Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 153




Hàn lão gia lạnh mặt ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cũng không quan tâm lời bàn ra tán vào của những người xung quanh, một mực im lặng suy nghĩ.

Người chủ trì hôn lễ sau khi tuyên bố lễ thành, chú rể có thể hôn cô dâu, thì một tràng vỗ tay vang lên, đánh thức Hàn lão gia khỏi sự trầm tư kia.

Ông đứng dậy, dáng người không vì tuổi tác cản trở mà lưng vẫn thẳng, cao lớn lại mạnh mẽ, bước chân dứt khoát tiến đến sân khấu, nơi mà cặp đôi chính đang nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.

Chu Bạch Liên cùng Hàn Lãnh Hải thấy ông đi tới, gương mặt không lộ bất cứ cảm xúc nào, tưởng chứng như ông sẽ cản trở bọn họ. Nhưng không, sau khi cầm trong tay microphone, ông quét mắt xuống hàng ghế dưới cùng, nhìn thẳng vào người nào đó, tiếp đó mới chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm ổn đủ dứt khoát, lại cương nghị:

“Hôm nay, Hàn mỗ tôi có một chuyện muốn công bố với tất cả mọi người.”

Dừng một chút, ông nhấn mạnh:

“Một chuyện rất quan trọng.”

Tất cả mọi người ở phía dưới đều im lặng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, một mực chờ đợi câu nói tiếp theo của Hàn lão gia. Hàn Tiểu Tịch sau một hồi trêu chọc anh, không chú ý tới hôn lễ đang cử hành kia, lúc này cũng nhận ra sự khác thường, lại thấy ông nội mình ở trên sân khấu, bên cạnh là cặp đôi nổi bật của ngày hôm nay với khuôn mặt đen như đít nồi, cô không khỏi cảm thấy buồn cười. Cô nén cười đến đỏ cả mặt, lúc sau cũng nghiêm túc hướng mắt về phía ông.

“Chắc hẳn mọi người ở đây, ai ai cũng biết Hàn gia chúng tôi có một tiểu thư bí ẩn đúng không?”

Tiểu thư bí ẩn? Lúc trước đúng là bí ẩn thật, nhưng hiện tại, chẳng phải Hàn đại tiểu thư Hàn Đồng Tư đã lộ diện từ năm 19 tuổi rồi hay sao? Bây giờ nhắc lại chuyện này, có gì mới mẻ nữa. Hay là... có chuyện thú vị hơn ở phía sau? Nghe những tiếng rầm rì ở dưới, Hàn lão gia mặt không đổi sắc, tiếp tục giải đáp thắc mắc:

“Hôm nay, ở ngày trọng đại thứ hai của con trai tôi, cũng là ba của con bé, tôi sẽ giới thiệu Hàn đại tiểu thư của Hàn gia chúng tôi với các vị.”

Hàn Lãnh Hải nghe đến đây, sắc mặt sầm xuống, ông ta tức giận, nghiến răng nghiến lợi gắt lên:

“Ba, ba đang làm chuyện gì vậy? Hàn đại tiểu thư của Hàn gia chính là Hàn Đồng Tư.”

Hàn Đồng Tư ngồi ở hàng ghế VIP sắc mặt hết đỏ lại trắng, cô ta nghe tiếng bàn tán bên tai, cắn chặt môi dưới, cố ép bản thân bình tĩnh, mọi chuyện không tồi tệ như cô ta đang nghĩ đâu, đúng không?

Hàn lão gia thế nhưng lại không để ý tới thằng con bên cạnh. Tầm mắt ông vẫn dừng ở hàng ghế dưới cùng, đáy mắt hiện lên tia dịu dàng. Giọng nói của ông chuyển sang trầm thấp:

“Hàn đại tiểu thư của Hàn gia, đứa cháu gái bảo bối của tôi thực ra là Hàn Tiểu Tịch, 24 tuổi, đang theo học ở đại học C năm cuối, khoa quản lý, từng xuất hiện cùng Hạ tổng trên thảm đỏ vào ngày đấu thầu mảnh đất vùng ngoại ô.”

Tất cả mọi người đều sốc khi nghe tin này, ngoại trừ bất ngờ ra, điều mà họ quan tâm nữa đó chính là, Hàn Tiểu Tịch là Hàn đại tiểu thư chân chính nhà họ Hàn, vậy Hàn đại tiểu thư mà họ vẫn nhìn thấy, vẫn thường xuất hiện trước công chúng, Hàn Đồng Tư... là ai?

Có người mạnh dạn đứng dậy hỏi, nhưng đã không kịp, Hfan lão gia không có ý định trả lời câu hỏi đó.

Hàn Tiểu Tịch cũng không khác những người kia là mấy, nhất thời, hàng trăm con mắt đổ dồn về phía cô, trong lòng cô hơi hoảng hốt, bàn tay nắm chặt lấy tà váy, nhưng người bên cạnh ngay lập tức nắm lấy tau cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau.

Sự ấm áp ở lòng bàn tay anh truyền khắp thân thể cô, truyền lên đại não rồi lại len lỏi vào trái tim, sự mất bình tĩnh khi nãy ngay lập tức biến mất, khuôn mặt khôi phục dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng.

“Tiểu Tịch, con không định lên đây ra mắt các bậc trưởng bối sao?”

Tiếng Hàn lão gia một lần nữa thông qua micro vang lên, cô khẽ giật mình, sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên Vũ, nhận được ánh mắt dịu dàng, ấm áp của anh, cô cũng chấn tĩnh, đầu óc bắt đầu nhảy số, sau đó, kiên định đứng dậy, cất từng bước rõ ràng về phía sân khấu.

Nhưng, cô lại dừng bên cạnh chỗ ngồi của Hàn Đồng Tư, đưa tay, kéo cánh tay của cô ta, ép buộc đứng dậy. Hàn Đồng Tư không hiểu gì, trong lòng tràn đầy cảm giác uất hận cùng ghen ghét, nhưng trước mặt mọi người, cô ta tự dặn lòng phải khắc chế.

Dưới sự miễn cưỡng của Hàn Tiểu Tịch, cô ta theo bước cô tiến lên sân khấu. Hàn lão gia lộ vẻ ngạc nhiên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, nhưng cô dương như không nhìn thấy, tiến tới, nhận lấy micro. Nhưng chưa vội mở miệng, cô mỉm cười, sau đó cúi thấp người, như thể hiện lời chào trang trọng, lịch sự lại khiêm tốn nhất.

“Xin chào mọi người. Tôi là Hàn Tiểu Tịch, Hàn đại tiểu thư của Hàn gia.”