Thanh Thanh Tử Khâm

Chương 3




6

Sự việc xảy ra rất đột ngột, tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì nắm đấm của Tiểu Khương đã đập vào mặt Khương Vị.

“Khương Vị, chết tiệt, anh ng.oại t.ình đúng không?” Tiểu Khương túm lấy cổ áo hắn, vẻ mặt tức giận.

Khương Vị ba mươi ba tuổi cụp mắt nhìn cậu ấy, sau đó đưa mắt nhìn sang tôi, khóe môi nhếch lên: “Đường Khâm Khâm, thì ra cô đã tìm được người thay thế cho tôi rồi?”

“Thay thế c.on m.ẹ anh!” Tiểu Khương lại lao vào đ.ấ.m hắn ta, hai người tiếp tục đánh nhau. Khương Vị mười tám tuổi tràn đầy năng lượng, Khương Vị ba mươi ba tuổi thân thể cường tráng, cả hai đều bị thương.

“Đủ rồi, Khương Vị!” Tôi cũng không rõ mình đang gọi ai, nhưng cả hai người đều không hẹn mà cùng ngẩn người.

Tôi nhân cơ hội này nắm lấy cánh tay Tiểu Khương, kéo cậu ta ra ngoài.

“Cậu bị thương rồi, tôi đưa cậu đi xử lý một chút.”

Khương Vị ba mươi ba tuổi ở phía sau sửng sốt một chút, sau đó âm u nói: “Đường Khâm Khâm, cô vẫn chọn cậu ta, đúng không?”

Tôi mặc kệ hắn, cũng không quay đầu lại,

kéo Tiểu Khương ra khỏi cửa.

Tôi đến phòng khám mua thuốc rồi ngồi trên ghế đá công viên, xử lý vết thương cho cậu ấy. Khóe miệng cậu ấy bầm tím, hai người bọn họ đều không hề nương tay, tôi đoán hắn ta bị thương cũng không nhẹ.

Tôi thở dài: “Sao cậu lại bốc đồng như vậy?”

Khóe miệng đang được bôi thuốc của Tiểu Khương giật giật. Cậu ấy khoa trương nhếch miệng: “Xì… Không ai được bắt nạt chị, kể cả tôi ở không gian khác! Lẽ ra tôi nên tặng hắn thêm mấy quả đấm nữa mới phải.”

Tôi nhìn cậu ấy, miễn cưỡng cười: “Cậu đã nghĩ đến chưa? Nếu mọi việc trở nên nghiêm trọng, hắn biết thân phận của cậu thì sao? Nếu cậu không thể trở về thì làm sao đây?”

Tiểu Khương nghiến răng: “Vậy không trở về nữa. Dù sao hắn cũng không thể ứ.c h.iếp chị, càng không thể ph.ản b.ội chị! Tôi cố gắng như vậy để giúp chị vui vẻ sống tốt, sao hắn dám khiến chị thất vọng?!”

Ánh mắt Tiểu Khương ảm đạm. Cậu ta im lặng hồi lâu mới lên tiếng, giọng có vẻ nghẹn ngào: “Khâm Khâm, tôi xin lỗi. Tôi không biết tại sao tương lai mình lại trở thành một người như vậy. Tôi đã hứa sẽ cho chị một cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại không thực hiện được… Còn phụ lòng chị.”

“Tiểu Khương Vị.” Tôi nhẹ nhàng phủ lấy tay cậu ấy: “Dù chuyện ở thời không này có ra sao đi nữa, cậu cũng không nên chịu trách nhiệm. Cậu rất tốt… Ít nhất, cậu ở trước mặt tôi rất tốt.”

Tôi ngồi thẳng lưng, sóng vai với Tiểu Khương tựa vào ghế đá. Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên cửa sổ tầng mười sáu, diện mạo không khác mấy so với người ngồi cạnh tôi.

“Tiểu Khương Vị.” Tôi mở miệng: “Đừng làm những việc ngu ngốc trong phút bốc đồng. Cậu phải quay trở về, tôi năm mười tám tuổi thực sự rất cần cậu. Nếu không có cậu, tôi sẽ không có dũng khí sống đến bây giờ.”

7

Tôi có một gia đình rất tồi tệ.

Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ đã ly hôn, không ai muốn nuôi tôi nên tôi phải sống ở nhà ông bà nội. Họ không thích tôi, cho rằng tôi là con gái, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng. Nói thẳng ra, tôi chính là người ngoài, mỗi một xu tiêu trên người tôi chẳng khác nào lấy bánh bao thịt để đuổi chó, chỉ tốn tiền mà chẳng được gì. Vì vậy, họ không cho phép tôi đi học, cảm thấy không cần thiết phải giáo dục một người sắp lấy chồng.

Nhưng năm đó là giai đoạn giáo dục bắt buộc, thành tích của tôi lại tốt nên cán bộ thôn và giáo viên trường học đã đến can thiệp vài lần. Ông bà nội không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể để tôi tiếp tục học tập.

Sau khi lên trung học, tôi hứa sẽ không bao giờ tiêu tiền của họ nữa thì mới có thể miễn cưỡng được đi học.

Vì hoàn cảnh đặc biệt, lại có chính sách của nhà nước nên tôi đã nộp đơn xin trợ cấp học phí. Mặc dù điều đó làm cuộc sống của tôi dễ dàng hơn một chút nhưng chi phí sinh hoạt vẫn là khoản tiền không nhỏ. Cuộc sống chật vật đến mức ba bữa một ngày của tôi chỉ có cơm trắng và nước lọc.

Lúc đó, Khương Vị là bạn cùng bàn của tôi.

Lúc đầu là bánh mì, sữa và một ít đồ ăn nhẹ. Sau đó, hắn lại kiếm cớ đi căn tin với tôi, lần nào cũng nói lỡ lấy cơm nhiều quá không ăn hết, lại bảo tôi ăn giúp để không lãng phí đồ ăn. Sau đó nữa, hắn trực tiếp lấy hai phần cơm luôn.

Tôi đương nhiên biết tâm tư của hắn, Khương Vị không bao giờ che giấu hay hạn chế lòng tốt của mình đối với tôi. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy được yêu thương và nâng niu.

“Chờ thi đậu đại học, mình sẽ từ từ trả lại những thứ này cho hắn.” Tôi đã nghĩ như vậy trong lúc sao chép từng chữ trong nguyện vọng đại học của Khương Vị.

Ngày nhận giấy báo nhập học tình cờ lại trùng với sinh nhật lần thứ mười tám của tôi. Lần đầu tiên, ông bà nội nấu mì trường thọ cho tôi, bên trong còn có một quả trứng luộc.

Tôi nghĩ rằng là do tôi đã đỗ vào một trường đại học tốt, nên họ đã tự hào về tôi, thay đổi quan điểm của mình.

Tôi cực kỳ vui vẻ, tới mức hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, không chút nghi ngờ ăn sạch bát mì trường thọ đó, thậm chí không chừa lại chút nước canh nào.

Ngon quá, hóa ra mì nhà nấu có vị như thế này.

Tất cả ký ức sau đó của tôi đều dừng lại ở tô mì đó.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã bị trói lại, “gả” đến nhà một người đàn ông trung niên trong làng. Tôi mới nhận ra rằng, vì lễ vật hai mươi ngàn nhân dân tệ, ông bà nội đã gấp rút gả tôi đi. Thì ra họ không thèm để ý thi đại học, trường danh tiếng hay tiền đồ gì đó. Họ chỉ chờ đợi ngày tôi tròn mười tám tuổi.

Sau đó, Khương Vị đã cứu tôi. Hắn lén lút trèo qua tường và đưa tôi ra ngoài nhân lúc không ai chú ý.

Tất cả những gì tôi có đều bị ông bà nội vứt đi, kể cả giấy thông báo nhập học. Chính Khương Vị là người đã chịu đựng mùi h.ôi th.ối và sự b.ẩn th.ỉu của bãi rác để giúp tôi tìm chiếc phong bì màu đỏ có thể thay đổi vận mệnh của mình.

Trong đêm tối, hai chúng tôi ngồi trong bãi rác bốc mùi h.ôi th.ối. Tôi đã khóc rất lâu, hắn vẫn luôn ở bên cạnh tôi.

Khương Vị nói: “Không sao đâu, Đường Khâm Khâm. Anh sẽ đưa em đi, chúng ta không bao giờ quay lại đây nữa. Đừng sợ, anh ở bên cạnh em.”

Khương Vị mười tám tuổi đã rất cố gắng cứu lấy Đường Khâm Khâm, muốn kéo cô đến cạnh mình. Mà Khương Vị ba mươi ba tuổi có rất nhiều người bên cạnh, hắn không cần Đường Khâm Khâm nữa rồi…

8

Khi tôi về đến nhà thì trời đã muộn, Khương Vị vẫn chưa rời đi.

Trong phòng không bật đèn. Xuyên qua ánh sáng bên ngoài cửa sổ, có thể thấy Khương Vị đang ngồi trên sofa, tay kẹp điếu thuốc.

“Đường Khâm Khâm.” Thấy tôi trở về, hắn liền quay đầu lại, nói: “Anh cũng bị thương.”

Tôi không ngờ hắn lại đột nhiên nói vậy. Khương Vị đứng dậy đi đến chỗ tôi, đưa tay bật đèn lên. Dưới ánh đèn sáng, tôi mới thấy hắn bị thương nặng không kém Tiểu Khương, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Tôi cụp mắt: “Đến bệnh viện chữa trị đi.”

“Khâm Khâm.” Giọng nói Khương Vị lộ ra vẻ thất vọng: “Em không quan tâm đ ến anh nữa sao?”

Trong kinh doanh, Khương Vị có năng lực rất mạnh, nhưng khả năng sinh hoạt cá nhân lại rất kém, không biết cách tự chăm sóc bản thân. Lúc mới đi làm, hắn đến công trường xây dựng, bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, cánh tay bị trầy xước. Về đến nhà, m.á.u đã thấm đẫm tay áo, hắn mới nhớ ra để xử lý một chút. Tôi giúp hắn khử tr.ùng v.ết thương, hắn lại nhe răng than đau.

Tôi trách hắn: “Bị thương cũng không nhanh chóng xử lý, giờ mới biết đau?”

Hắn kéo cánh tay tôi làm nũng: “Không có em thì anh không sống nổi. Khâm Khâm, dù thế nào em cũng sẽ không mặc kệ anh, đúng không?”

Lúc đó tôi đã nói gì? Tôi kiên quyết nói với hắn: “Khương Vị, em sẽ không bao giờ bỏ mặc anh!”

Nhưng bây giờ, hắn giống như trước đây, dùng vẻ mặt bi thương hỏi tôi: “Khâm Khâm, em không quan tâm anh nữa sao?”

Tôi không biết trả lời thế nào. Chúng tôi quen nhau mười tám năm, yêu nhau mười lăm năm và cưới nhau bảy năm. Vô số ngày đêm trôi qua, mỗi một chuyện nhỏ nhặt cũng đủ bào mòn chúng tôi.

Thật khó để cùng nhau già đi, thật khó để chỉ thích một ai đó, và thật khó để duy trì sự tin tưởng trong tình yêu. Đi cùng nhau… Khó quá.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lánh thắp sáng cả thành phố. Tôi nghĩ rằng dù bầu trời đầy sao chính là cứu tinh của tôi khi còn nhỏ, tôi đã ngước lên và cầu nguyện rất nhiều lần, nhưng ở thành phố nhộn nhịp này, rất khó để nhìn thấy những vì sao, bởi vì chúng quá mờ nhạt.

Tôi khẽ thở dài: “Đúng vậy, Khương Vị. Tôi không muốn quan tâm đ ến anh nữa.”