Thanh Xuân Đó Em Có Anh II

Chương 11: Là lỗi của cô?




Hồ Tây chiều mùa thu lộng gió, nắng tháng mười vàng ruộm tựa như rót mật xuống mặt hồ mênh mông, tạo nên một khung cảnh đẹp tuyệt vời mà lại buồn đến nao lòng. 

Quán cà phê X bên cạnh Hồ Tây hôm nay đông khách hơn thường ngày, có lẽ là vì thời tiết hôm nay quá đẹp nên mọi người đều muốn tìm đến đây để thả hồn mình vào khung cảnh tuyệt vời này chăng? Chị chủ quán nhìn số khách vẻ mặt buồn rười rượi rời đi mà trong lòng tiếc hùi hụi, ngày thường sao chẳng thấy đâu, đến lúc khách đến nườm nượp thì lại hết chỗ, đau lòng chưa? Cả chiều hôm nay công việc của chị là đứng gác ở trước cầu thang tầng ba này cùng với hai vệ sĩ kia nhằm mục đích duy nhất là không cho bất kỳ ai lên đó, bởi vì trên đó đã được hai chàng trai trẻ bao trọn rồi. 

-----

“Cậu… Chắc chứ?” Tùng – bạn thân nhất của Thanh Phong kinh ngạc tột độ, hết nhìn anh rồi lại quay sang bức ảnh đen trắng mờ ảo trong điện thoại.

“Hừ! Tôi chưa nhàm chán đến mức lấy tính mạng của mình ra để đùa đâu” Thanh Phong đáp lời, vẻ mặt mặt băng lãnh từ lúc ngồi xuống chỉ nhìn chuyên chú về phía mặt hồ mênh mông kia.

“Không thể tin được… Nếu bức ảnh này là do tối hôm đó có người chụp, hơn mười năm sau chủ động gửi đến cho cậu, vậy thì…” Tùng nói rất khẽ nhưng Thanh Phong lại hoàn toàn nghe lọt vào tai, ánh mắt anh càng lúc càng trở nên u ám, bàn tay vô thức siết chặt cốc cà phê tựa hồ như muốn bóp nát nó ra vậy. 

“Thôi nào! Cậu bình tĩnh, trông cứ như sắp đi đánh trận vậy” Tùng trông thấy bộ dạng của bạn mình lúc này mà khiếp sợ.

“Cậu nhất định phải tìm hiểu cho tôi người đã gửi bức ảnh này”

“Đại ca ơi! Em mới chỉ là sinh viên năm cuối thôi ạ” Tùng đau khổ.

“Có quỷ mới tin cậu. Đường đường là con trai Bộ trưởng Bộ công an mà có chút việc vặt này cũng không làm được sao?”

“Suỵt! Cậu bé bé cái mồm thôi. Để người khác biết được cậu sẽ bị khép vào tội tiết lộ bí mật quốc gia đấy!” Tùng nửa đùa nửa thật.

“Ghê vậy sao?” Thanh Phong nhìn cậu bạn thân của mình cười khẩy.

“Vậy để tôi ra ngoài kia nói cho mọi người biết Thanh Phong – Đại thiếu gia tập đoàn Vĩnh Xuân đang ngồi cà phê trên tầng ba này nhé?” Tùng vênh mặt, nháy mắt đầy gian xảo.

“Hừ! Nhàm chán! Tóm lại cậu phải tra ra cho tôi, không xong thì không bạn bè gì hết”

“Cậu xem, có ai đi nhờ vả mà lại ra lệnh cho người ta giống cậu không hả?” Tùng ôm đầu đau khổ, tại sao ông trời lại cho anh một thằng bạn thân vô lối như vậy chứ?

“Thôi được rồi! Chân thành nhờ cậu giúp tôi lần này, được chưa?” 

“Ha ha… Đùa cậu thôi! Yên tâm, trước khi đi tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ cậu giao”

“Là sao?” 

“Tôi sắp phải đi rồi! Đang lo sốt vó lên đây. Mấy hôm nay mẹ tôi cứ khóc suốt…” Câu nói bị Tùng bỏ lửng, giọng anh đượm buồn.

“Ý cậu là…” Thanh Phong sững sờ, nhìn sắc mặt của Tùng anh biết là cậu đang nói thật, anh cũng đoán được là cái gọi là sắp phải đi đó nó như thế nào. Tùng sinh ra trong gia đình có truyền thống và thế lực lớn trong ngành công an, là con trai độc nhất mang trên mình trọng trách về danh dự và vinh quang của gia tộc nên từ nhỏ đã phải chịu sự huấn luyện nghiêm khắc, con đường cậu đi đã được trải thảm sẵn từ khi còn ở trong bụng mẹ, ngoài việc tuân theo cậu không còn cách nào khác.

“Ừm…”

“Bao lâu?”

“… Quan trọng là có thể sống sót để mà trở về không cơ…” Tùng cười khổ, anh vốn luôn chuẩn bị tinh thần cho ngày này nhưng mà đến khi cầm quyết định trên tay thì lại có chút hồi hộp và cả bất an, “Huấn luyện đặc biệt” nghe đã thấy lo rồi.

“Cố lên! Chắc là không giống mấy bộ phim kia đâu…”

“Hiện thực luôn nghiệt ngã hơn ông ạ!” 



Thanh Phong trầm ngâm không nói thêm điều gì nữa, Tùng thấy vậy cũng im bặt, cả hai con người trẻ tuổi mà cứ như người từ thế kỷ trước ôm trong lòng mối hận thiên thu lặng im dõi ánh mắt về xa xăm cho đến khi hoàng hôn buông xuống nhuộm đỏ cả bầu trời Hà Nội, phản chiếu xuống mặt hồ gợn sóng tạo nên bức tranh thủy mặc đẹp đến mê hồn.

-----

Hôm sau là buổi dạy học thứ hai của Thanh Phong, cầm tập bài kiểm tra của đám nhóc kia trong tay anh không khỏi bật cười, đa số là lũ quỷ này dùng google translate khiến anh lúc chấm bài phải phì cười suýt chút nữa thì sặc cà phê. Tuy nhiên, cũng có một điều khiến anh hài lòng, cầm bài kiểm tra đầu tiên lên anh cảm thấy vui vẻ lạ thường – tờ giấy này không biết anh đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần rồi, nét chữ thanh mảnh, xinh xắn y như chủ nhân của nó vậy. 

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi anh vui vẻ đi xuống lầu.

“Thanh Phong! Bữa sáng chuẩn bị xong rồi” Chị Lan đang lúi húi trong bếp trông thấy anh đi xuống vui mừng gọi.

“Vâng!”

“Phong này, chị đã nhờ được người quen tìm được một cô bé làm thay chị rồi, nghe nói khá ngoan ngoãn”

“Vậy à, vậy chị cứ cho người đến học việc dần đi nhé!”

“Cậu… Không xem qua sao?”

“Người của chị Lan thì cần gì em phải lo nữa? Thôi em đi làm đây”

“Ừ, nếu không có gì thay đổi thì ngày mai con bé sẽ đến đây làm luôn”

“Em biết rồi! Chị và chú cứ sắp xếp”

-----

Hôm nay lớp 12c5 đặc biệt hơn thường lệ. Vừa bước vào lớp mấy anh con trai không khỏi ngạc nhiên, ai nấy đều có cảm giác như mình đi nhầm lớp, phe kẹp nơ sao có một đêm thôi mà ai nấy đều như biến thành người khác vậy? Cô nào cũng da trắng, môi hồng, tóc không uốn xoăn bồng bềnh thì cũng tết tạo kiểu cầu kỳ, rồi thì vòng cổ, vòng tay, nơ niếc các kiểu… 

Trường có hai kiểu đồng phục dành cho con gái đó là: Sơ mi – quần âu và sơ mi – chân váy xòe. Bình thường chỉ có vài ba cô điệu đà nhất lớp là mặc váy, không hiểu sao hôm nay lại hẹn nhau đồng bộ luôn, đã thế còn xịt nước hoa thơm phức, đứa nào cũng tươi tắn, xinh xắn hơn thường lệ khiến cánh mày râu không khỏi ngẩn ngơ thầm nghĩ “Hóa ra con gái lớp mình cũng xinh đấy chứ!”

Chuông báo đến giờ vào lớp, chẳng ai bảo ai đều ngay lập tức ngồi vào chỗ của mình, vẫn là tiết tiếng anh đầu tiên, nữ sinh thì hào hứng thấy rõ, còn nam sinh thì trầm mặc, nhất là mấy anh lần trước trót đăng ký nghỉ học với lớp trưởng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng thành ra sáng sớm vẫn ôm balo đến lớp không dám chậm trễ, dù gì thì lần trước thầy giáo soái ca mới giây trước còn cười nói vui vẻ mà sau khi đọc xong tin nhắn thì nụ cười cũng biến mất luôn, cả buổi chỉ im lặng và im lặng, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Tóm lại, hôm nay vẫn nên đến lớp để biết tình hình đã, nếu không có gì thay đổi thì từ tiết sau nghỉ học cũng chưa muộn.

Thanh Phong bước nhanh vào lớp, tưởng chừng như có một rừng fan đang chờ đón anh vậy, những gương mặt non nớt đều hướng về phía anh đầy mong chờ. Anh khẽ chau mày, bỗng cảm thấy có một loại áp lực vô cùng lớn, từ lúc bước vào cổng trường cho đến khi bước lớp học này cảm giác như có hàng trăm đôi mắt dõi theo anh vậy, thực sự không biết là nên vui hay buồn nữa. 

Tâm trạng của Hạ Vi khá tốt bởi lẽ hôm nay ba Hà đi công tác về, từ sau khi theo ba xuống Hà Nội cô chỉ được ở cùng ba một tuần, sau đó thì chia cách đến tận bây giờ, mọi liên hệ đều thông qua điện thoại. Hôm qua ba gọi điện hỏi cô muốn mua quà gì ba mua cho, quả thực khi đó cô đã vui mừng biết bao, được gặp ba, được gọi tiếng “ba” thân thương đó là mơ ước suốt cả tuổi thơ cô, vì thế dẫu có chịu bao nhiêu cay đắng cô cũng chấp nhận miễn là ba vẫn thương cô, vẫn lo lắng cho cô. 

Bởi vì đang có chuyện vui nên Hạ Vi cũng tập trung chú ý đến mọi việc xung quanh hơn, giây phút thoáng thấy bóng dáng của thầy giáo mới bước vào lớp cô bỗng cảm thấy mơ hồ, cảm giác thân thuộc không thể giải thích được. Cô nhìn anh đến xuất thần, gương mặt xa lạ mà điển trai ấy dường như đang khảm vào trong đôi mắt cô, hôm nay anh mặc sơ mi màu bạc cùng quần âu màu đen, không rõ là vì chất liệu vải cao cấp hay bởi vì dáng người tiêu chuẩn của anh mà bộ quần áo trông vô cùng đẹp mắt. Bóng hình cao lớn, mạnh mẽ, bờ vai rộng, rắn chắc, đôi mày anh tuấn cùng ánh mắt cương nghị khiến trái tim bé nhỏ của cô lạc mất một nhịp. 

Anh âm thầm liếc qua cả lớp một lượt, không có một chỗ trống nào cả, khi ánh mắt anh nhìn về phía cô, bắt gặp ánh mắt của cô, trong đáy mắt khẽ lướt qua một tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhưng rất nhanh được anh giấu kín sau đôi đồng tử sâu thẳm vô bờ bến ấy, anh mỉm cười chào cả lớp và ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.

Hạ Vi không ngờ rằng anh sẽ nhìn về phía mình, giây phút ánh mắt hai người gặp nhau cô bỗng sửng sốt, giống như trẻ nhỏ bị bắt gặp khi đang phạm lỗi, cô bối rối cụp mắt xuống, nhịp tim cũng không tình nguyện mà đập thình thịch.

“Lớp trưởng báo cáo sĩ số lớp” 

“Thưa thầy, sĩ số lớp 35/35, lớp hôm nay đi học đầy đủ ạ” Hải Anh nhanh chóng đứng lên.

“Ồ!” – Thanh Phong tỏ vẻ ngạc nhiên – “Tôi cứ nghĩ là các em đã đăng ký nghỉ hôm trước thì hôm nay sẽ không lên lớp nữa cơ đấy. Bạn Thành muốn nghỉ học để ngủ đúng không?”

“Dạ... vâ... vâng ạ” Thành chột dạ, “sao lại là mình đầu tiên nhỉ?”

“Thầy đã thương lượng với thầy Tâm rồi, từ giờ cứ đến môn tiếng anh thì em xuống phòng thầy ấy ngủ nhé!”

“Dạ? Ơ, thầy Tâm...?”

“Ừ, giường nhỏ thôi nhưng em yên tâm là rất ấm, êm” 

“Không, không... Thầy ơi, ý em không phải thế...” Thành lắp bắp, gì chứ thầy Tâm không phải là thầy giám thị hắc ám lúc nào cũng kè kè cây thước và cuốn sổ ghi lỗi dày cộp sao? Thôi đi nha, cái tên của cậu cũng đã vinh dự nằm trong đó mấy lần rồi... Có trời biết là vì nó mà cậu đã khổ sở như thế nào.

“Bạn Khánh, nghỉ để chơi game đúng không?”

“Em... Em...” Khánh đứng dậy gãi đầu gãi tai, cả nửa buổi không nói thành câu.

“Tôi đã hỏi thầy Cường cho em rồi, em lên phòng tin học nhé”

“Không… Thầy ơi...”

“Trung muốn chơi cờ đúng không? Cái này khó nhất đấy, vì tôi không tìm được ai rảnh mà biết đánh cờ cả... May mà sáng nay vô tình đi ngang qua phòng thầy Hải thấy có bộ cờ tướng, từ giờ em...”

“Em xin rút lui!” Trung đứng bật dậy cất giọng oang oang khiến ai nấy đều bật cười.

“Hử?” Thanh Phong hơi nhíu mày nhìn cậu học trò đang đứng nghiêm chỉnh trước mặt mình

“Tối qua em đã suy nghĩ kỹ rồi, tiếng anh em còn yếu kém, cần phải học tập chăm chỉ hơn ạ” Đùa gì chứ? Nghỉ học để lên phòng thầy hiệu trưởng đánh cờ á? Thôi dẹp... Dẹp hết! Thà ngồi trên lớp học còn hơn...

“Em nữa” 

“Cả em nữa”

Thành và Khánh cùng đồng thanh khiến cả lớp ôm bụng cười nghiêng ngả. 

“Các em không hài lòng với sắp xếp của tôi sao? Hôm nay tôi đã phải đến trường sớm để thương lượng với các thầy ấy đấy” Thanh Phong tỉnh bơ đáp.

“Thầy ơi! Chúng em biết lỗi rồi, thầy tha cho chúng em lần này đi” Trung đầu tàu xin xỏ cho cả bọn.

“…”

“Thôi được rồi! Hôm nay cứ tạm thế đã, tôi sẽ xem xét sau” 

Nói đoạn anh lôi từ trong cặp ra tập bài kiểm tra, cầm lấy tờ giấy đầu tiên lên rồi nhìn xuống lớp học khắp một lượt, ánh mắt trở nên hà khắc. Cả lớp nhìn thấy một màn này mà không khỏi băn khoăn thắc mắc rằng bài kiểm tra đó là của ai?

“Trang Hạ Vi là bạn nào?” 

Tức thì mọi ánh mắt cùng đổ dồn về phía chiếc bàn gần cửa sổ kia, chủ yếu là tò mò tại sao người đó lại được thầy nêu đích danh như vậy? làm bài tốt quá chăng? Không thể nào, nói đến học giỏi lớp không hề thiếu cao thủ tiếng anh. Làm sao mà một đứa quê mùa trên núi xuống lại giỏi hơn được?

Hạ Vi nghe thấy tên mình thì không khỏi sợ hãi, trong lòng thầm kêu khổ “Chết rồi! phải làm sao đây? Hôm nay ba về rồi, thầy giáo mà gọi điện về nhà thì chết, không thể để ba biết chuyện này được”… Phải mất một lúc Hạ vi mới dám đứng dậy, rụt rè lên tiếng.

“Thưa thầy, là em ạ!” Có lẽ vì quá lo lắng nên giọng cô rất nhỏ, lí nhí nơi cổ họng khiến anh không nghe thấy gì cả.

“Em là Trang Hạ Vi?”

“Vâng ạ!”

“Có biết vì sao tôi gọi tên em không?”

“Thưa thầy… Em biết ạ!” Hạ Vi khẽ thở dài, buồn bã nói, tất cả cũng tại hôm qua cô mất kiểm soát.

“Em có gì để giải thích không?”

“Dạ! Không ạ! Em xin chấp nhận mọi hình thức kỷ luật. Xin thầy đừng gọi điện về cho ba em có được không ạ?” Cô liều mạng mặc cả, giọng nói như sắp khóc, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy khẩn khoản.

“À… Để xem nào… Vậy, em chép lại bài kiểm tra này một nghìn lần bằng tiếng anh, tiết sau nộp cho tôi”

“...” 

Cả lớp đứng hình trong giây lát, một nghìn lần thì phải bao nhiêu tờ giấy mới xong?

“Dạ! Em cảm ơn thầy ạ” Cô đau khổ ngồi xuống, đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa mà, từ giờ đến tiết sau là hai ngày, liệu cô có thời gian để chép phạt không? Cuối tuần ở nhà có rất nhiều việc phải làm...

“Được rồi! Lớp trưởng lên lấy bài kiểm tra phát cho các bạn. Tôi sẽ vào điểm luôn, gọi đến tên ai người đó đứng lên để tôi còn biết mặt”

“Vâng ạ!”

Cứ như thế, tiết học thứ hai của Thanh Phong trôi qua một cách nhẹ nhàng. Đôi lúc anh cố ý bắt ai đó đứng lên đọc bài hội thoại hay trả lời câu hỏi, chỉ đơn giản là muốn nghe giọng nói mượt mà, êm ái của cô. 

Còn cô, cả buổi đứng ngồi không yên, bởi vì ai kia mà bỗng chốc hôm nay cô trở thành tâm điểm của cả lớp, không rõ là tốt hay xấu, chỉ biết là, sau buổi học hôm nay ai cũng nhìn cô với ánh mắt khác hơn, có lẽ là đã biết được rằng tiếng anh của cô rất khá.

-----

Tan học, Hạ Vi chạy như bay ra khỏi lớp, vội vàng đến nhà xe lấy chiếc xe đạp điện quen thuộc mà ba mua cho lúc nhập học chạy thẳng về nhà, cảm giác lần đầu tiên được ba mua quà sau chuyến đi công tác khiến cô háo hức hơn bao giờ hết... Cô trước đây không có ba nên tất cả những việc mà ba dành cho con gái đối với cô đều là mới mẻ, trong chuyện này cô thực không khác nào một đứa trẻ cả.

“Ting” 

Cửa thang máy bật mở, Hạ Vi nhanh chóng bước ra, tâm trạng vui vẻ mà tiến về trước của nhà mình, nhưng... Nụ cười trên môi cô vụt tắt.

Cửa nhà hơi hé mở... Có tiếng cãi vã... Tiếng khóc... Tiếng la hét... Tiếng đồ đạc rơi vỡ...

Hạ Vi đứng ngây ngốc trước cửa nhà, nước mắt lặng lẽ rơi xuống từng giọt nặng nề... Mỗi câu nói là một nhát dao đâm vào tim cô đau nhói... 

...

“Anh có suy nghĩ cho mẹ con tôi chút nào không? Bao nhiêu năm qua tôi đã làm sai điều gì? Anh nói đi!” 

“Anh xin lỗi... Nhưng anh không còn cách nào khác... Xin em hãy chấp nhận con bé được không?”

“Nếu là tôi anh có chấp nhận được không??? Sống với nhau mười mấy năm trời, đùng một cái tôi dẫn về đứa con gái mười bảy tuổi nói với anh nó là con gái tôi rồi bỏ đi hơn một tháng trời... Anh có chấp nhận được không?”

“Anh xin lỗi!...”

“Bây giờ anh muốn thế nào? Hay để mẹ con tôi đi cho anh vừa lòng nhé?”

“Đừng mà Liên... Em biết là anh không thể mất mẹ con em mà... Nhưng con bé cũng là con gái anh, là máu mủ của anh...”

“Thế nên anh không hỏi ý kiến tôi... Ngang nhiên đi nhập khẩu cho nó vào nhà này phải không?”

“Anh...”

“Anh cút đi! Hôm nay anh và đứa con gái của anh không đi thì tôi đi... Tôi không thể nào chịu nổi chuyện này nữa... Anh có biết tôi đau đớn, khổ sở như thế nào không? Có biết không?”

...

Không biết đã qua bao lâu, bóng dáng Hạ Vi lẻ loi trước cửa nhà khiến những hàng xóm chứng kiến cảnh này phải lắc đầu ái ngại cho cô gái bé nhỏ vô tình làm phá vỡ sự êm ấm của một gia đình. 

“Chị hài lòng chưa?” Oanh đứng phía sau cô gằn giọng, thanh âm đầy oán trách, hận thù.

Hạ Vi không biết phải nói gì vào lúc này, cô không dám quay lại đối diện với Oanh, chỉ biết gục đầu xuống để mặc cho nước mắt tuôn trào trên khóe mi, cõi lòng ngập tràn bi thương. 

“Chị đừng có nước mắt cá sấu trước mặt tôi. Chị đi ra đây...” Oanh trông thấy bộ dạng của Hạ Vi mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt, không nhịn được mà chộp lấy cánh tay Hạ Vi lôi thẳng về phía cửa thoát hiểm của chung cư.

...

...

...

Hà Nội mùa thu đẹp lắm... Nhưng cũng buồn lắm! Cô đơn lắm!

Hạ Vi như một chiếc lá vàng trước gió, mỏng manh, yếu ớt mà chỉ cần một cơn gió thổi qua là lìa cành bay đi... Cô ngồi bó gối dưới nền gạch lạnh lẽo của cầu thang thoát hiểm này mà xót thương cho số phận mình, trong đầu vẫn còn văng vẳng câu nói của Oanh khi nãy... 

“... Chị đi đi... Dì tôi đã sắp xếp được chỗ ở cho chị rồi, xin chị đừng ở đây làm khổ bố mẹ tôi nữa!”

...

Là lỗi của cô? Vì thế nên cô nhất định phải đi sao?