[Thanh Vũ] Thanh Phù

Chương 12




Cùng Lưu thị bên kia đánh cược dần dần xuất hiện biến hóa, công ty Hoàn Tĩnh cuối cùng cũng đem giá cả đấu thầu đề cao lên 10%, mà Vương thị bên này vẫn cùng Lưu thị tiếp tục cạnh tranh lẫn nhau, ngươi đề cao 2%, ta liền đề cao đến 3%, sau khi xác thực được Lưu thị đã cùng Hoàn Tĩnh bước đầu đạt thành hiệp nghị, Ngô Kỳ ngay lập tức để cho người rút lui, không tham dự đàm phán sau này nữa.

Vừa lúc đó, nhân viên của Hoàn Tĩnh vốn là kỹ sư nghiên cứu kỹ thuật đột nhiên nói muốn từ chức, cùng một lúc đem thư từ chức và đơn phương hủy bỏ hợp đồng đặt lên bàn làm việc của ông chủ, thì ra là Hoàn Tĩnh không tuân theo quy định của hợp đồng, chẳng những khấu trừ tiền làm thêm giờ của bọn họ, vốn là hứa hẹn tiền hoa hồng cho nhân viên đều không có thực hiện. Ông chủ của Hoàn Tĩnh lập tức bắt đầu mẻ đầu sứt trán, nếu như không thả người đi, toàn bộ người của bộ phận kỹ thuật sẽ đến sở lao động kháng nghị, mời bọn họ xuống giải quyết, đến lúc đó tin tức truyền đi, tất cả các hợp đồng hợp tác tất nhiên là buộc phải hủy bỏ. Nhưng nếu như thả bọn họ đi như vậy, công ty của chính mình ngay lập tức sẽ biến thành cái xác giấy, chỉ có vẻ bề ngoài. Ông ta cũng không phải không hiểu, Lưu thị cùng Vương thị bất quá đều chỉ là muốn những người có kỹ thuật, nếu như bọn họ bây giờ đi rồi ……

Vò vò đầu, lãnh đạo của Hoàn Tĩnh đưa xuống một quyết định, người của bộ kỹ thuật có thể rời đi, nhưng những người chuyên chốt nhất định phải lưu lại. Bọn họ nhất định phải giấu giếm sự thật về việc ra đi của tập thể bộ kỹ thuật, cần phải xúc tiến hợp tác, nếu không công ty quả thật nguy rồi ……

Lấy được tin tức mới nhất của bên Hoàn Tĩnh, Vương Thanh cười vô cùng đắc ý, hắn có thể tưởng tượng, thời điểm lão hồ ly Lưu Kim Phong kia khi nhận được tin tức này, trên mặt sẽ là biểu tình gì đây, thật là chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy vô cùng hả giận rồi a.

Vương Thanh mở ra lịch thường niên trên điện thoại di động, hôm nay là ngày của ba?! Hắn cũng sợ hết hồn, bình thường hắn sẽ không chú ý những ngày lễ như thế này, suy nghĩ một chút, Vương Thanh bắt đầu gửi tin nhắn cho Phùng Kiến Vũ, “Bảo bối, hôm nay là ngày của ba, con phải chuẩn bị lễ vật tặng cho ba nha! ”

Phùng Kiến Vũ đang ở trong phòng bận rộn, nó thật sự là đang cấp bách chuẩn bị lễ vật cho Vương Thanh, bất quá lễ vật này, vẫn là phải chờ đến buổi tối mới có thể tặng. Điện thoại di động đột nhiên truyền tới chấn động, là tin nhắn từ Vương Thanh, nhìn một chút, người ba này của mình thật đúng là không biết xấu hổ, “Con biết rồi mà.” Trả lời bốn chữ ngắn gọn, Phùng Kiến Vũ tiếp tục bận rộn công việc trên tay, nó đang tự tay làm ra một lễ vật, một vật mà người khác nhìn một cái, đều sẽ yêu thích.

“Uầy...... sao lại không đáng yêu như vậy! ” Vương Thanh mở ra tin nhắn, Phùng Kiến Vũ ngay cả một cái biểu tượng đều không phát, chỉ số thời gian còn có đến năm ký tự đó, thật là hoàn toàn bỏ quên hắn rồi a. Hắn xoắn quýt một hồi, xóa bỏ tin nhắn vốn là muốn gửi trả lời lại, bỏ đi, xem như là làm một người ba ba tốt cũng được vậy, không phải sao?

Thời điểm con trai người khác mười lăm mười sáu tuổi, chính là độ tuổi nói lời yêu thương, mà con trai bảo bối nhà mình, mỗi ngày đều là chăm chỉ hiếu học, ngoại trừ thái độ đối với ba ba càng ngày càng lãnh đạm, càng ngày càng sao lãng, thật ra thì cũng không có gì không tốt …… nghĩ nghĩ như vậy, Vương thanh đột nhiên cảm giác tâm của mình thật là rét lạnh, hận không được lập tức muốn về nhà, ôm lấy Phùng Kiến Vũ không buông tay, nói thế nào cũng sẽ không buông ra đâu!

“A...... vì sao nuôi con trai lại phiền toái đến như vậy a?! ” Vương Thanh thống khổ ôm đầu, ở trong phòng làm việc có hiệu ứng cách âm vô cùng tốt thoải mái lớn tiếng kêu la. Thật ra thì hắn đã quên, nuôi con trai không có phiền toái, chẳng qua là hắn muốn quá nhiều, không chỉ riêng muốn con trai, còn muốn có thêm một người yêu nhỏ dịu dàng …… yêu cầu quá nhiều, phiền não tự nhiên so với người bình thường cũng nhiều hơn.

Trong khoảng thời gian này, Vương Thanh bắt đầu mất ngủ, mỗi buổi tối luôn gặp ác mộng, nằm mơ thấy mình có một ngày không nhịn được, thật sự ra tay với Phùng Kiến Vũ, lại còn bị nó hung hăng đẩy ra, sau đó còn rời nhà ra đi, cùng mình đoạn tuyệt quan hệ ba con. Những chuyện này, Vương Thanh suy nghĩ một chút cũng đủ khiến toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh, những ý nghĩ này vẫn nên chôn sâu tận đáy lòng cho thật tốt.

Tay phải của Phùng Kiến Vũ vẫn như cũ không đủ linh hoạt, làm công trình mô hình thủ công cũng hơi có chút tốn sức, nó chỉ có thể tìm những việc không tốn nhiều sức lực để làm, chính là thời gian lại gấp rút như vậy, nó không có biện pháp hoàn thành được công trình lớn, không thể làm gì khác hơn là chọn một phần nhỏ để làm. Bất quá trải qua rèn luyện làm công trình thủ công như vậy, tay phải đã không còn cứng ngắc nữa, động tác cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều. Những linh kiện trưng bày nhỏ xíu cũng có thể đặt vào những vị trí thích hợp vô cùng chuẩn xác, không giống như trước kia, một mảnh ghép hình còn phải nhờ ba ba đến giúp mình ghép vào.

Vừa nghĩ đến Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ không thể làm gì khác hơn là tăng nhanh động tác, đây là một lễ vật vô cùng đặc biệt, là lễ vật chỉ thuộc về hai người bọn họ. Nó bắt đầu cảm thấy mong đợi, tối nay khi Vương Thanh về đến nhà, vẻ mặt vui mừng kia. Bất quá …… nó nhất định sẽ trốn không thoát một bữa lễ rửa tội bằng nước miếng, ba ba gần đây thật sự là càng ngày càng dính người!

Bởi vì liên quan đến ngày lễ của ba, Vương tổng thông báo cho tan việc sớm, hắn đợi không kịp về nhà thật sớm. Trong khoảng thời gian này, sự lãnh đạm của Phùng Kiến Vũ khiến cho hắn cảm thấy có chút khó chịu, không biết trong ngày lễ của ba như hôm nay, có thể có cải thiện một chút hay không đây.

Đứng ở trước cửa nhà mình, Vương Thanh chần chừ không dám đi vào, vạn nhất con trai chưa chuẩn bị lễ vật cho mình thì phải làm sao bây giờ?! Hắn xoa xoa cằm, nếu không thì dứt khoát mang nó đi ra ngoài ăn bữa cơm cũng được mà, cùng nhau ăn mừng một chút, cứ như vậy mà qua ngày lễ đi. Hoặc là …… Vương Thanh đột nhiên nhớ đến mấy thứ ngổn ngang trong tiểu thuyết mà hắn vừa xem qua mấy ngày trước, nó tự trói lại bằng nơ bướm rồi đưa đến cho hắn, cứ như vậy để hắn ăn luôn cũng không phải là ý tưởng tồi a …… nghĩ nghĩ như vậy, Vương Thanh trên mặt lộ ra nét quỷ dị mỉm cười.

“Ông chủ, sao ngài lại không đi vào a?” Lý thúc đi ra ngoài, liền nhìn thấy Vương Thanh đứng ở cửa nhà, vừa sờ cằm vừa cười, bao nhiêu năm rồi không có thấy hắn cười như vậy nha? Lý thúc biết, kể từ sau khi Hiểu Vũ trở lại về, cái nhà này càng ngày càng giống một mái nhà.

“Nga, suy nghĩ một ít chuyện thôi, đi vào nào.” Vương Thanh vừa vào cửa, thả cặp công văn xuống, “Hiểu Vũ đâu? Vẫn còn ở trong phòng học tập? Cũng đã học một thời gian lâu như vậy, cũng phải để cho bản thân thả lỏng nghỉ ngơi a, cứ như vậy thân thể sẽ mệt mỏi.”

“Chuyện này …… Hiểu Vũ thiếu gia vẫn luôn là như vậy a, tôi cảm thấy trẻ con học tập nhiều một chút cũng vô cùng tốt, không giống tên tiểu khốn kiếp kia của nhà tôi, thành tích luôn là đếm ngược từ dưới lên trên! ” Bởi vì cận ngày lễ của ba, Lý thúc gần đây cứ luôn miệng nhắc đến con trai của mình, trong lời nói của ông, ai cũng có thể cảm nhận được tình yêu thương khó có thể nói thành lời của một người ba.

“Ta đi lên xem một chút, tối nay ta dẫn nó đi ra ngoài ăn cơm, thúc nói với phòng bếp không cần chuẩn bị.” Vương Thanh cởi cà vạt ra, bước hai ba bước rồi chạy thẳng lên lầu, gõ cửa hai cái. “Hiểu Vũ, mở cửa! Sao lại khóa cửa a?! ”

“A......” Phùng Kiến Vũ đang chuyên tâm làm công trình mô hình, bị Vương Thanh làm cho giật mình, thiếu chút nữa làm rớt một linh kiện xuống đất. Nó lấy điện thoại di động trực tiếp gửi tin nhắn cho Vương Thanh, “Ba đợi một chút, con đang bận rộn, một lát nữa sẽ ra ngoài ngay.” Nó gửi xong tin nhắn, lại đem điện thoại di động ném qua một bên, tiếp tục chuyên tâm làm mô hình.

“Con mau đi ra! Bận rộn cái gì vậy?! Ba dẫn con đi ra ngoài ăn cơm có được không? Chỉ có hai người chúng ta, dẫn con đi ăn một bữa tiệc lớn.” Vương Thanh nhận được tin nhắn, số chữ nhận được hiện tại cũng đã nhiều hơn một ít, hắn tiếp tục gõ gõ cửa, suy nghĩ có nên trực tiếp phá cửa vào hay không.

“Ba chờ một chút, con đang chuẩn bị đồ, con muốn cho ba một kinh hỉ.” Phùng Kiến Vũ cuối cùng cũng lắp ráp xong toàn bộ linh kiện, từng cái từng cái đều được điều chỉnh ở vị trí tốt, trưng bày xong xuôi, sau đó phát ra một tiến ân búng tay một cái, xem xét không còn vấn đề gì nữa, lại đem công trình mô hình thủ công giấu vào trong ngăn kéo, mới đi đến mở cửa ra.

“Con trai bảo bối của ba a! Con ở bên trong lén lén lút lút làm cái gì hả! Có phải đang xem những thứ không nên xem hay không a?” Vương Thanh dĩ nhiên biết điều đó là không thể nào, bất quá là đang cố ý trêu chọc nó, nhìn vẻ mặt của Phùng Kiến Vũ dần dần thay đổi sáng màu hồng, nhanh chóng ở trên mặt nó hôn một cái, “Đi thôi, thay quần áo, ba ba dẫn con ra ngoài.”

Nhìn biểu tình kia của hắn cũng biết được chính mình lại bị trêu chọc, Phùng Kiến Vũ nhịn không được, cho Vương Thanh một cái tát, lại hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, đỏ mặt trở vào phòng thay đồ gọn gàng, ngoan ngoãn bị hắn dắt tay, đi ra ngoài ăn cơm.

Vào ngày của ba, mọi người đều là một nhà ba người ra ngoài ăn cơm, mang theo con cái, lớn nhất cũng còn chưa tốt nghiệp tiểu học, bởi vậy đối với đôi ba con này, ở trong nhà hàng này lộ ra có chút đặc biệt. Vương Thanh mở ra thực đơn, món ăn còn chưa có chọn, trực tiếp nhìn đến món tráng miệng, “Con thích ăn gì cứ việc gọi a, mấy món tráng miệng chỗ này không tệ đâu, muốn ăn không?”

Đem thực đơn lật xem một lần, giá cả phía trên đủ khiến cho Phùng Kiến Vũ chắc lưỡi hít hà, bất quá nó cũng không có nhẫn tâm trực tiếp quét bỏ sự hăng hái của ba nó, nhìn tới nhìn lui, chọn ra hai món mình thích ăn, lại lần nữa đảo mắt nhìn, Vương Thanh tựa hồ đã gọi hết tất cả tráng miệng mỗi thứ một phần. “Không cần nhiều như vậy! ” Nó vội vàng lấy điện thoại di động ra viết chữ, ngăn cản ba của nó đang hành động có nguy cơ dẫn đến việc phá sản.

“Không sao, ăn không hết chúng ta gói mang về, mang về cho Lý thúc bọn họ nếm thử một chút cũng tốt a.” Vương Thanh đột nhiên nghĩ đến những việc này, hắn chính là muốn cho Phùng Kiến Vũ nếm thử thật nhiều món ăn.

“Vậy cũng tốt ……” Nghe xong những lời hắn vừa nói, Phùng Kiến Vũ cũng hết cách, ai bảo người trả tiền không phải là nó chứ?

Món ăn rất nhanh được mang lên, Phùng Kiến Vũ cầm muỗng, cắn cái này một hớp, nếm thử cái kia một miếng, thích thì sẽ híp mắt lộ ra biểu lộ hưởng thụ, không thích thì sẽ không đụng đến lần thứ hai. Vương Thanh đem hết những điều này ghi vào trong lòng, không cần phải cố ý tái diễn hồi ức nữa, hắn có thể nhớ rõ tất cả biểu cảm hoan hỷ của đứa nhỏ này ……

Uống một hớp trà, nhìn Phùng Kiến Vũ ăn xong miếng cuối cùng, “Thế nào, ăn ngon không? Nếu thích thì lần sau ba lại dẫn con đến.” Vương Thanh cầm giấy ăn giúp nó lau khóe miệng, “Mỗi lần ăn cái gì đều là một miệng như vậy.”

“Ngô ……” Ăn đến bụng no căng tròn, Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn để cho hắn giúp mình lau khô miệng, nhìn một chút không có nhân viên phục vụ đi vào, nó nhanh chóng ở trên mặt Vương Thanh hôn một cái, lộ ra biểu hiện có chút đắc ý.

“Con vật nhỏ này a, cũng biết chiếm tiện nghi của ba?! Học từ ai vậy hả?” Vương Thanh nắm tay của nó, nhẹ nhàng cắn một cái lên miệng nó, “Tiểu bại hoại, còn muốn đi chỗ nào khác không? Hôm nay ba cùng con đi ra ngoài chơi được không?”

“Ba không muốn lễ vật sao?” Phùng Kiến Vũ viết vào điện thoại di động, muốn cho Vương Thanh nhìn rõ mặt chữ, cười rất là đắc ý, “Con chuẩn bị cho ba một cái kinh hỉ a.”

“Thật hay giả?! ” Vương Thanh vốn cho rằng hôm nay mình cái gì cũng không nhận được, không nghĩ đến phía sau lại còn có tiết mục như vậy a, “Đi, ở nhà đúng không? Con mấy ngày nay thần thần bí bí không để ý tới ba, có phải chính là chuẩn bị lễ vật cho ba đúng không?! ”

“Hừ ……” Phùng Kiến Vũ quay đầu không để ý tới hắn, trong lòng cũng đang lẩm bẩm, mình gần đây có phải đối với ba ba thật sự là quá lạnh nhạt không? “Về nhà đi, con để ở trong phòng.” Hiện tại sắc trời bên ngoài đã thật tối, đúng là thời điểm tốt để biểu diễn lễ vật của mình.

Vương Thanh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, hắn không thể chờ được nữa. Thời điểm khi mô hình căn phòng nhỏ xinh đẹp thích mắt đặt đến trước mặt, hắn không thể không thừa nhận, bản thân thật đúng là cảm thấy siêu cảm động. “Mấy ngày nay con chính là làm cái này?” Mô hình căn phòng nhỏ này cùng phòng ngủ của bọn họ giống nhau như đúc, phải là một mô hình thủ công được làm ra vô cùng đặc biệt. “Đưa tay phải cho ba nhìn! Có đau không?” Hắn cầm lấy tay phải của Phùng Kiến Vũ xem xét, thuốc dán được quấn thật tốt ở phía trên, tháo ra xem một chút, tựa hồ cũng không có gì thay đổi.

Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, tắt hết đèn trong phòng, cẩn thận bật công tắc nguồn điện, mô hình phòng nhỏ sáng lên, ánh đèn lắp đặt bên trong cũng là cố ý được chọn lựa tỉ mỉ, cùng một loại đèn giống như trong phòng này, “Con không có nhiều thời gian chuẩn bị, chỉ làm được một cái, lần sau sẽ làm cho ba một cái lớn hơn, đẹp hơn được không?” Nó lấy tay điện thoại gõ xong mấy chữ này.

“Được …… ba rất thích, đây là vật ba thu thập được, lễ vật tuyệt nhất! Con cũng vậy …… con chính là lễ vật tuyệt vời nhất mà trời cao ban cho ba.” Vương Thanh ôm nó thật chặc, để cho nó tựa vào trong lòng ngực mình, cúi đầu hôn mấy cái lên mặt nó, “Ba yêu con ……”

“Con cũng yêu ba.” Phùng Kiến Vũ thỏa mãn cười, dùng thủ ngữ biểu đạt câu nói. Mô hình phòng nhỏ được làm rất tinh sảo, từ cái bàn đến từng phụ kiện trưng bày phía trên đều giống nhau y như đúc, ngay cả gối và chăn ở trên giường đều có màu sắc giống như chăn giường thật của bọn họ, ánh đèn vàng sáng ấm áp, xua tan giá rét sâu tận trong đáy lòng. Hạnh phúc không? Rất hạnh phúc.