Thanh Xuân Thân Ái

Chương 60: C60: Chương 60




Sau khi ăn thịt nướng xong đi ra ngoài, thằng nhãi Lâm Vĩ Trạch say khướt ngã trái ngã phải, tôi nỗ lực đỡ lấy anh ta, “Tửu lượng của cậu kém đến như vậy sao? Còn không bằng tôi nữa.”

Anh ta chỉ lo cười ngây ngô một mình, “Ha ha, một ly nữa đi, Trần Mộ Sanh, tới đây, cụng ly!”

“Anh câm miệng cho tôi! Nhà anh ở đâu? Tôi nhét anh vào taxi là được.”

“Về nhà? A, không về nhà, uống thêm một ly, tiếp tục uống...”

Tôi khó thở, “Nếu cậu còn lộn xộn, tôi sẽ ném cậu ra trạm giao thông công cộng tự đứng đón xe lấy!”

Tôi đỡ anh ta khập khà khập khiểng đi tới trạm giao thông công cộng, ấn anh ta lên ghế dài, ba lô túi xách đều đặt trên mặt đất, tôi muốn tìm xem trong balô của anh ta có địa chỉ hay không, không tìm thấy, hay là gọi điện thoại cho bạn bè anh ta, vì thế liền lấy điện thoại di động lục tìm xem trong danh bạ có số điện thoại người thân thiết gì không thì thấy có một người gọi là người yêu.

Tôi cười, “Quả nhiên là có bạn gái rồi.”

Đang chuẩn bị nhấn gọi, lại nghĩ, có khi nào bạn gái anh ta sẽ hiểu lầm hay không, có lẽ nên gọi điện thoại cho bạn gái anh ta xong, thì lại gọi cho Tân Đường, bảo hắn tới đón tôi.

Nghĩ vậy, liền nhấn nút điện thoại, đột nhiên lúc này, điện thoại trong túi tôi cũng chấn động, tôi cầm lên nhìn xem, thấy người gọi đến là...Lâm Vĩ Trạch.

Tôi cả kinh, cuống quít cúp điện thoại.

“Sợ rồi hả?” Người ngồi trên ghế đột nhiên lên tiếng, nghe giọng hoàn toàn không hề giống với một người uống say gì cả.

“Lâm Vĩ Trạch, cậu tỉnh rượu rồi à?”

“Tôi căn bản không hề say.” Anh ta vỗ vỗ trán.

“Ba lô và điện thoại của cậu đây.” Tôi đưa cho anh ta, “Nếu không có say, tự cậu trở về đi.”


Lúc anh ta nhận lại điện thoại, lại bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi, tôi tránh không kịp, liền buông tay, di động của anh ta xoạch một tiếng rơi trên mặt đất, Hàn Vĩ Trạch thuận thế đứng lên, ép tôi vào biển phía sau.

“Trần Mộ Sanh,” Thanh âm anh ta nghe có vẻ vô cùng thất bại, “Sao cậu lại không thích tôi? Tôi kém anh ta ở chỗ nào?”

Tôi đã bình tĩnh hơn sau lúc đầu bị kinh ngạc, đối với khoảng cách thân mật như vậy liền cảm thấy hết sức chán ghét, nỗ lực muốn tránh ra, nhưng anh ta lại càng nắm chặt hơn, giọng điệu gần như khẩn cầu, “Tôi không yêu cầu nhiều lắm đâu. Cậu có thể thỉnh thoảng nhìn tôi một cái, trong mắt của cậu đừng chỉ có một mình anh ta, dành một chút vị trí cho tôi được không? Chỉ một chút thôi...”

“Lâm Vĩ Trạch, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì kể cả bạn bè chúng ta cũng không làm được!” Tôi quay đầu đi, lạnh lùng nói.

“Tôi không cần bạn bè, tôi chỉ muốn...” Anh ta chưa nói xong thì đầu đã cúi xuống càng lúc càng gần.

Đại não của tôi bắt đầu phát ra cảnh báo nghiêm trọng, từ ngón chân đến đỉnh đầu đều tràn ra tín hiệu kháng cự, tránh thoát không được, tôi nhắm mắt lại, đầu gối thúc một cái, tấn công đúng vào bộ vị yếu ớt nhất của anh ta, Lâm Vĩ Trạch phát ra một tiếng hét thảm thiết, cong eo ngồi xổm xuống đất.

Đây là chiêu đối phó với tội phạm cưỡng hiếp mà tôi đã học được trên tivi, hôm nay cuối cùng cũng phát huy công dụng rồi, tôi vỗ vỗ tay, vô cùng đắc ý nói, “Tôi đã nói tôi có bạn trai rồi cậu nghe không hiểu à. Lâm Vĩ Trạch, tôi không có hứng thú gì đối với cậu, bây giờ có thể cảm nhận được chưa? Tốt nhất là cậu nên dẹp bỏ ý tưởng này đi, nếu không sẽ không có quả ngọt mà ăn đâu.”

“Cậu, cậu...” anh ta không nói nổi được một câu hoàn chỉnh.

“Tôi như thế nào? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu và cái tên say rượu ở quán bar kia có gì khác nhau hả? Thậm chí so với anh ta, cậu càng quá đáng hơn.” tôi nhặt túi xách bị rơi trên mặt đất, “Chuyện này tôi sẽ không nói với người khác, nhưng mà tôi cũng nói rõ cho cậu biết, từ nay chúng ta không còn là bạn bè nữa. Sau này gặp mặt cũng không cần phải chào hỏi đâu. Cứ như vậy đi. Tạm biệt.”

Sau khi nghỉ làm công việc đó, tôi cho rằng bản thân mình sẽ trải qua một kỳ nghỉ hè buồn bã trong phòng, kết quả là ông trời không hề làm tôi cảm thấy nhàm chán.

Tôi bị bệnh thuỷ đậu.

Có lẽ là bị lây bệnh. Tôi nhớ lần trước lúc đến cửa hàng mua hoa, có một người phụ nữ trẻ tuổi dắt theo hai đứa bé trai sinh đôi cũng đến. Cô ấy dặn hai đứa bé đứng ở ngoài cửa chờ, tôi thanh toán tiền xong đi ra ngoài, nhìn thấy trên mặt bọn chúng đều bôi đầy thuốc mở màu trắng, bộ dạng hết sức buồn cười, hai đứa bé rất ngoan, không hề quậy phá, đứng yên ở chỗ đó, chỉ là hai bàn tay nhỏ thì không có chỗ để phát huy nên đành quơ tới quơ lui lung tung.

“Bang.” Một quyển sách rơi xuống bên chân tôi, tôi khom lưng giúp bọn chúng nhặt lên, lúc trả lại cho bọn chúng còn cười hỏi, “Các em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sáu tuổi.”


Đứa bé ở bên cạnh vội cướp lời, “Em lớn hơn nó ba phút, em là anh. Mẹ em nói như vậy.”

“Thật đáng yêu.” Tôi dùng tay sờ đầu bọn chúng đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Đừng mà!”

Mẹ của hai đứa bé vội vàng chạy ra, tôi liền thu tay về, nghĩ thầm chẳng lẽ cô ấy lại xem tôi là người xấu hay sao, mẹ của hai đứa bé lập tức ôm chầm lấy bọn chúng, “Hai đứa con của tôi gần đây bị bệnh thủy đậu. Tôi mới vừa đưa chúng đến bệnh viện về, xin hỏi cô đã từng bị bệnh thủy đậu chưa?”

Tôi còn chưa trả lời thì một cái đầu nhỏ đã thoát khỏi vòng tay của mẹ nó, rồi hắt xì một cái thật vang dội về chỗ tôi...

“Tôi chưa từng bị.”

Sự khó chịu nhất khi bị bệnh thủy đậu chính là ngứa, vì đề phòng tôi sẽ gãi làm bể các mụn nước, Tân Đường mua cho tôi bao tay chất liệu thật dày, rồi lại dùng băng dính quấn chặt lại, uy hiếp tôi, nói, “Trần Mộ Sanh, em không muốn để lại sẹo khó coi chứ.”

“Không muốn,” Tôi vặn vẹo, “Nhưng mà thật sự là ngứa lắm...”

“Cho nên em muốn biến thành ông cùi phải không?” Tân Đường đè tay tôi lại.

Tôi nói sang chuyện khác, “Cho nên là nếu em biến thành ông cùi thì anh sẽ chê em có phải không?”

Đúng lúc này thì chuông cửa vang lên cứu hắn một mạng, Tân Đường đi mở cửa, tôi nhân cơ hội gãi gãi một chút trên cổ, các vị không có lương tâm vừa mới đến kia thấy thế liền bật cười, Đại Hoa thậm chí còn vui vẻ chạy tới ôm lấy tôi, “Tới đây tới đây, chụp một bức ảnh xem nào.”

“Chị hai à, cậu không sợ lây bệnh hay sao?”

“Tớ đã bị rồi. Cảm giác bị bệnh thủy đậu đã rất là xa xôi rồi đấy, ha ha, chụp một tấm kỷ niệm đi.”

Tôi đang trợn trắng mắt, bỗng nhiên nhìn thấy đầu tóc của Khanh Ngữ, kinh ngạc đến nỗi nhất thời quên luôn mấy nốt đậu đáng chết trên người mình. Mấy ngày này tôi hoàn toàn ăn vạ trong phòng trọ của Tân Đường, nên chưa nhìn thấy Khanh Ngữ. “Cậu, tóc của cậu... tại sao lại như thế?”


“Cắt rồi.” Cô ấy cười lắc mái tóc ngắn, “Đẹp không?”

Đại Hoa gật đầu, “Tớ cảm thấy tóc ngắn rất đẹp.”

Tôi còn chưa thể tiếp thu, “Tớ cảm giác không quen lắm. Nhưng mà nếu cậu thích thì được rồi, gần đây khí sắc của cậu cũng không tệ nhỉ.”

“Đúng rồi, đây là kết quả tập thể hình của tớ đấy, rất thú vị.”

Chuông cửa lại vang lên, tên bận rộn Lục Minh không ngờ cũng chạy đến, cậu ta cũng giống với tôi bị đầu tóc của Khanh Ngữ làm cho sửng sốt, nhưng sau đó khôi phục bình thường, “Nghe nói cậu bị bệnh thuỷ đậu?”

“Đúng vậy.” Cả hai người bọn họ đều ở đây, nên có chút xấu hổ, tôi không được tự nhiên ho khan một tiếng, “Sao cậu lại có thời gian đến đây vậy?”

“Thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ. Hơn nữa, tớ phải đứng cách xa cậu một chút.” Cậu ta ngồi xuống trên ghế sofa, “Tớ còn chưa từng bị.”

Tôi dang hai tay ra “Hay là cậu cứ đến đây đi, nhanh chóng bị sớm một chút. Cậu cũng có thể nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi một thời gian.”

Vốn chỉ vui đùa, không ngờ Lục Minh ngẫm nghĩ lại gật đầu nói, “Hình như cũng đúng thế thật.”

Nói xong liền định bước lại đây, Tân Đường cuống quýt giữ chặt cậu ta, “Được rồi, cậu nghiêm túc quá đấy, đi mua thức ăn với tôi đi.”

Hắn cố ý đẩy Lục Minh ra ngoài, bởi vì chúng tôi đều có thể nhìn thấy được Khanh Ngữ đã rất mất tự nhiên từ khi cậu ta đi vào, Khanh Ngữ liền đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía chúng tôi một câu cũng không nói.

Chẳng lẽ sau khi chia tay, năng lực lành lại của nam giới luôn mạnh hơn so với phụ nữ chúng tôi sao?

“Khanh Ngữ...” Tôi nhịn không được gọi cô ấy.

Cô ấy quay đầu lại, vuốt tóc, “Thật ngại quá, tớ không ngờ rằng mình vẫn còn chưa chuẩn bị tốt. Lúc đến đây, tớ cũng biết anh ấy sẽ tới, tớ cũng đã cho rằng bản thân mình có thể bình thản mà chào hỏi, nhưng không ngờ nhìn thấy anh ấy thì vẫn không làm được.”

Đại Hoa vỗ vỗ bả vai cô ấy “Cậu đã làm rất tốt rồi. Có lúc trước, khi tớ chia tay với anh bạn trai mới quen mấy tháng, tớ còn cảm thấy rất xấu hổ khi chạm mặt kia kìa. Huống chi hai người đã yêu nhau nhiều năm như vậy.”

Khanh Ngữ nói, “Thật ra tớ cũng không biết sau này sẽ như thế nào. Có lẽ vẫn cứ tiếp tục xấu hổ như vậy.”


Tôi mở hai tay ra, “Muốn ôm an ủi một cái không?”

Cô ấy cười một cái, cúi người ôm lấy tôi, tôi vươn bàn tay bọc bao tay dày cộm bấu lên bả vai cô ấy, “Không sao đâu, chúng tớ vẫn luôn ở bên cạnh cậu, có xấu hổ thì cũng không sao cả.”

Tôi bị bệnh thủy đậu mấy ngày, Tân Đường thật sự đã xem tôi là một đứa trẻ con mà chăm sóc. Bởi vì không để cho tôi đi ra ngoài gây họa cho người khác, vì vậy bắt tôi cả ngày đều phải nằm ở trong phòng. Tân Đường sau khi đi làm về sẽ vội vàng nấu cơm dâng đến trước mặt, đút cho tôi ăn từng muỗng một. Lúc đầu tôi còn không quen lắm, sau này chỉ cần hắn giơ muỗng lên, liền theo phản xạ có điều kiện há miệng ra, giống y như một con chim nhỏ ngồi trong tổ gào khóc đòi ăn vậy.

Hắn khóe mắt nheo nheo, tay ngừng ở giữa không trung, tôi không đớp được thức ăn, mở mắt ra mới phát hiện bị trêu ghẹo, tức giận đến nỗi muốn giật lấy cái muỗng tự ăn, hắn lại dễ dàng dỗ dành, “Được rồi, được rồi. Anh đút em.”

“Tân Đường, nếu sau này em không tự mình ăn cơm được thì sao?” Tôi giơ hai tay lên, “Anh biết đó, con người nếu lười vận động đến một trình độ nhất định, thì tứ chi sẽ thoái hóa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tay chân của em cũng sẽ thoái hóa đến mức không còn nhìn thấy được nữa.”

“Nếu có chuyện thần kỳ như vậy, thì anh sẽ mang em đi bán, như vậy nửa đời sau không cần phải lo ăn lo mặc.”

Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, rồi vỗ cái tay mang bao tay thật dày lên bàn một cái mạnh mẽ, “Em cảm thấy mình đã khỏe lắm rồi, vì báo đáp mấy ngày nay anh chăm sóc em như thế, em quyết định tặng cho anh một món quà.”

“Quà gì vậy?”

Sau khi nhận được tiền lương của công việc đầu tiên, tôi đã lập tức chạy tới cửa hàng mua một món mà mình để ý từ lâu, chỉ là sau khi mua được vẫn còn chưa kịp đưa cho hắn, thì căn bệnh thủy đậu này đã hùng hổ kéo tới.

Tân Đường nhận quà, mở ra, ngẩn người, “Đồ vest sao?”

“Ừ ừ.” Tôi gật đầu như giã tỏi, lúc nhìn thấy bộ vest đen này ở cửa hàng thì tôi đã nghĩ đến bộ dạng khi Tân Đường mặc nó vào. Lần trước sinh nhật của tôi, mọi người đều dùng tiền mà mình kiếm được để mua quà cho tôi, vì thế tôi nghĩ mình cũng nên độc lập một chút.

Tân Đường có hơi ngại ngùng gãi gãi đầu, “Hình như anh không thích hợp với loại quần áo này cho lắm. Cứ luôn cảm thấy nó hơi quái quái.”

Tôi làm nũng, “Nhưng mà anh phải thử một chút chứ. Em cũng đã mua rồi, anh mặc cho em xem một chút đi.”

“Bây giờ?”

“Ừ, bây giờ.”

Lúc Tân Đường đi vào phòng thay quần áo, tôi dùng bàn tay mang bao tay vụng về kẹp lấy xà lách hoa quả mà ăn. Vô cùng lao lực vất vả mới có thể đưa được một miếng xoài lên đến khóe miệng, nhưng vì trơn quá, nên lại trượt rơi xuống đất. Tôi than thở một tiếng rồi lấy khăn giấy lau đi, vừa mới cúi đầu, thì cửa phòng trong đã mở, sau đó là một người được bao phủ bởi ánh sáng chói mắt chậm rãi đi ra, cho đến khi nhìn thấy rõ bộ dáng kia, thì miếng xoài trong tay tôi lại rớt xuống đất thêm một lần nữa.