Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 181: Ai mới là người ốm nghén?




Ba ngày trôi qua, Hàn Đồng Tư vẫn chưa tỉnh lại, điều này khiến Hàn Tiểu Tịch không khỏi lo lắng. Mà hôm nay, lại có một sự kiện di dời tầm chú ý của cô sang điều khác.

Lý Vân Ca và Lục Tuyết Nhi đến chơi với cô, Freya vì lịch trình bận rộn nên không đi cùng được.

Theo đuôi Lục Tuyết Nhi còn một người nữa, chẳng ai khác ngoài Hoàng Bạch Phong. Anh nói mình đi theo để hộ tổng bạn gái, chứ không phải thăm bệnh cô.

Vì lời nói này mà anh ấy bị ăn trọn một cái gối đập vào mặt.

Lý Vân Ca vừa sờ sờ cái bụng vẫn bằng phẳng của cô, vừa hỏi:

“Tiểu Tịch, cậu không bị nghén à? Tôi tưởng đến bây giờ cậu phải ốm nghén rồi chứ?”

Hạ Thiên Vũ ngồi ở sô pha liếc nhìn cô ấy một cái rồi nói:

“Không nghén càng tốt, cô ấy sẽ không mệt mỏi nhiều.”

Ồ điển hình của một ông chồng xót vợ.

Lục Tuyết Nhi đưa cho cô một miếng táo, cũng tham gia vào câu chuyện:

“Mình nghe nói có phụ nữ mang thai không nghén đâu, chồng của người đó mới nghén. Nhưng mà, không biết có tin được không nữa.”

Đúng lúc đó, Diệp Linh Hồng cầm theo một bình giữ nhiệt đi vào phòng, thấy có nhiều người, bà liền cười cười trêu đùa:

“Ồ, hôm nay đông người đến thăm con dâu của cô vậy? Mấy đứa ăn cơm chưa? Đợi cô chăm Tiểu Tịch rồi đi ăn cùng cô nhé?”

Đối với vị trưởng bối nhà họ Hạ này, đám người Hoàng Bạch Phong vừa kính nể lại vừa thoải mái. Tính cách của Diệp Linh Hồng rất dễ chịu, cho dù tài giỏi, cho dù nổi tiếng, nhưng bà ấy luôn không tạo khoảng cách hay cao ngạo với hậu bối như bọn họ.

Nghe Diệp Linh Hồng nói vậy, Hoàng Bạch Phong vốn đang dính lấy Lục Tuyết Nhi vội chạy ra, làm bộ con ngoan trò giỏi, lễ phép xách túi trên tay của bà, rồi nói:

“Mẹ nuôi à, nhanh nhanh lên nhé, con đói rồi, hơn nữa hôm nay con mang kinh hỷ đến cho mẹ này.”

Diệp Linh Hồng cũng thuận theo trêu chọc:

“Kinh hỷ? Ngoại trừ mang con dâu đến cho mẹ thì những thứ khác đều không tính.”

Hoàng Bạch Phong hi hi ha ha trả lời:

“Thế thì mẹ đoán đúng rồi, con mang con dâu đến cho mẹ này.”

Diệp Linh Hồng múc canh ra bát cho Hàn Tiểu Tịch, nghi hoặc hỏi cô:

“Tiểu Tịch, thằng nhóc kia nói thật chứ?”

Hàn Tiểu Tịch nhận lấy bát canh, sau đó khinh bỉ nói:

“Mẹ đừng tin lời cậu ta nói, cách mạng chưa thành công, cần phải tiếp tục cố gắng.”

Diệp Linh Hồng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhìn Lục Tuyết Nhi rồi nhẹ nhàng nói:

“Tiểu Tuyết Nhi, nhìn cháu xinh xắn đáng yêu như vậy, lại bị hỏng mắt à? Đáng tiếc đáng tiếc! Lại đi hẹn hò với thằng nhóc trời đánh kia.”

Lục tuyết Nhi ôm lấy cánh tay bà rồi nói:

“Cháu chưa đồng ý ạ, cô, lát nữa cô kể cháu nghe chuyện của anh ấy hồi nhỏ nhé?”

“Được, được, lát nữa vừa ăn cơm vừa kể.”

Sau đó quay sang nhìn Hạ Thiên Vũ, nói:

“Ở lại chăm sóc con dâu mẹ cho tốt, còn thừa chút canh này, ra ăn nốt đi.”

Câu nói này khiến tất cả mọi người trong phòng không nhịn được phì cười. Nghe như vậy cũng thấy Hạ Thiên Vũ thật tội nghiệp, rất giống với đứa con ghẻ.

Hạ Thiên Vũ cũng không ngại, lấy một cái bát khác rót canh ra, nhưng vừa ngửi thấy mùi canh này, không nhìn được liền bước nhanh vào nhà vệ sinh. Mấy người ở ngoài nghe rõ tiếng đông bên trong, hình như anh đang nôn thì phải.

Hàn Tiểu Tịch cũng xuống giường, vào nhà vệ sinh xem anh có sao không. Nhưng rõ ràng vừa mới chật vật xong mà trên người anh vẫn không có biểu cảm khó chịu nào.

“Darling, hình như anh ốm nghén rồi.”

Uống xong cốc nước, Hạ Thiên Vũ trịnh trọng phát biểu.

“Anh khó chịu lắm không?”

Vừa dùng kahwn lau đi bọt nước trên mặt anh, Hàn Tiểu Tịch lo lắng hỏi.

“Không sao, em không mệt là được rồi. So với việc sinh con, anh như này không tính là gì.”

Đám Hoàng Bạch Phong không muốn làm bóng đèn, cũng chẳng muốn ăn cẩu lương, bọn họ phải dành bụng để Diệp Linh Hồng mời đi ăn chứ. Vậy nên, đều lần lượt rời khỏi phòng, đừng chờ Diệp Linh Hồng dưới nhà xe.

Nhìn con trai con dâu mình ân ân ái ái như vậy, người làm mẹ như Diệp Linh Hồng đương nhiên rất vui mừng, bà biết ý, để hai người họ không gian riêng.

“Mẹ đói rồi, đi ăn trước nhé. Thiên Vũ, nếu con thèm ăn cái gì thì nói với mẹ, để mẹ chuẩn bị cho. Thế nhé, tạm biệt.”

“Vâng, mẹ đi ạ.”

Hàn Tiểu Tịch lễ phép chào một câu, sau đó lại đau lòng ôm lấy thắt lưng anh, cọ cọ cái đầu nhỏ vào lồng ngực của anh, nhỏ gióng trách mắng bảo bối trong bụng:

“Tất cả là tại con nên ba mới khó chịu như vậy đấy, đợi mẹ sinh con ra, sẽ chỉnh cho biết điều.”

Hạ Thiên Vũ hôn nhẹ lên tóc cô, mỉm cười nói:

“Nếu bảo bối là con gái thì gọi là Hạ An Diệp, còn con trai gọi là Hạ Hàn Ninh, được không?”

Hàn Tiểu Tịch nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm mềm nhũn:

“Vâng, nghe anh.”

Trong phòng vang lên tiếng gõ cửa, một y tá thông báo:

“Hạ tổng, bệnh nhân ở phòng VIP Hàn Đồng Tư đã tỉnh lại, bác sỹ Bạch nói tôi chuyển lời cho anh.”

“Được, tôi biết rồi.”