Thanh Xuân

Chương 58: Oa oa bánh




Hiện tại, chúng ta hãy quay ngược lại 24h trước.

Một ngày trước Cố Ngự Lâm một mình trở về nước, Tần Tiêu Hoan theo đuổi anh một năm không có kết quả, lựa chọn theo đuổi một chàng trai nước ngoài khác, hai người trải qua những ngày gắn bó như keo sơn, sau một năm học tập và nửa năm thực tiễn, Cố Ngự Lâm lựa chọn trở về nước, mà Tần Tiêu Hoan lựa chọn lưu lại.

Cố Ngự Lâm còn nhớ rõ, ở sân bay, Tần Tiêu Hoan nói đầy ẩn ý với anh: “Tôi vốn cho rằng duyên phận giữa hai người đã hết, nhưng hơn một năm nay, lòng của cậu hướng về đâu, thì chính mình trở về tìm đi.”

Khi đó, anh nghĩ thầm Tần Tiêu Hoan chỉ biết một mà không biết hai, bất đắc dĩ cười yếu ớt, xoay người lên máy bay.

Chuyện trở lại thành phố K, Cố Ngự Lâm cũng chỉ báo cho một mình người bạn cùng phòng Lí Mặc Khải. Thời điểm xuống máy bay, đã hơn mười giờ đêm, anh nghỉ tạm ở khách sạn gần sân bay một đêm, ổn định tâm tình xong, rạng sáng mới trở lại Đại học M làm đủ loại thủ tục.

Người trong ký túc xá đều chuyển đi, dù sao cũng đã năm thứ tư, chuyện tìm việc căn bản cũng đã định xuống. Chỉ Lí Mặc Khải có quan hệ rất tốt với anh mới đặc biệt bồi anh trở lại một chuyến.

Dọc theo đường đi, Lí Mặc Khải muốn nói lại thôi, thật lâu mới mở miệng nói chuyện: “Sau khi cậu đi, Tống Hàng Hàng tới tìm cậu.”

“Nha.” Anh hơi sững sờ, nhàn nhạt đáp, trên khuôn mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì.

“Cô... Mắt của cô ấy, hình như… hình như có vấn đề gì đó, một người bạn của cô ấy nói vậy.”

“Mắt?” Trái tim Cố Ngự Lâm chợt co rút lại, quay đầu lại hỏi, “Mắt xảy ra vấn đề, là có ý gì?”

“Haiz, cậu đừng vội, sau đó mình nghe nói bệnh tình cô ấy đã tốt lên rồi…”

Nghe Lí Mặc Khải nói như vậy, anh mới hơi yên tâm, lại chuyển tầm mắt về phía trước nói: “Mình không gấp.”

Giữa hai người lại khôi phục yên lặng, Lí Mặc Khải có thể cảm thấy lần này trở về, tính tình Cố Ngự Lâm trở nên trầm lắng hơn rất nhiều. Do dự hồi lâu, Lí Mặc Khải mới đưa ra mấy phong thư:

“Cậu đã dặn mình không được nói tin tức về Tống Hàng với cậu, mình cũng không nói. Nhưng sau đó Tống Hàng Hàng rời thành phố K rồi, một người bạn của cô ấy có lúc sẽ đến hỏi tin tức của cậu, đưa cho cậu mấy phong thư.”

Cố Ngự Lâm giật mình, nhận lấy xấp phong thư, tổng cộng có năm cái, mỗi một phong thư đều có một chữ số thật to, từ một đến năm, trong đó ba lá không có dấu bưu điện, anh cầm lên lá thư đánh số “Một”, vừa muốn mở ra, rồi lại buông xuống.

Anh sợ, thư này là do cô lưu lại? Cô muốn nói những chuyện gì với anh…

“Ai, Cố Ngự Lâm, tự cậu dứt khoát đi, bằng không mình mở giúp cậu!” Nói xong, Lí Mặc Khải đưa tay lấy một lá thư.

“Đừng, tự tôi mở!” Anh vội vàng ngăn lại, mở ra lá thư này, chỉ có một trang giấy, vẻn vẹn một câu nói: “Nhóc chết tiệt, em nhớ anh lắm. – Tống Hàng Hàng, ngày 23 tháng 10 năm 2007.”

Có thứ gì đó, một chút lại một chút du động trong lòng, đau, nhưng cũng vui vẻ. Cố Ngự Lâm không kịp chờ đợi mở ra bức thư thứ 2, cũng không có dấu bưu điện.

“Cố Ngự Lâm, anh không biết anh đã bỏ lỡ gì đâu. Nhưng là, em biết rõ em đã từng bỏ lỡ anh, em phải chờ anh trở lại, chờ đợi để có thể đưa món quà lớn này cho anh. – Tống Hàng Hàng, ngày 22 tháng 5 năm 2008.”

Anh có phần nghi ngờ không hiểu, mang theo phần nghi ngờ này, anh mở ra lá thư thứ ba.

“Em đã quyết định đi Bắc Kinh rồi. Hôm nay chúng em rời thành phố K, nhưng em lại rất sợ anh sẽ không tìm được em, tại sao gửi cho anh rất nhiều tin nhắn nhưng anh đều không hồi đáp? Hôm nay ở trên sân bay, em bỗng nhiên nghĩ tới biện pháp này, nếu như anh trở lại, anh nhất định nhìn thấy những lá thư này chứ? Cố Ngự Lâm, nói cho em biết đi, anh vẫn thích em, phải không? – Tống Hàng Hàng, ngày mồng 2 tháng 8 năm 2008.”

Tin nhắn? Chẳng lẽ Tống Hàng Hàng còn gửi tin nhắn đến số thuê bao kia, số căn bản không dùng được ở nước ngoài sao? Cố Ngự Lâm cảm thấy hối tiếc, nhưng lại không tự chủ được nở nụ cười mà mình không hay biết, mở ra bức thư thứ tư, dấu bưu điện đại diện cho phân cục ở thành phố Bắc Kinh.

“Nhóc chết tiệt, Bắc Kinh lớn như vậy, anh ngốc như thế, cho nên đến bây giờ cũng không tìm được em, đúng không? Vậy em nói cho anh biết địa chỉ, địa chỉ của em là phòng 601 – chung cư XX – số 72 – đường XX – khu XX – Bắc Kinh, em ở đây chờ anh, anh nhất định phải tìm được em đó, có đúng hay không? – Tống Hàng Hàng, ngày 12 tháng 9 nắm 2008.”

Có một cổ nhiệt lưu tuôn ra, trong lòng Cố Ngự Lâm kích động không cách nào kiềm chế, đôi tay run rẩy mở ra lá thư thứ 5.

“Anh còn chưa tìm được em sao? Cố Ngự Lâm, em cũng không phải vĩnh viễn đứng tại chỗ, em cũng không biết, mình còn có thể chờ bao lâu nữa…

Cố Ngự Lâm, em còn đang đợi anh, nhưng nếu như có một ngày, bỗng nhiên em phát hiện thay vì cứ mãi đau khổ chờ đợi anh, có lẽ, em sẽ lựa chọn buông tay. Cho nên nhất định anh phải nhanh một chút, nhanh hơn nữa … tìm được em – Tống Hàng Hàng, ngày 27 tháng 4 năm 2009.”

Một lá thư cuối cùng này, phía dưới hai đoạn lời nhắn ngắn ngủn đó, trên tờ giấy trắng lại loang lổ những vết tròn tròn nhăn lại, đó là nước mắt của cô.

Cố Ngự Lâm đột nhiên cảm thấy hai mắt thật cay, anh ngước mắt nhìn về phía ánh nắng, dùng sức hít một hơi, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay mình.

Cố Ngự Lâm a Cố Ngự Lâm, mày đã làm cái gì vậy?! Mày khiến một cô gái tốt, ngốc nghếch đợi mày đến bao lâu! Sao mày cứ tự cho mình là đúng như vậy chứ!

Anh chợt bước dài lên trước, “Lí Mặc Khải, người anh em tốt, cám ơn cậu! Giúp tôi nhắn lại với giáo sư, hôm nay tôi không làm thủ tục nữa rồi!”

“Cậu, cậu phải đi đâu?”

“Tôi muốn đến sân bay.”

“Bây giờ?”

“Bây giờ!”

“Tại sao? Chẳng lẽ, cậu phải đi tìm cô ấy?”

“Đúng vậy, đi Bắc Kinh! Nơi đó, có tình yêu của tôi.”

Rương hành lý trên căn bản còn duy trì trạng thái lúc mới về nước, dọn dẹp một lát là có thể trực tiếp đi. Chưa tới nửa giờ sau, anh đã trở lại sân bay. Anh không nghĩ đến, vẫn chưa tới một ngày, anh lại một lần nữa ngồi lên máy bay rời đi thành phố K, chỉ là lần này, tâm tình hoàn toàn bất đồng.

Đồ ngốc, chờ anh thêm mấy giờ nữa thôi, anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em.

Ba giờ sau, máy bay hạ cánh trong tiết trời nắng ấm.

Cố Ngự Lâm trực tiếp đón tắc xi ở sân bay, báo địa điểm trong bức thư cho tài xế, ôm tâm tình thấp thỏm đi tới nơi đó, nơi đó có người anh ngày đêm tưởng nhớ gần hai năm nay, đó là bé ngốc anh thương yêu nhất.

Tắc xi dừng lại trước một ngã tư ồn ào, tài xế nghiêng đầu nói với anh: “Tiên sinh, trước mặt đang thi công, tạm thời ngăn đường lại.”

“Không thể đi vòng qua sao?” Cố Ngự Lâm đang cúi đầu mơ màng phục hồi tinh thần lại.

“Chỉ có con đường này. Chung cư ngài muốn đến chỉ cách đây mười phút lộ trình, từ đây đi bộ cũng rất thuận tiện.”

“Vậy thì xuống xe ở chỗ này đi.”

Anh giao tiền xong, kéo rương hành lý lớn bắt đầu bước trên lối đi bộ tìm kiếm phương hướng.

Đây là lần thứ hai Cố Ngự Lâm tới Bắc Kinh, nhớ mang máng lần đầu tiên là trường học tổ chức cho anh và mấy bạn học khác cùng tới thủ đô, tham gia một cuộc thi Olympic Số học, nhưng khi đó chỉ đi đến một trường Đại học Hải ngoại, so sánh với tòa nhà trước mắt này thì chênh lệch khá lớn.

Đi ngang qua mấy con đường, anh rốt cuộc dừng lại ở trước cổng một chung cư. Cúi đầu nhìn bức thư giấy trắng trên tay, anh lẩm bẩm: “Số 72 – đường XX – chung cư XX… chung cư XX… Là nơi này… Có bốn tòa nhà ở đây… vậy là nơi nào…”

Vào chung cư, nhìn mấy tòa nhà lớn trước mắt, anh không rõ phương hướng, mới vừa muốn tìm người hỏi một chút, ánh mặt trời xuyên thấu qua mặt kính của tòa nhà đối diện phản xạ tới đây, sáng chói khiến mắt anh mơ hồ.

Chờ tầm mắt anh rõ ràng lại, chỉ thấy trên đường đối diện một bé trai bước chân tập tễnh đi tới, trong miệng còn ngậm kẹo que, nhưng vừa tới giữa đường, bé trai lại “phịch” một tiếng ngã nhào trên mặt đất, cái kẹo que cũng vì thế mà lăn xuống đường.

Bé trai nhìn kẹo que ngã thật xa, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, nhưng không khóc, tay nhỏ bé mềm mại chống mặt đất muốn bò dậy, nỗ lực nhiều lần cũng không thành công, lông mày nhỏ vừa nhíu, bé lưu loát bò giữa đường, xem ra, bé không bò ra đường thề không bỏ qua rồi.

Nhìn bò sát nhỏ giữa đường, khóe miệng Cố Ngự Lâm không nhịn được hiện lên nụ cười nhàn nhạt, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Mặc dù chuyện mình khẩn cấp, anh vẫn tiến lên phía trước, vươn tay ra muốn ôm đứa bé đứng lên.

Cũng không giờ anh lại mặt nóng dán mông lạnh (*thành ngữ: nhiệt tình giúp đỡ nhưng người ta lại dửng dưng lạnh nhạt), căn bản bé trai không hề ngẩng đầu lên, một chút cũng không để ý đến hai cánh tay đang đưa tới của anh, chỉ lo tự mình miệt mài khó nhọc bò.

“Đây là đứa bé nhà ai?” Anh có chút nghi ngờ, nhìn sang bốn phía lại không thấy bóng dáng người nào, lúc này hoàn toàn là giờ cơm trưa, trong chung cư an tĩnh mà vắng vẻ.

Suy nghĩ một chút, Cố Ngự Lâm vẫn mặc cho đứa bé “Nha nha” kêu lên mà ôm lấy bé. Bé trai cũng có ý tứ, vốn đang kháng cự anh ôm ấp, ngẩng đầu thấy khuôn mặt của anh lại không phản kháng nữa, còn đưa ra một cái tay, ngón tay chọc chọc má của anh, “Khanh khách” cười không ngừng.

Bé trai cười một tiếng, trên mặt cũng lộ ra hai cái lúm đồng tiền, Cố Ngự Lâm cảm giác giống như đã từng quen biết, nhìn đến sửng sốt.

“Oa oa cao lương, đường đường! Nháo Nháo muốn đường đường!” Tay nhỏ của bé trai lại chọc chọc vào má anh, sau đó giùng giằng nghiêng đầu nhìn cái kẹo que lăn giữa đường.

Cố Ngự Lâm bừng tỉnh hiểu ra, “Ngoan ha, đường đường bị bẩn, chú dẫn cháu đi mua cái mới, có được hay không.”

“Nháo Nháo, ngoan!” Bé trai ngậm ngón tay nhìn anh hồi lâu mới đáp, “Oa oa cao lương, đường đường!”

Cố Ngự Lâm ôm bé đi vòng qua tiệm tạp hóa ở cổng chung cư, chuẩn bị mua cho bé một cây kẹo que khác, thuận tiện hỏi chủ tiệm xem có biết đứa bé này hay không.

Chủ tiệm bị lão thị, híp mắt nhìn hồi lâu mới nói, “Hình như là đứa bé nhà hôm qua tới mua gạo đi. Anh chờ một chút, ngày hôm qua con tôi còn vác gạo lên nhà cô ấy, tôi gọi nó tới hỏi.”

Con trai lão từ trong nhà đi ra, chỉ liếc mắt một cái liền cười đùa giỡn với đứa bé, “Nháo Nháo, còn nhận ra chú không?”

“Ca ca! Mễ ca ca!” (*Mễ: gạo. Anh này bán gạo nên Nháo Nháo gọi anh ấy như vậy.) Nháo Nháo nghiêng đầu, trong miệng thốt ra hai từ.

Cố Ngự Lâm thấy hai người xác thực có quen biết, lúc này mới yên tâm mà để đứa bé xuống, nhờ chủ tiệm giúp đỡ thông báo cho người nhà đứa bé dẫn bé đi.

Lúc quay đầu đứa bé vẫn còn vung tay nhỏ bé kêu theo anh “Oa oa bánh”, đại khái vốn là phải nói “Bái bai”, lại bị bé phát âm thành “Bánh”.