[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 69: Ngoại Truyện: Chúng Ta




Bắtđầutừchapnàythỉnh thoảngsẽcómộtngoạitruyệnđượcpost xen vào.

Thânái, mọi ngườiđọctruyệnvui vẻ

*************

Sáng sớm tháng năm mang theo một chút hơi ẩm của sương sớm, Phùng Kiến Vũ ở trong phòng biên tập cắt ghép phim cả đêm, nhắm mắt lại trong đầu đều là mấy kí tự bay tán loạn.

Rẽ vào trong tiểu khu nhanh chóng chào hỏi bác gái vừa ra khỏi cửa đi tập thể dục, ngáp ngáp đi lên lầu mở cửa, ở cửa là vali cùng đống đồ của ai đó vứt lung tung. Phùng Kiến Vũ đem đống đồ ném loạn thu dọn xong mới rón rén đi vào phòng ngủ, hướng người đang ngủ trên giường mà nhào tới.

"Ai u, thao..." Vương Thanh đang mơ màng bị người đè một cái, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ, vạn phần oán giận ủy khuất mà nói: "Anh mới ngủ được một lúc, đã bị em tỉnh rồi".

Phùng Kiến Vũ đè nặng hắn còn hắc hắc cười ngây ngô. Vương Thanh ra khỏi nhà nửa tháng, hai người liền tròn nửa tháng không thấy mặt nhau, muốn sờ không được mà nhìn cũng không xong. Ai, lúc này cũng vui muốn điên rồi.

Vương Thanh trở mình ôm cậu: "Vừa đúng lúc, ngủ chung".

Phùng Kiến Vũ cởi quần áo, cũng không buồn đi tắm, cứ vậy chui vào trong lòng hắn, vuốt vuốt ngực hắn rồi nhắm mắt.

Ngủ một giấc đến tận trưa, lúc Vương Thanh thức dậy, Phùng Kiến Vũ đã làm xong bữa trưa, tự mình ngồi xếp bằng trên ghế salon tính toán.

"Làm món gì vậy?. Bánh nướng áp chảo?".

"Anh mấy hôm trước gọi điện thoại nói muốn ăn canh miến cải trắng với khoai tây, tiện thể làm luôn mấy cái bánh".

Canh miến cải trắng khoai tây mẹ Phùng làm là ngon nhất, kết hợp với bánh nướng áp chảo thì không còn gì để bàn. Vương Thanh rất thích ăn, thế nhưng mỗi lần đến nhà Phùng Kiến Vũ ăn, mẹ Phùng đều bày ra sắc mặt không tốt mà nhìn hắn, vậy nên Phùng Kiến Vũ lén học cách mẹ cậu làm. Vương Thanh ở nước ngoài nửa tháng, ăn thế nào cũng thấy không quen, trong lòng chỉ một mực nhớ canh miến cải trắng với khoai tây nhà Phùng Kiến Vũ.

Hắn nói một lần, Phùng Kiến Vũ liền nhớ kĩ.

Trong canh còn có chút thịt, ăn thật thơm. Vương Thanh uống trước một bát canh sau đó cầm bánh lên ăn.

"Canh dì làm vẫn là ngon nhất".

Phùng Kiến Vũ ghi chép xong sổ nhỏ, hung hắc trừng mắt nhìn hắn: "Đừng ăn nữa, đợi phu nhân lớn gọi anh sang ăn!".

"Em xem em đó, chuyện nhỏ như vậy mà cũng giận" Vương Thanh múc cho cậu một bát canh: "Nếu không phải phu nhân lớn mỗi lần gọi đến ăn cơm đều là khuyên em với anh chia tay, anh sẽ rất vui lòng đi".

"Đã nói là đừng đi rồi, lần nào cũng tung tăng hớn hở đến. Mẹ lại không lần nào là sắc mặt dễ coi hết" Phùng Kiến Vũ thử một hớp canh, nước canh nóng bỏng cả đầu lưỡi.

"Mẹ anh mỗi lần đều dùng địa tam tiên lừa em đến nhà ăn, em không phải cũng đi sao?" Vương Thanh thở dài: "Anh ngăn cũng không ngăn được, mẹ anh cũng là dùng mấy lời nhẹ nhàng mềm mỏng nói, làm tổn thương em rồi sao?".

"Nhẹ nhàng mềm mỏng sao?. Sao em không thấy thế a~" Phùng Kiến Vũ cười hì hì: "Nhanh ăn cơm đi!. Chuyện này so với thủng tầng ozone đâu có đáng gì!".

Hai người ở chung với nhau đã là năm thứ năm, cũng đã chuyển nhà ba lần, lần này là chuyển đến gần sở nghiên cứu của Vương Thanh. Nhà hơi cũ, có đều ánh sáng không tồi, gần trường đại học, cách trạm tàu điện ngầm không xa, đến đài truyền hình Phùng Kiến Vũ làm việc chỉ mất mấy trạm.

Mặc dù hai bà mẹ đều thúc giục bọn họ mua nhà rồi tìm người yêu để kết hôn, nhưng hai người vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ, đóng kín cửa tính toán kế hoạch sắp tới.

"Thứ bảy đi tiêm vaccine phòng viêm gan mũi cuối, anh đừng quên a!".

Phùng Kiến Vũ biên tập xong đoạn phim chợt nhớ tới chuyện này. Lần trước sở nghiên cứu của Vương Thanh tổ chức kiểm tra sức khỏe, kiểm tra thấy hắn không có kháng thể với viêm gan. Tỉ mỉ hỏi rõ thì hóa ra năm đó tiêm vaccine phòng bệnh lạ thiếu mất một mũi.

"Em đi cùng anh không?" Vương Thanh ở phòng bếp rửa bát.

"Đại nhân bao tuổi rồi, đi tiêm còn cần người đi cùng?" Phùng Kiến Vũ nhìn thoáng qua lịch làm việc: "Em hôm đó hình như có ca làm buổi tối".

"Anh đặt vé xem phim, hai ta đi xem phim đi!".

"Chiều anh quá rồi!".

Vương Thanh thu dọn xong phòng bếp, rửa sạch tay tiến lại ôm cậu, Phùng Kiến Vũ ghét bỏ đẩy tay hắn ra: "Em gái anh. Anh không lau tay à, dưới đất toàn là nước, lau sạch cho em".

"Lau cái gì mà lau, ăn no rồi, làm việc gì khác đi".

Vương Thanh ôm hông cậu nhấc lên, hướng đến cổ Phùng Kiến Vũ cắn cắn hai cái. Phùng Kiến Vũ vừa cười vừa tránh, cuối cùng vẫn là bị người ném lên giường mây mây mưa mưa.

Náo loạn thỏa thích một trận, Phùng Kiến Vũ từ trong chăn giãy ra, ghé vào bên giường mà thở dốc, Vương Thanh lại gần hôn bờ vai cậu. Mấy năm trước để tiết kiệm, hai người không hút thuốc lá nữa, thói quen làm tình xong hút thuốc cũng không còn nữa. Tốt vô cùng.

"Lúc anh không có nhà, mẹ anh có đến" Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên mở miệng.

Vương Thanh vuốt ve bả vai cậu: "Nói gì với em?".

"Mẹ nói muốn anh về nhà ở, nói trắng ra là muốn anh và em xa nhau" Phùng Kiến Vũ ngáp một cái: "Mẹ em cũng vậy, lúc nào cũng nói mấy chuyện này".

"Để anh nói với mẹ, sau này lúc anh không ở đây thì đừng tới" Vương Thanh sờ sờ đầu cậu: "Làm em buồn sao?".

"Làm sao thế được, anh cũng đừng lúc nào cũng như vậy. Em có việc gì cũng đều nói với anh, chỉ là muốn anh biết chứ không phải kể khổ kể tội, anh làm vậy sau này mẹ anh nhìn em bằng ánh mắt gì?" Phùng Kiến Vũ đạp chân hắn một cái giáo dục: "Hơn nữa...".

Cậu hắc hắc cười rộ lên, cười đến Vương Thanh cũng không hiểu gì: "Cười ngốc gì vậy?".

"Lúc dì tới không có biết anh không ở nhà" Phùng Kiến Vũ cười đến hai mắt cong cong: "Hỏi em, chỉ có một mình con ở nhà à?".

Vương Thanh suy nghĩ một hồi cũng không hiểu được có gì đáng cười. Phùng Kiến Vũ ghét bỏ chặc lưỡi một cái, từng chữ từng chữ nói lại một lần: "Mẹ anh nói, chỉ có một mình con ở~ nhà~ à!".

"A, náo loạn nửa ngày, em vui vẻ là vì cái chữ "nhà" kia sao?" Vương Thanh xoa bóp gáy cậu: "Em cũng dễ dàng thỏa mãn quá đi".

Phùng Kiến Vũ ghé vào mép giường cười cười: "Đây là chính miệng dì thừa nhận a, nhà của chúng ra".

Vương Thanh nhoài người sang hôn cậu một cái: "Mẹ có thừa nhận hay không thì đây vẫn là nhà của hai chúng ta".

Phùng Kiến Vũ ôm hắn hôn một lúc. Chợt nhớ ra cái gì, đẩy hắn ra...

Vương Thanh nằm sang một bên, nhìn ai kia cứ để mông trần như thế chạy ra ngoài, trong chốc lát lại chạy về, mở quyển sổ nho trong tay ra.

"Em vừa quên mất" Phùng Kiến Vũ hào hứng nói với hắn: "Trả phí tổn đi công tác đây, tiền nhuận bút em cũng vừa có, em gửi tiết kiệm rồi. Không cần mua nhà lớn lắm đâu, ở khu này là được, hồi trước em nghe nói, căn hộ hai phòng bán rất nhiều, nhưng chính là đường đi làm xa một chút, coi bộ không ổn lắm. Hai chúng ta tìm ở khu quanh đây một căn hộ hai phòng là được, sửa lại một chút, lão Bạch không phải nói các anh có một bạn học làm thiết kế sao?. Mua đồ đạc chắc chắn sẽ được giá tốt lại có chất lượng, loại hai mươi năm không hỏng được đó, em xem một chút chi phí lắp đặt là bao nhiêu...".

Vương Thanh cũng không chen vào, để yên cho cậu nói liên miên. Hắn đặc biệt thích nhìn Phùng Kiến Vũ một lòng một dạ quy hoạch cuộc sống sau này, vẻ mặt chăm chú viết viết vẽ vẽ, mắt to nhìn tới nhìn lui, thỉnh thoảng lại mím môi tự hỏi, ghi ghi chép chép rồi lại nói không dứt, cuối cùng lại cho hắn một cái tát...

"Cho anh một cái tát, em nói nửa ngày rồi, anh chỉ biết ngồi một chỗ cười ngớ ngẩn!" Phùng Kiến Vũ cho hắn một cái tát rồi lật lật quyển sổ nhỏ: "Em xem một chút, anh sắp tới muốn mua gì ý nhở?. Thôi, không cần mua cho anh...".

"Đừng, đừng, đừng. Vũ ca, Vũ ca, anh sai rồi, sai rồi!".

Vương Thanh đoạt lấy quyển sổ nhỏ của cậu, Phùng Kiến Vũ nhào qua cướp lại, vừa vặn lao vào ngực hắn, Vương Thanh ôm chặt cậu: "Được rồi, đừng rộn, buổi tối đi ra ngoài ăn gì đó ngon ngon đi?".

"Đi a, kêu cả Bạch Nham và Cố Ninh đi!".

"Gọi hai người họ làm gì?".

"Không biết, hình như lại vừa cãi nhau!".

Bát quái phu phu sớm đã hẹn giờ đi ăn, vừa ăn vừa chờ, ăn lửng dạ rồi mới chờ được cặp đôi cãi nhau đi đến.

Bạch Nham tốt nghiệp xong cũng ở lại thành phố này làm việc, công ty của Bạch Nham và sở nghiên cứu của Vương Thanh có quan hệ với nhau, bình thường cũng không thiếu công việc phải tiếp xúc, vừa rồi Vương Thanh không ở trong nước nên không biết hắn với Cố Ninh có chuyện gì.

Thế nhưng hai người này cãi nhau toàn là mấy chuyện vụn vặt, hắn cũng biết Phùng Kiến Vũ không phải quan tâm gì mà là muốn xem náo nhiệt.

Cố Ninh ngay cả trang điểm cũng không làm đã tới chỗ hẹn, ngồi xuống cũng không nói, chỉ để tâm ăn cho no. Cô ở lại trường làm giảng viên, năm nay sinh viên của cô sẽ phải thi tốt nghiệp.

Bạch Nham một bên gọi đồ ăn, một bên gắp đồ ăn cho Cố Ninh.

"Không phải vẫn đang tốt đẹp sao?" Vương Thanh ghé sát tai cậu nói nhỏ.

Phùng Kiến Vũ cũng buồn bực. Hôm đó Bạch Nham gọi điện kêu sống kêu chết, hiện tại sao lại như không có chuyện gì?.

Bạch Nham nhìn hai người đối diện đang thì thầm, đưa tay đụng nhẹ Cố Ninh một cái: "Em xem, anh đã nói hai người bọn họ tiểu biệt thắng tân hôn, làm sao lại tìm hai chúng ta đi ăn cơm. Có âm mưu!. Nhất định là muốn xem chuyện náo nhiệt của hai ta".

Cố Ninh hừ một tiếng: "Sao tự dưng thông minh vậy?".

Phùng Kiến Vũ có chút thất vọng: "Tôi còn chuẩn bị thật nhiều câu khuyên bảo hai người, có thể cho tôi ít không gian để thi triển hay không?".

"Cút ngay!. Có thể một ngày bớt hóng hớt của chuyện chúng tôi không?" Cố Ninh trợn trắng mắt: "Hai người có đúng là hết việc để làm rồi không?. Rảnh rỗi như vậy?".

Phùng Kiến Vũ ho khan một tiếng: "Ăn đi, uống đi!".

Ăn cơm xong tìm nơi uống rượu, hàn huyên nói chuyện phiếm. Hai người thừa dịp không khí ngoài trời mát mẻ quyết định đi bộ về.

Phùng Kiến Vũ lúc nãy uống một cốc rượu vang, bây giờ dựa vào Vương Thanh bên cạnh chậm rãi bước.

"Nhà chúng ta hết nước giặt quần áo, giấy vệ sinh cũng không còn. Nếu không lấy bản vẽ của anh ra chùi mông đi!".

"Lần trước gọi điện em đã nói là không có, thế nào còn chưa mua?".

"Anh không ở nhà em phải đi mua một mình, thật nặng a. Vũ ca cho anh cơ hội tập luyện cơ thể mà, phải biết quý trọng".

"Anh rốt cuộc cũng nhìn ra" Vương Thanh câu lấy ngón tay cậu: "Em lúc nào cũng bắt nạt anh".

Phùng Kiến Vũ nhìn bờ vai của hắn cười khúc khích: "Ai nha, Thanh ca a, đừng ủy khuất mà. Hai người chúng ta, anh là lớn nhất được chưa?".

Vương Thanh hừ hai tiếng biểu thị vừa lòng, hắn rất thích cậu nói hai tiếng "chúng ta" này, trong từng chữ đều mang theo sự ấm áp và mong đợi.

Chúng ta, là hắn và cậu, là biểu thị hai người một nhà.