Thanh Xuân Khó Quên

Chương 3: Hồi ức khó quên




Hồi đó là anh chủ động thân thiết với tôi trước.

Chủ động chào hỏi, chủ động nói chuyện, chủ động hỏi bài, chủ động ăn trưa cùng bàn với tôi. Ban đầu tôi có hơi không quen nên trực tiếp lơ đi. Chỉ chào hỏi lại một hai câu.

Thậm chí, tôi còn xin mẹ cho tôi đi học chỗ khác. Dù việc có bạn này là việc tốt. Nhưng tôi thực sự không quen. Hôm sau, anh đến lớp, hỏi tôi.

“Mộc Thiến! Tại sao cậu lại không học nữa? Tại tớ phải không? Tớ sẽ không làm phiền cậu nữa! Làm ơn đi học đi mà!”

Tôi lắc đầu.

“Không phải tại cậu.”

“Vậy tại sao...?”

“Tớ cảm thấy tớ không tiến bộ lên được.”

“Cậu học ở chỗ mới nào vậy?”

“Chỗ khác.”

Cả ngày hôm đó, anh đeo bám, hỏi tôi, đúng một câu: “Cậu học ở chỗ quái nào vậy?”

Hôm tôi đến lớp học thêm, tôi thấy anh cũng đang ở trong lớp. Tôi ngạc nhiên.

“Làm sao mà cậu lại đến đây?”

“Trùng hợp thật, tớ cũng học ở đây.”

Và sau lần đó, lần nào tôi đổi chỗ học thêm, cũng thấy anh ngồi trong lớp, cười vô tội. Đến khi mà mẹ tôi mời gia sư đến nhà...

Mẹ tôi cầm khay bánh, với ba cốc nước, đem để trên bàn. Tôi hỏi mẹ.

“Sao có đến tận ba cốc nước ạ?”

“Mẹ chưa nói à? Có một cậu bạn xưng là bạn cùng lớp đến xin học cùng.”

Này... đừng nói là...

Tôi đã đoán đúng, tôi thấy anh cười vô tâm, dựa vào thành cửa, bộ dáng phong độ, tùy ý.

“Thôi được rồi. Tớ sẽ không đổi chỗ học nữa. Làm ơn tha cho tớ đi.”

Anh cười.

“Vậy mới ngoan chứ.”

Anh chạy lại gần tôi, bàn tay to lớn xoa xoa đầu tôi. Tôi hơi khó chịu. Cầm lấy tay anh, hất ra. Bĩu môi.

“ Đừng có chạm vào đầu tớ.”

Anh cười cười, lại lấy tay bẹo má tôi. Anh ngạc nhiên, lấy cả hai tay bẹo má tôi. Bàn tay thô, to của anh chạm má có chút lạ lẫm. Đây là lần đầu có người sờ má tôi.

“Woa! Má cậu mềm quá!”

Má tôi nóng bừng. Giờ tôi mới nhận ra, tôi và anh đã trở thành bạn...

Lại có tiếng chuông cửa cắt đứt suy nghĩ của tôi. Hừ hừ. Tại sao cuối chương là suy nghĩ của tôi lại bị cắt đứt?

Tôi mệt mỏi chạy ra mở cửa. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc anh sẽ đến nhà, thậm chí còn đến mức là nhân lúc tôi còn đang sốc mà xông vào nhà tôi. Tôi chạy vào phòng khách. Thấy anh đang vắt chéo chân tự nhiên rót nước.

“ Sao cậu lại xông vào nhà tôi?”

Anh nhướng mày nhìn tôi đầy kì lạ.

“ Tại sao tớ không được vào?”

Anh nói tiếp.

“Cũng nên đổi cách xưng hô rồi nhỉ. Chúng ta cũng đều trưởng thành rồi mà.”

“Ha. Cũng được thôi. Nhưng sao anh lại biết nhà tôi?”

“Cho người điều tra, em không biết sao? Tôi cho người theo dõi em từ hồi còn ở Mỹ.”

“Anh! Vậy là xâm phạm đời tư của người khác!!!!”

“Tôi không quan tâm. Em biết tại sao tôi làm vậy không?”

“Tại sao? Nếu không quan tâm đến cảm giác của tôi vậy thì tại sao phải làm vậy?”

“Thực ra, lúc đó anh đi sang Mĩ là có việc. “

“Việc gì sao lại không thể nói cho tôi một câu chứ?”

“Ông già nhà tôi bị bệnh, tôi phải sang đấy để lo cho ông.”

“Vậy thì tại sao? Tại sao anh lại không liên lạc gì cả suốt bốn năm? Cho người theo dõi tôi? Chỉ làm thỏa mãn tính cách biến thái của anh! Chứ không quan tâm đến tôi phải không?”

“Tôi không có số...”

“Nói dối!” Tôi hét lên. “Suốt mấy năm qua tôi không hề thay số! Rõ ràng anh thuộc lòng số̃ của tôi!”

“Em thật bướng bỉnh! Em đã không tin vậy thì tôi chỉ còn cách nói thật với em!”

.

.

.

“Anh mất trí nhớ? “

“Phải.”

“Vậy tại sao anh...”

“Tại sao tôi lại nhớ rõ? Đó là bởi vì cuốn nhật kí của tôi có nhắc đến em.”

“Anh... anh không nhớ gì về đêm hôm đó hay sao?”

Anh làm bộ suy nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại tôi.

“Đêm hôm đó?”

Ầm ầm. Cả thế giới của tôi dường như sụp đổ. Đó là đêm mà hai chúng tôi đỏ mặt ngượng ngùng dò xét lẫn nhau.... đó là đêm mà tôi sẽ không bao giờ quên... Vậy mà anh nói quên là quên. Cảm xúc tuôn trào. Cảm giác nghẹn nghẹn ở cổ họng làm tôi khó chịu. Tôi cố nén khóc, dùng giọng bình thản nhất để hỏi anh.

“Vậy... từ lúc về nước đến giờ, anh đối với tôi là đang diễn kịch?”

Anh không trả lời. Giá như, anh trả lời là không, có khi tôi sẽ không đuổi anh ra nhanh như vậy.....

Tôi khóc, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuông bàn tay đang nắm chặt. Tôi hét lên, cúi đầu thấp xuống, tôi không muốn anh nhìn thấy tôi yếu đuối.

“Đi ra ngoài!”

Tôi đẩy anh ra, đóng sầm cửa lại.

Loạng choạng đi vào phòng ngủ, nằm úp mặt xuống giường. Trong đầu tôi chỉ còn một điều....

Anh đã quên tôi rồi....


Mấy chương trước mới là giới thiệu thôi =))))) lol Giờ mới vào truyện nè =)))))

________________________________________________________________________

Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình khá giả. Nhà tôi có bốn người. Bố, mẹ, tôi và em trai. Tôi đã có một tuổi thơ tuyệt vời. Nhưng từ khi em trai sinh ra, tính cách lầm lì, nhút nhát của tôi cũng bắt đầu xuất hiện. Tôi không trách em ấy, thậm chí còn yêu thương em hết mực. Bởi vì tôi muốn chuộc lỗi bởi những suy nghĩ tiêu cực của tôi dành cho em trai lúc em mới lọt lòng. Em trai lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh, rất vui mắt. Tính cách của nó thì hay xấu hổ, muốn gì cũng không dám nói. Nó cũng được gọi là đẹp trai. Hồi bé thì đáng yêu, còn bây giờ thì khá được con gái ưa thích.

Làn da hơi ngăm, màu đồng khỏe mạnh. Đôi mắt đen láy, mái tóc đã được nhuộm vàng trông thằng nhóc lông bông, bất cần đời. Thuộc dạng shota, dễ thương. Đó là bây giờ.

Bây giờ hãy trở lại với truyện chính.

Ba mẹ nhận xét, tôi cũng xinh xắn. Lên cấp hai, cũng có thư tình. Nhưng bạn biết đấy, tính cách thay tôi thay đổi vào năm ba cấp hai, nên từ hồi đó tôi bắt đầu bị bắt nạt.

Một hôm, một cô gái xinh đẹp, trên mặt trát nhiều son phấn đến trước mặt tôi, nói.

“Con ****! Mày cướp bạn trai của tao rồi bây giờ sống nhởn nhơ thế này à?”

Giọng của cô ta cao vút, chân tôi bủn rủn, tôi đâu có cướp bạn trai của cô.... lời chưa nói ra, tôi đã bị cô ta túm tóc, giật, rồi cùng bạn bè của của cô ta đánh đập tôi.

Kết thúc, tôi chạy một mạch về nhà, cứ ngồi ru rú trong phòng, khóc.

Tôi vào phòng vệ sinh soi gương.

Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp bị đánh bầm dập, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, mái tóc thẳng dài xinh đẹp rối bù. Tôi lại tiếp tục khóc.

Chuyện về sau lại càng kinh khủng hơn...

Bàn của tôi bị vẽ bậy, đi qua của sổ nào đó thì bị dội nước bẩn, bị ngáng chân, bị đánh đập....

Thời gian đó, tôi chỉ tự nhủ là chỉ còn một năm nữa thôi là tôi thoát khỏi địa ngục...

Học kì 2 năm ba cấp hai, lại một người nữa gửi thư tình cho tôi. Có lẽ bởi vì tôi trở nên sống khép kín, ít nói mà mọi người đặt cho tôi biệt danh là "Nữ sinh trầm lặng" do các bạn nam đặt. Nhưng tôi còn có một biệt danh nữa do các bạn nữ cho rằng tôi quyến rũ đàn ông... "** quyến rũ bạn trai của bạn." Cả người mà tôi cho rằng đó là bạn thân của tôi cũng quay ra bắt nạt tôi... thậm chí, cô ta còn đứng đầu nhóm bắt nạt trong lớp. Đáng lẽ tôi nên nhận ra cô ta tiếp xúc với tôi chỉ là muốn trả thù từ lâu mới phải.

Cuối học kì, mọi người bận ôn thi cho nên tôi mới được rảnh rang một chút, không bị ảnh hưởng tới việc học.

Tôi đăng kí vào một trường khá tốt. Dù cho học lực không quá cao nhưng tôi cũng đã cố gắng. Tôi tin rằng nếu không bị bắt nạt, có khi tôi còn đỗ vào trường điểm.

Đến sau này, khi anh khen tôi có ngoại hình xinh đẹp, chỉ là bị tóc mài che đi đôi mắt nên năm cấp ba tôi mới bị bắt nạt. Lúc đó tôi mới biết lí do cấp hai tôi bị bắt nạt. Nhưng đó là chuyện sau này.

Tôi lên cấp ba. Tính cách của tôi vẫn không sửa được. Và địa ngục lại bắt đầu.

Và thế đấy. Như tôi đã kể ở

Tôi vẫn lầm lì như cũ, được sắp xếp ngồi ở bàn cuối cùng. Cậu bạn bàn trên lại quá cao, tôi không nhìn được cái gì trên bảng hết. Mà mấy người xung quanh cũng rất ồn ào.... Tôi không cho được cái gì vào đầu cả...

Tôi đã nói với cô giáo. Cô nói cô sẽ đổi chỗ cho tôi. Nhưng hôm sau cô lại coi như chưa có gì diễn ra cả. Tôi lại hỏi cô, cô nói.

“Xin lỗi em cô quên mất.”

Cô vừa nói vừa cười. Nhưng tôi lại nhìn thấy nụ cười của ác quỷ bên trong cô. Tôi lạnh hết sống lưng.

Cũng vào ngày hôm đó, tôi phát hiện ra người mà tôi coi là bạn thân cũng học ở đây. Cô ta trông xinh hơn hồi trước rất nhiều. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, đôi mắt to linh động. Chỉ là đôi môi dày của cô ta có chút không thích hợp với khuôn mặt đó. Cô ta cười lên, lộ ra hàm răng trắng. Cô ta cất giọng mỉa mai tôi.

“Ồ!~ Đây không phải là "** cướp bạn trai " sao?”

Tôi sợ sệt lùi một bước. Cô ta lại tiến thêm một bước. Chân tôi run rẩy, ngã bịch xuống. Cô ta cúi thấp xuống, dí ngón tay vào trán tôi.

“Sao thế? Không trả lời à? Bơ tao sao?”

Tôi chỉ sợ sệt, không dám lên tiếng.

“Nè! Cô gọi mày kìa!” Giọng nữ điêu ngoa gọi cô ta. Cô ta xoay người, đáp lại.

“Rồi!” Rồi cô ta lườm nguýt tôi.

“Hừ! Hôm nay coi như mày may mắn. Lần sau gặp lại tao mày sẽ biết tay! A!~ Phải rồi... Tao có bạn ở lớp mày đấy! Có khi tao nhờ cô ta bắt nạt mày nhỉ? Lại giống năm cấp 2 của mày. Hai năm đầu thì tốt bụng xinh xắn nhiều bạn tốt đấy. Nhưng năm ba không phải cũng chỉ là một con ** thôi sao? Ha! Tốt nhất mày nên chuẩn bị tinh thần đi.”

Mọi chuyện giống hệt hồi cấp hai...

Cô giáo biết chuyện, gọi tôi lên phòng giáo viên. Tôi cho rằng, cô sẽ giúp đỡ tôi. Nhưng những gì cô nói như nhát dao đâm vào tim tôi.

“Em vẽ lên bàn đúng không? Em đã phá hoại cơ sở vật chất của nhà trường, em phải đền 1 khoản tiền!”

"Không phải em làm..."

“Tôi không quan tâm là ai làm! Tôi chỉ biết, đó là bàn học của em!”

Tôi nghẹn lời, nhìn cô giáo thật lâu. Cô cho rằng tôi đang lườm cô, cô quát lên.

“Em dám lườm tôi? Viết bản tường trình về việc phá hoại cơ sở vật chất, vô lễ với giáo viên cho tôi!!!!”

Sau vụ việc này một tháng, mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn. Tôi suýt mấy lần bị cưỡng bức, mấy lần bị ném đá vào đầu... Tôi phải cố gắng lắm mới giữ được một thân trong sạch.

Tôi bắt buộc phải nói cho mẹ tôi. Dù tôi có không muốn làm mẹ buồn đi chăng nữa.

Mẹ tôi nghe được tin này, khuôn mặt bà nhăn lại, nước mắt trào ra. Bà ôm tôi vào lòng, thấp giọng nỉ non.

“Tiểu Thiến đáng thương của mẹ... sao con không nói sớm hơn chứ...”

Ngay sau đó, mẹ tôi làm thủ tục chuyển trường. Còn tôi thì nghỉ ở nhà cả tuần, có em trai quấn quýt ở bên, cũng không đến nỗi chán...

Ở nhà, tôi luôn suy nghĩ. Trường học đúng là một xã hội thu nhỏ. Thầy cô giáo là người có quyền, Hiệu trưởng là chủ tịch nước, lớp trưởng là giám đốc công ty, người giỏi thể thao là vận động viên, học giỏi thì là tiến sĩ, kẻ mạnh thì là đầu gấu, kẻ yếu thì là tận cùng của xã hội...

Tôi là thuộc tầng lớp cuối cùng đó...

Cuộc sống như địa ngục của tôi...

Chỉ mong có thể kết thúc....

Mong rằng cuộc sống ở trường mới có thể tốt hơn một chút...