Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 184: Áo bông nhỏ à, cởi quần áo ra nào (2)




Editor: Wave Literature

"Áo bông nhỏ à, cởi quần áo ra nào…"

Áo bông nhỏ?!

Thi Yến đi theo phía sau Lâm Tâm Ý và nghe được những từ đó. Cô chớp mắt và quay đầu sửng sốt có vẻ đáng yêu nhìn Lâm Giang. 

"Áo bông nhỏ", người chị ấy nói là Lâm Giang sao?

Một suy nghĩ thoáng qua tâm trí Thi Yến và cô không nhìn được chớp mắt vài lần, có chút bối rối.

Ngược lại, Hạ Thương Chu vừa chạm đến cửa vào phòng ngủ thì nghe được ba chữ "Áo bông nhỏ". Anh ấy đứng hình tại cửa phòng ngủ và kinh hãi nhìn Lâm Tâm Ý, không dám đưa bước chân cuối cùng để vào trong phòng.

Mặc khác, ngay lập tức Lâm Tâm Ý nâng chân và đá mông Lâm Giang. "Nhanh lên, áo bông nhỏ. Cởi quần áo ra nhanh nào!"

Thật quá đáng mà!

Đá tôi trước mặt Yến ngốc thì thôi đi nhưng tại sao chị lại đá vào mông tôi…

Đây là điều ngạc nhiên mà chị nói đấy hả? Chị hãy đợi đấy! Sau vụ này, tôi sẽ lấy lại thẻ ngân hàng của chị…

Ngay khi Lâm Giang tức giận đến mức bùng nổ thì cuối cùng Lâm Tâm Ý cũng tới giới hạn kiên nhẫn của cô. Cô để chai dit da jow bên cạnh giường và tóm lấy chiếc áo thun của Lâm Giang. Sau đó, với một cú giật mạnh thì cô cũng kéo được cái áo ra khỏi đầu anh.

Nhìn thấy hành động thô lỗ này của Lâm Tâm Ý, Thi Yến vô thức há hốc miệng muốn giục cô nên dịu dàng một chút nhưng trước khi cô kịp mở lời thì hình ảnh cởi trần nửa người trên của Lâm Giang đã đập vào mắt cô.

Làn da của anh trắng bóc và nó thậm chí còn tinh tế hơn cả con gái nữa.

Có một vài vết bầm tím trên lưng anh nhưng nó không làm giảm đi vẻ đẹp của cơ thể anh.

Lâm Giang có vẻ ngoài khá thư sinh nhưng ai mà nghĩ được thực sự anh lại lực lưỡng đến như thế cơ chứ.

Dù anh đang nằm sấp nhưng từ phía bên cạnh thì Thi Yến gần như có thể thấy lồng ngực và các múi cơ ngực săn chắc…ý khoan…có phải mình vừa nhìn thấy cơ thể một người đàn ông hay không?

Khi nhận ra bản thân mình vừa làm gì thì ngay lập tức khuôn mặt Thi Yến đỏ ửng lên và nhanh chóng cô quay mặt đi.

Trong khi đó, Lâm Tâm Ý bí mật nhìn phản ứng nhỏ bé của Thi Yến. Người phụ nữ lớn tuổi hơn này không nói một lời mà chỉ nở nụ cười sâu sắc trên môi.

Cô cầm lọ dit da jow bên cạnh và lầm bầm "Cái này sử dụng như thế nào ấy nhỉ?" trong khi chậm rãi đổ một nửa chai lên lưng Lâm Giang.

Khi nghe thấy lời lầm bầm của Lâm Tâm Ý thì Thi Yến mới quay lại nhìn cơ thể của Lâm Giang và cô không nhịn được khuyên, "Chị Tâm Ý, chị không thể đổ dit da jow lên như thế được. Chị phải đổ nó ra tay để làm ấm trước—"

Trước khi Thi Yến nói hết thì Lâm Tâm Ý đã ấn tay cô lên lưng của Lâm Giang.

Dưới sự thô bạo của cô thì Lâm Giang không nhịn được đau đớn rên rĩ. "Này nhẹ một chút…"

Nhưng làm như không nghe thấy lời của anh, Lâm Tâm Ý bắt đầu di chuyển tay mạnh mẽ hơn nữa.

Bà chị đúng là chị gái của tôi thật hay sao? Chị thực sự sẽ chuẩn bị cho tôi một bất ngờ chứ không phải là một trận đau đớn à?

Một phút trước, Lâm Giang vẫn rảnh rang suy nghĩ những cái khác. Nhưng một phút sau thì cơn đau dữ dội khiến anh thở gấp. "Nhẹ hơn, nhẹ hơn!"

"Chị thực sự biết cách sử dụng thuốc này chứ?"

"Với tốc độ này thì tôi sẽ chết dưới bàn tay mát xa của chị thay vì vết thương của mình!"

"Lâm Tâm Ý, chị đang cố ý phải không?"

Lâm Giang tức giận kêu lên và cơn run bất đắc dĩ ngấm trong giọng nói của anh từ cơn đau cực độ mà anh đang chịu đựng. Thậm chí tay anh nắm chặt lấy ga trải giường.

Nhìn thấy cảnh tượng này thì cuối cùng Thi Yến cũng không nhịn được nữa, "Chị Tâm ý, hãy để em làm thay cho ạ…"

Lâm Tâm Ý đã đợi câu nói này từ rất lâu rồi nên cô cảm thấy cực kỳ vui sướng khi âm mưu đạt thành.

Dù vậy, để trông hành vi có vẻ thuyết phục hơn thì cô trực tiếp ném ánh mắt nghi ngờ Thi Yến và nói, "Yến Yến cục cưng, em nói cái gì cơ?"

"Để em bôi thuốc dit da jow thay cho ạ. Trước đây em đã từng bôi thuốc này cho cha rồi và thực sự thì cách của chị sẽ không hiệu quả đâu…" Thi Yến nhìn về lưng của Lâm Giang và cô nghiêm túc giải thích.