[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 98: Ngoại Truyện: Cảm Xúc Ngổn Ngang




Nhà mới lắp đặt nội thất cũng tạm ổn, Phùng Kiến Vũ vừa vội vàng chạy đi làm việc với tổ quay phim, vừa vội vàng mua sắm lắp đặt tủ bát đĩa cùng đồ dùng trong nhà. Để tiết kiệm tiền hai người cũng không có ý định đổi giường mới, cái giường mua từ lúc bắt đầu ở chung kia vẫn còn tốt, thật giống như ông chủ bán hàng từng nói, có thể ngủ được đến mười năm.

Lúc này mới được năm năm thôi.

Bạch Nham mặt dày đi theo sau lưng Phùng Kiến Vũ, đợi cậu mặc cả xong liền mặt dày đi tới nói nhà tôi cũng cần mua.

Cuộc sống cũng không phải yên bình mãi mãi. Đùng một cái có chuyện lớn xảy ra, Tháp Tháp bị bệnh.

Vương Thanh nhận được điện thoại của mẹ gọi mau về nhà, tiểu công chúa Tháp Tháp không chút sức lực nằm vùi trong ổ nhỏ, chỉ có thể thấy cái bụng hơi phập phồng.

Tháp Tháp từ nhiều năm trước bị bệnh nặng may mắn qua khỏi, từ đó về sau cả nhà coi nó như tiểu bảo bối mà cưng chiều.

Hôm nay đột nhiên lại bệnh, ba mẹ Vương đau lòng vô cùng, nhưng vẫn là Vương Thanh đưa Tháp Tháp đi bệnh viện.

Các bệnh viện thú y lớn đều đi hết, bác sĩ đều nói lần này thực sự không có cách nào.

Tuy rằng Tháp Tháp là Phùng Kiến Vũ nhặt về nhưng lại cùng Vương Thanh vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, nó đối với Vương Thanh có bao nhiêu ý nghĩa, dù không cần nói ra, Phùng Kiến Vũ cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Vương Thanh buổi tối ngủ không ngon, lại luôn cảm giác nghe thấy tiếng rầm rì khổ sở của Tháp Tháp.

Hắn nhiều lần trở mình làm đánh thức Phùng Kiến Vũ nằm kế bên. Câu quay sang hỏi hắn một câu sao vậy, Vương Thanh liền vươn tay ôm chặt cậu vào lòng.

"Anh hôm nay vừa đưa Tháp Tháp đi bệnh viện" Vương Thanh cọ cọ cằm vào trán cậu: "Bác sĩ nói, kì thực hiện tại Tháp Tháp rất đau, hỏi anh có muốn...".

Nửa câu sau hắn không nói ra, nhưng Phùng Kiến Vũ đã hiểu, cậu vuốt ve ngực hắn: "Ngoan, kỳ thực anh cũng biết như thế là tốt nhất, tuy nhiên tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh, chúng ta cũng phải tôn trọng nó".

Vương Thanh ôm chặt cậu không nói nữa.

Sáng sớm lúc tỉnh dậy, Vương Thanh mang Tháp Tháp đến vườn cây trong trường đại học, tiểu công chúa không chạy được nữa, Vương Thanh cả một đường đều ôm nó trong lòng. Trời thu sắp tới, trong vườn cây phảng phất mùi lá rụng, Tháp tháp miễn cưỡng có chút tinh thần, còn có thể trong rừng bước tới bước lui chào hỏi đồng loại nhỏ.

Một sớm nào đó, lúc Vương Thanh thức dậy, tiểu công chúa đã không còn hô hấp.

Phùng Kiến Vũ cùng hắn an bài cho Tháp Tháp xong liền gọi điện báo tin cho mẹ Vương, mẹ Vương tuy không nói gì nhưng Phùng Kiến Vũ biết trong lòng bà cũng không chịu nổi.

"Buổi tối ăn gì, làm hoành thánh cho anh nhé?. Thêm mấy miếng thịt nữa?".

Về đến nhà Vương Thanh ngồi trên ghế salon đờ ra, Phùng Kiến Vũ đi tới đi lui dọn dẹp nhà cửa.

Vương Thanh không có tinh thần đáp lại cậu: "Thế nào cũng được, mà ăn mì là được rồi, không cần phiền phức vậy".

Phùng Kiến Vũ sờ sờ đầu hắn rồi ôm mặt hắn cúi xuống hôn một cái: "Nghe lời em, được không?".

Vương Thanh gật đầu rồi lại ngồi đờ ra.

Hắn không có tâm trạng ăn uống, một bát mì sắp bị hắn khuấy thành bột hồ. Phùng Kiến Vũ nhìn không nổi nữa giật lấy bát mì, từng đũa từng đũa đút cho hắn.

"Thanh nhi, nói gì với em đi, cả ngày hôm nay anh không nói chuyện với em rồi".

Vương Thanh xoay người cọ cọ vào lòng cậu, mặt chôn vào ngực cậu, buồn bã nói: "Có một lần Tháp Tháp bị bệnh, khi đó anh thực sự sợ mất nó, nó là thứ duy nhất em để lại cho anh".

Phùng Kiến Vũ vuốt vuốt tóc hắn, hôn xuống đầu hắn: "Ngoan, không phải vẫn còn em ở bên anh sao?".

Từ lúc bé đến trưởng thành, con người dù sao cũng phải lớn lên, đi qua chuyện đời tang thương, lại trải qua sinh ly tử biệt. Nhưng anh không phải sợ, bởi vì anh vẫn còn có em mà.

"Sau này đều ở bên anh".

Sáng sớm Vương Thanh đi làm cũng là Phùng Kiến Vũ đưa đi, Bạch Nham sáng sớm đến sở nghiên cứu đưa văn kiện cần ký tên, thấy hai người đứng ở cửa lưu luyến không rời nhìn đặc biệt ngứa mắt.

Thấy Phùng Kiến Vũ đi rồi, Bạch Nham vỗ lưng Vương Thanh một cái: "Còn giả bộ cái gì, muốn Đại Vũ dỗ dành hả?".

Vương Thanh tâm tình đang tốt, cũng không để ý mấy lời hắn nói: "Cậu đừng chọc tôi, tôi mà buồn, tôi tìm Đại Vũ chỉnh cậu!".

Bạch Nham cười lạnh một tiếng: "Tôi thì thấy cậu đang nhân cơ hội này bắt Đại Vũ coi cậu như bảo bối mà chăm sóc mấy ngày, cậu lớn như vậy còn dùng cái cách làm nũng thế này, không biết xấu hổ!".

"Cút đi!".

Phùng Kiến Vũ làm sao lại không biết Vương Thanh là đang làm nũng với cậu, thế nhưng vẫn cưng chiều mấy ngày. Hắn nói một là một, muốn cái gì liền cho cái đó.

Cố Ninh cùng Bạch Nham chụp ảnh cưới cũng học theo phong cách của Từ Khoát, quay về trường học chụp một bộ. Lúc Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh biết thì cặp đôi sắp kết hôn kia đã chụp xong, sau đó mới gọi hai người đến để cùng ăn lẩu.

Phùng Kiến Vũ chất vấn Cố Ninh vì sao không nói trước, Cố đại tiểu thư trợn trắng mắt, chỉ vào cậu giáo huấn: "Hai người mẹ nó quá là ăn ảnh, đến lúc đó ai nhìn hai chúng tôi nữa?. Muốn chụp ảnh cưới thì tự mình đi chụp đi!".

Cô nàng vừa nói vậy Vương Thanh liền không vui. Hai người bọn họ nếu có thể chụp thì còn phải đi xem người ta chụp ảnh cưới cho đỡ thèm sao?. Còn nữa, cái chuyện này làm sao mà nói được với cục cưng của hắn đây.

"Lão Bạch xem cái này đi" Vương Thanh tìm một tấm ảnh đưa cho tên kia xem: "Đẹp không đẹp không, cậu xem ánh sáng rồi phong cảnh, bố cục".

Cố Ninh nhìn lướt qua màn hình di động, trên màn hình là ảnh đôi phu phu không biết xấu hổ nào đó đứng dưới hoàng hôn ở cạnh đài phun nước chụp ảnh. Cực kì đẹp, thật sự ghen tỵ!!!.

"Có cái gì mà nhìn, nhanh ăn đi!" Cố Ninh cầm điện thoại ném trả lại, hung hăng trừng Vương Thanh.

Phùng Kiến Vũ cắm cúi chần đồ ăn, nước lẩu bắt đầu sôi là gắp hết đồ ăn bỏ vào đĩa của Vương Thanh. Bạch nham nhìn hai người không biết xấu hổ này nghiến răng nói: "Mỗi lần đi ăn lẩu với hai người đều không khác gì đi đánh giặc, ôi chao ôi chao ôi chao, giữ chút mặt mũi đi!".

Cố Ninh đứng dậy đoạt lấy cái đĩa trước mặt Phùng Kiến Vũ san một nửa qua cho Bạch Nham, Phùng Kiến Vũ giận mà không dám nói, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô nàng.

"Em xem hai người bọn họ keo kiệt như vậy, nuôi con em yên tâm sao?" Bạch Nham được mấy miếng vào bụng liền bắt đầu mở miệng.

Phùng Kiến Vũ vừa ăn vừa hỏi: "Cài gì mà hài tử?. Cố Ninh có rồi?".

Cố Ninh ăn cũng ngẩng mặt lên: "Không phải, tôi với Bạch Nham thương lượng qua, đứa lớn nuôi đến ba tuổi rồi cho đi theo hai người, sau đó chúng tôi sinh đứa thứ hai".

Vương Thanh hừ một tiếng: "Hai người bị bệnh sao?, con để chúng tôi nuôi, ông nội bà nội rồi hai ông ngoại còn không đến nhà chúng tối cướp cháu đi sao?".

"Không được, từ nhỏ đã phải nuôi" Bạch Nham uống một hớp nước: "Từ nhỏ đi theo mới có tình cảm, nếu không sẽ không thân thiết".

Cố Ninh gật đầu: "Cũng không hẳn, với hai người thì muốn không quen cũng không được".

Phùng Kiến Vũ lúc này đã nghe rõ, cậu quay đầu nhìn Vương Thanh cũng đang choáng váng.

Cố Ninh ngẩng đầu nhìn hai kẻ đang ngây ngốc kia, ha hả cười rộ lên: "Tại sao vẫn trợn tròn mắt lên vậy, để cho hai người nuôi chứ không phải tặng hẳn cho hai người. Hai người cũng không biết đâu, ba ba và chú Ninh cũng muốn có một đứa, bố mẹ chồng cũng muốn một đứa, bọn họ chính là hận không thể để hai chúng tôi ngày mai sinh cháu luôn. Hiện tại nuôi trẻ con vất vả lắm, hai người còn không san sẻ khó khăn với chúng tôi".

"Vậy vậy vậy hai người mau sinh đi!" Vương Thanh so với Phùng Kiến Vũ còn kích động hơn: "Cũng đừng đợi đến ba tuổi, một tuổi đi, được không?".

Phùng Kiến Vũ cho hắn một cái tát: "Một tuổi còn phải bú sữa, bú của anh à?".

Buổi tối đến khi về nhà Vương Thanh vẫn còn hưng phấn, từ phòng ngủ chạy đến thư phòng mấy chuyến, cuối cùng cầm một bản thiết kế như báu vật đưa cho cậu xem.

"Em xem nhà chúng ta hiện tại gian phòng này thay đổi, làm thành phòng cho cục cưng, bỏ giá sách này đi".

Phùng Kiến Vũ nhìn hắn ngốc nghếch nghĩ một chút lại muốn cười, sờ sờ cằm hắn: "Còn không biết bao giờ mới sinh, anh gấp gáp như vậy làm gì?".

"Anh phải chuẩn bị đầy đủ trước. À, em nói xem hai ba tuổi có thể ngủ giường trẻ con chưa" Vương Thanh ghé vào giường hỏi: "Cũng không thể ngủ cùng chúng ta, không hợp với trẻ nhỏ".

Phùng Kiến Vũ cười rộ lên: "Đừng hỏi nữa, tất cả nghe anh, anh muốn sửa thế nào thì sửa thế ấy".

Vương Thanh được Phùng Kiến Vũ đồng ý, vui vẻ chạy đến thư phòng thay đổi bản thiết kế.

Phùng Kiến Vũ một mình khó ngủ bĩu môi: "Còn cục cưng, không phải em là bảo bối của anh sao?".

Lúc lắp đặt thiết bị điện ở căn phòng mới cũng là lúc trời vào thu, buổi tối mở cửa sổ có chút lạnh, thế nhưng Phùng Kiến Vũ có túi sưởi tên Vương Thanh ngược lại không thấy lạnh.

Vương Thanh tan làm muốn đi đón Phùng Kiến Vũ về nhà, nửa đường nhận được điện thoại của mẹ hắn liền vội vội vàng vàng quay xe về nhà.

Ba hắn mới ra nước ngoài công tác, trong nhà cũng không còn Tháp Tháp liền hiu quạnh hẳn đi, Vương Thanh vào cửa gọi hai tiếng nhưng không thấy mẹ trả lời, trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ.

"Mẹ?" Vương Thanh mở cửa phòng ngủ, mẹ hắn đang tựa ở bên giường, sắc mặt không tốt lắm.

"Làm sao vậy?. Gọi điện thoại nói có việc quan trọng, mẹ khó chịu chỗ nào?" Vương Thanh kéo tay mẹ hắn qua mới phát hiện tay bà lạnh ngắt, nhất thời nghĩ đây chính là chuyện quan trọng mà mẹ hắn muốn hắn về nhà.

Mẹ Vương mệt mỏi mở miệng: "Thanh nhi à, mẹ, mẹ không nỡ bỏ con...".

Vương Thanh trong lòng lạnh lẽo, kéo mẹ lại gần sờ lên mặt: "Đang tốt đẹp mà. Có chuyện gì sao?".

Mẹ Vương hai mắt đẫm lệ, hít mũi một cái: "Thời gian của mẹ không còn nhiều, con sau này phải sống thật tốt".

"Mẹ, mẹ nói con nghe, rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?".

Vương Thanh biết hắn giống mẹ hắn ở cái tính kiên cường, cho đến bây giờ có chuyện gì đều yên lặng chấp nhận chứ không mở miệng than thở một câu. Ngày hôm nay mẹ lại gọi hắn về nói những lời này, chỉ sợ là tình huống thật sự không ổn.

Mặc kệ hắn hỏi thế nào, mẹ Vương cũng không chịu hé răng nửa lời, Vương Thanh lo lắng suông cũng không có biện pháp, trước hết dỗ cho mẹ ngủ sau đó gọi điện cho Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ nghe được giọng Vương Thanh bên kia căng thẳng vội vả, cũng không hỏi kĩ liền vội vàng chạy đến, vào cửa mới hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"Anh vừa về mẹ liền kéo anh vào nói thời gian không còn nhiều, hỏi mẹ thế nào cũng không nói" Vương Thanh cúi đầu cau mày, tâm tình không tốt.

Phùng Kiến Vũ xoa xoa mặt hắn: "Đừng đoán mò nữa, ngày mai chúng ta đưa dì đi bệnh viện khám một chút?".

Vương Thanh gật đầu ôm chặt cậu, Phùng Kiến Vũ vỗ nhè nhẹ lưng hắn:"Ngoan, đói bụng không, em mua đồ ăn trên đường, nấu cơm tối ăn đi".

"Anh đang đau lòng này em còn bắt anh đi nấu cơm" Vương Thanh nở nụ cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi.

"Được rồi được rồi, em nấu cơm cho anh được không, nhìn anh kìa".

Cơm tối làm thêm một ít cháo trắng cũng rau trộn mà mẹ Vương thích ăn, Phùng Kiến Vũ lặng lẽ mở cửa nhìn một chút, phát hiện mẹ Vương đang xem điện thoại di động vội hỏi: "Dì à, dì tỉnh rồi, con nấu chút cháo, di dậy ăn chút nhé?".

Mẹ Vương vội vàng thu điện thoại di động lại, chậm rãi ngồi lên: "Đến rồi à?".

"Vâng, con sợ Vương Thanh một mình ở đây sốt ruột, không chăm sóc dì được tốt" Phùng Kiến Vũ đi tới đỡ bà ngồi dậy cho thoải mái một chút: "Dì à, dì rốt cuộc có chuyện gì vậy, dì không nói, Vương Thanh sẽ lo lắng...".

Mẹ Vương nhìn cậu muốn nói rồi lại thôi, sau cùng sắc mặt trầm xuống.

"Cậu đi ra ngoài đi, tôi nhìn thấy cậu liền phiền lòng".