Khương không nghe thấy câu cuối cùng, vỗ đùi một cái: “Thật thảm! Nếu thế thì tôi bất đắc dĩ hưởng thụ thay hắn vậy!”

3

Sau khi đưa Tiểu Khương về khách sạn, lúc tôi về đến nhà thì đã hơn mười hai giờ. Bình thường trong nhà không có ai, bảo mẫu sẽ tắt đèn trước khi rời đi, nhưng hôm nay ngôi nhà trống trải đó lại sáng đèn.

Tôi mở cửa, nhìn thấy Khương Vị ba mươi ba tuổi đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt sa sầm. Trên điện thoại hắn có thông báo nhắc nhở chi tiêu của thẻ ngân hàng hôm nay, không biết đây có phải lý do hắn quay về hay không.

“Sao lại về trễ như vậy?” Khương Vị hỏi.

Tôi cúi đầu thay giày: “Ra ngoài chơi.”

Khương Vị đi tới, cúi đầu nhìn tôi, hơi nhíu mày: “Cô còn uống rượu?”

Tôi hơi say, lúc đứng lên cả người đều hơi choáng váng, loạng choạng suýt ngã. Khương Vị đứng cách tôi một bước nhưng không đưa tay ra đỡ tôi. Tôi tựa vào tường, một lúc sau mới tỉnh táo vài phần.

“Ừm, uống rượu, đi hát nữa.” Tôi đếm từng thứ một trên đầu ngón tay: “Còn đi dạo phố, đến công viên giải trí, ăn đồ Tây, đi chơi thủy cung... Ừm… nhìn thấy một con cá đặc biệt xấu xí. Chúng tôi giả mặt xấu dọa nó bơi đi, chắc nó nghĩ chúng tôi xấu hơn, ha ha ha!”

Sắc mặt Khương Vị hơi khó coi: “Chúng tôi?”

Tôi vòng qua người hắn, đi về hướng phòng tắm: “Đúng vậy, chúng tôi.”

“Đường Khâm Khâm!” Khương Vị đứng phía sau tôi lạnh lùng nói, tôi dừng lại một bước.

Lại là giọng điệu như vậy, lại là ba chữ đó. Lần này hắn lại muốn nói gì khiến người ta khóc lóc thê thảm vào đêm khuya đây?

Tôi hít một hơi thật sâu. Một lúc sau, tôi quay lại: “Khương Vị, hôm nay tôi rất vui. Thật sự, đã lâu rồi tôi không vui vẻ như vậy, cho nên… Anh có thể đừng nói chuyện với tôi được không?”

Tôi không muốn nghe hắn gọi lên tôi bằng giọng điệu lạnh lùng đó, càng không muốn nhìn thấy bất cứ biểu cảm chán ghét hay trách cứ nào trên khuôn mặt không khác biệt mấy với khuôn mặt của Khương Vị mười tám tuổi kia.

“Thế nào?” Khương Vị tiến lên một bước: “Dùng tiền của tôi ở bên ngoài tiêu pha, về nhà lại không muốn nói với tôi một câu nào phải không?”

Tôi không muốn cãi nhau với hắn, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức của mình: “Khương Vị, nếu anh không muốn, sau này tôi sẽ không tiêu tiền của anh nữa.”

Khương Vị mấp máy môi như muốn nói thêm điều gì, nhưng tôi không nghe, quay người bước nhanh vào phòng tắm và đóng sầm cửa lại.

Khương Vị rời đi. Nửa giờ sau, tôi nhận được một bức ảnh do Lâm Hạ Tri gửi tới, còn kèm theo một tin nhắn: “Hôm nay tâm tình A Vị không tốt lắm, không biết tôi có thể làm anh ấy vui vẻ không.”

Tôi nắm chặt điện thoại di động, sững sờ hồi lâu mới trả lời: “Cô đặc biệt liên hệ để đưa cho tôi bằng chứng về việc ng.oại t.ình trong hôn nhân sao? Bên sai sẽ không nhận được nhiều tài sản đâu, đồ ngốc!”

Gửi, chặn, thao tác liền mạch, dứt khoát!

Rất nhiều ngày sau đó, Khương Vị đều không trở về. Khi gặp lại, tôi đã trở thành “người có lỗi” trong mắt hắn.