[Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương

Chương 62




Hậu quả của việc say rượu chính là đầu đau vô cùng, thời điểm Vương Thanh mở mắt ra phản ứng một hồi lâu, sau đó phát hiện mình là đang ở trong phòng của Phùng Kiến Vũ.

Vương Thanh nhìn một chút bên người, Phùng Kiến Vũ cũng không có ở, hắn ôm lấy đầu ngồi dậy, Phùng Kiến Vũ nghe được tiếng động đi đến.

"Tỉnh rồi?" Phùng Kiến Vũ tựa ở cửa, "Nhanh đi rửa mặt đi, em đi làm bữa sáng."

Vương Thanh nhìn cậu chằm chằm, "Anh làm sao trở về?"

Phùng Kiến Vũ nở nụ cười, sau đó quay người trở về phòng bếp. Vương Thanh một mình ngơ ngác ở trên giường suy nghĩ một hồi, phát hiện mình thật là cái gì cũng không nhớ nỗi, thế là ôm đầu đứng dậy vào phòng tắm.

Vương Thanh rửa mặt xong ngồi vào trên bàn, cả người vẫn còn có chút mơ màng, Phùng Kiến Vũ đưa cho hắn một ly sữa đậu nành, "Về sau còn dám uống nhiều như vậy không?"

Vương Thanh lắc lắc đầu, "Cũng không dám nữa!"

Phùng Kiến Vũ vùi đầu ăn cháo, Vương Thanh có chút thấp thỏm mở miệng, "Hôm qua...... thật xin lỗi...... anh quả thật......"

"Tối hôm qua anh uống hơi nhiều, bọn Trung Dụ báo cho em đến đón anh. Ngày hôm qua anh cũng đã nói anh vì cái gì lại tức giận, trong lòng em hiểu rõ rồi."

Vương Thanh lập tức giật mình, "Anh nói cái gì? Anh hôm qua uống nhiều quá...... anh......"

Phùng Kiến Vũ vòng hai tay khoanh ở trước ngực, "Anh nói anh rất tức giận, muốn đánh em."

Vương Thanh liên tục khoác tay, "Anh...... uống nhiều quá thôi a, anh làm sao...... làm sao lại......"

Phùng Kiến Vũ phốc một tiếng nở nụ cười, "Lừa anh thôi."

Vương Thanh biết mình bị trêu ghẹo, lập tức thở dài một hơi, "Đại Vũ, thật xin lỗi."

"Kỳ thật từ ban đầu, chúng ta đã nói không nhúng tay vào công việc của đối phươnh, chính là sợ bất đồng ý kiến trong công việc sẽ dẫn đến ầm ĩ không thoải mái. Thế nhưng hai người chúng ta cùng một chỗ sinh hoạt, đều biết đối phương đang làm gì. Thời điểm đối phương xảy ra vấn đề, anh nhất định sẽ không trực tiếp hỏi. Anh nhìn thấy em gặp phiền phức, khẳng định sẽ gấp gáp đau lòng muốn giúp em, đổi ngược lại là em cũng sẽ giống như anh a. Tối hôm qua anh cũng đã nói, anh chính là giận chính mình, nếu không em cũng không cần đi làm một chút trao đổi. Tối hôm qua em cũng nói cho anh biết, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì là nhất định phải một mình anh gánh chịu, em nguyện ý cùng anh cùng nhau gánh chịu, việc này cũng không có gì là mất mặt, anh cũng không cần cho mình rất nhiều áp lực."

Vương Thanh là một người rất thiên về tình cảm, hốc mắt hắn có chút đỏ lên, "Anh đã biết, hôm qua anh không có ý muốn trách em nhúng tay vào công việc của anh, thật xin lỗi."

Phùng Kiến Vũ đem ngón trỏ đặt ở bên miệng, làm một cái thủ thế im lặng, "Em hiểu, đừng nói xin lỗi nữa, ăn cơm đi. Hôm nay 12 giờ album của Hoắc Phàm sẽ lên kệ, MV cũng tung ra, cùng chờ xem đi."

Vương Thanh lúc này mới nhớ đến, đúng nha, hôm nay là 08 tháng 01, tháng này chính là sinh nhật của Phùng Kiến Vũ, làm sao trải qua mới tốt đây?

《Triền》 cũng không phải là ca khúc chủ đề trong album Hoắc Phàm, nhưng là bởi vì Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ gia nhập liên minh, bài hát này trở thành nhiều người chờ mong nhất.

Sau khi MV 《Triền》 được tung ra, trên weibo lại thêm một đề tài #Tam Sinh Tam Thế Tình Thanh Vũ Ái Song Hành#, chủ đề trong vòng một giờ ngắn ngủi đã vọt lên hot tìm kiếm.

Hoắc Phàm phát weibo biểu thị rõ ràng là mình phát album, nhưng không biết vì cái gì hôm nay lại có cảm giác chính mình lại là người không có liên quan. Phùng Kiến Vũ lập tức đăng lên ba chữ: Xoa xoa đầu. Vương Thanh sau đó lại đăng: Xoa xoa đầu ×2.

Fan hâm mộ ngược lại cảm thấy hai người này là đang an ủi tiểu đệ đệ, chỉ có Hoắc Phàm cảm thấy chính mình ăn đầy một miệng cẩu lương.

Album lên kệ cùng ngày, Hoắc Phàm có một buổi live phỏng vấn, không thể tránh khỏi bị hỏi đến ca khúc 《Triền》. Liên quan đến MV của 《Triền》, tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú vô cùng, cảm thấy đạo diễn quả thực là thần.

"Tất cả mọi người đối với MV bài hát này đặc biệt có hứng thú, có thể tâm sự một chút được không?"

"Bài hát này ban đầu là bài hát tôi yêu thích vô cùng, nhưng ý tưởng cho MV luôn khiến tôi không hài lòng, cuối cùng sư huynh cùng anh Đại Vũ đến giúp tôi quay MV, cũng chọn trúng bài hát này. Ý tưởng của MV là do sư huynh nghĩ ra, anh ấy nói ra ý tưởng của mình, toàn bộ đoàn đội của chúng tôi đều ngay lập tức thông qua."

Em gái chủ trì biểu lộ phi thường giật mình, "Cậu nói là MV bài hát này là ý tưởng của Vương Thanh?"

Trong nháy mắt màn hình là một trận điên cuồng, nhao nhao biểu thị Vương Thanh não động quả thực quá lớn.

Em gái chủ trì tựa hồ ngửi ra một loại hương vị nào đó, liền hỏi: "Là trước khi nghĩ đến kịch bản mới quyết định cùng Phùng Kiến Vũ diễn, hay là đã tìm Phùng Kiến Vũ rồi mới nghĩ đến kịch bản a?"

Hoắc Phàm đang muốn trả lời, sau đó phát hiện vấn đề này chính là một cái hố, không quan tâm trả lời thế nào cũng đều không được. Trong ngành giải trí ngu ngơ nhiều năm như vậy, Hoắc Phàm đối với việc đối phó với cánh truyền thông của mình, cũng có nhất định có tâm đắc.

"Trong MV này tôi chỉ phụ trách việc ca hát, về phần cụ thể, tôi cảm thấy vẫn là nên để sư huynh đến trả lời là chuẩn xác nhất."

Vấn đề bị vứt cho Vương Thanh, dù sao Hoắc Phàm cũng không có ý định nói chuyện gì thêm nữa, muốn từ chỗ cậu ta đào thêm những tin tức không thể nói dù sao cũng là việckhông thể nào.

Người chủ trì ở trong lòng yên lặng yên lặng nện tường, trong lòng tự nhủ Hoắc Phàm càng ngày càng không dễ lừa, lúc trước đứa nhỏ này thế nhưng là có hố liền nhảy a.

Hoắc Phàm phỏng vấn xong liền nói cho Phùng Kiến Vũ về chuyện này, cậu ta cảm thấy có truyền thông bắt đầu muốn nói bóng nói gió quan hệ của hai người, đây tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt. Hai người này nếu như thật sự không có chuyện gì, chính là bạ bè tốt, cũng không sợ đào sâu thêm vào. Nhưng hết lần này đến lần khác quan hệ của hai người lại đúng y chang như suy đoán, một khi đào sâu cũng không phải là chuyện đáng giá khiến cho người ta vui vẻ.

Ngược lại Vương Thanh phát hiện tiểu sư đệ của mình thế mà đang gửi wechat cho Phùng Kiến Vũ, thế là hắn sâu kín hỏi một câu: "Quan hệ giữa hai ngươi lúc nào lại trở nên tốt như vậy?"

- Hoànchương 62 -