Thanh Vân Thê Thượng

Chương 40: Chương 40





Trong thời gian nói chuyện, mì trong nồi đã được làm xong, để đầy một cái tô lớn, ở giữa còn có một cái trứng gà, vừa ngon vừa đẹp mắt, ánh mắt Phong Thượng Thượng sắp chờ không nổi.

“Mau ăn đi, ta biết con rất háo ăn, ăn không đủ thì trong nồi vẫn còn.

” Bà nội Chu âu yếm nhìn nàng.

Phong Thượng Thượng đáp lại một tiếng rồi cúi đầu xuống ăn, không đầy một lúc sau cả tô mì lớn đều nằm gọn trong bụng nàng.

Lần này, cuối cùng cũng được ăn no bụng, nàng cảm giác như mình đã được sống lại rồi.

Sau khi ăn xong, Phong Thượng Thượng không để bà lão động tay nữa, nàng tự mình rửa bát, sau đó lại lấy thùng trong nhà đi lấy nước ở giếng đầu thôn rồi đổ đầy tất cả các thùng chứa nước trong nhà bà lão.


Bà nội Chu thấy nàng bận không ngừng nghỉ, đôi mắt đầy ý cười lại hiện lên một tia thương xót, đứa trẻ này thật tốt biết bao, vừa xinh đẹp, giỏi giang, lại có tấm lòng nhân hậu, sao mấy người nhà kia không biết trân trọng vậy chứ? Làm tổn thương một đứa trẻ ngoan như thế này, chớp mắt đã gần hai mươi tuổi rồi còn chưa có người hỏi cưới, chuyện này sao có thể được chứ?Bà lão lo lắng đến mức tóc sắp rụng.

Sau khi làm việc nhà xong, Phong Thượng Thượng dự định tiếp tục đi huyện xá thử một lần nữa, nàng nói với bà nội Chu: “Nãi nãi, cháu đi vào huyện tìm việc làm nhé.

”Bà nội Chu sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Nha đầu này, cháu đang nghĩ gì thế hả? Mấy việc trong huyện có chỗ nào tốt đâu, nam nhân trong thôn đều chỉ có thể đi vác bao ở bến tàu, một cô nương như cháu thì có thể tìm được việc gì chứ? Cháu cứ yên tâm ở chỗ của nội tổ mẫu, mỗi ngày cháu cứ đi gánh nước, chẻ củi là được, những việc khác cháu không cần lo lắng, nội tổ mẫu nuôi cháu.

”Phong Thượng Thượng cười cười, nàng bước đến xoa xoa bóp bóp vai bà nội Chu: “Cháu trẻ tuổi như vậy lại cần một người già như người nuôi cháu sao? Da mặt cháu không dày như thế đâu, người yên tâm, cháu đi xem thế nào, nếu tìm không được việc, cháu sẽ trở về để người nuôi cháu.

”Bà nội Chu thấy nàng quyết tâm như vậy, biết nha đầu này không muốn ăn không ngồi rồi ở nhà bà, trái tim của nha đầu này rất mạnh mẽ, chỉ đành dặn dò vài câu: “Vậy cháu phải đồng ý với bà nội, không được đến những gia đình lớn làm hạ nhân, mấy nơi đó không phải là nơi mà cháu có thể ở, cháu vào đó rồi sẽ không dễ ra ngoài đâu.

”“Cháu biết rồi ạ, cháu sẽ không đến nhà người ta làm hạ nhân đâu.


”“Còn nữa, không được ký giấy bán thân, dù người ta nói thế nào cũng không được đồng ý, một khi ký vào giấy bán thân thì cả đời sẽ bị người khác khống chế đấy cháu biết không?”“Bà nội, người yên tâm đi, cháu không có ngốc đến vậy đâu.

”“Được rồi, cháu nhớ lấy là được, vậy bà nội không cản cháu, nếu tìm không được việc thì phải lập tức trở về.

” Bà nội Chu xoay người đi vào phòng bếp nướng vài cái bánh và dùng một miếng vải sạch gói chúng lại để nàng mang theo ăn trưa.

Phong Thượng Thượng nhận lấy bánh nướng, nhịn không được ôm chặt bà lão, sau đó liền xoay người rời đi.

Ngày hôm nay hệt như hôm qua, hai nha dịch đó vẫn không cho nàng vào, thế nên nàng chỉ có thể lại ngồi đợi ở lề đường bên cạnh Nha môn.

Lần này, nàng lại phải đợi từ sáng đến chiều cũng không gặp được người, mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi, nàng buồn bực gục đầu xuống đầu gối, thầm thở dài.

.