[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 30




Dận Tộ lên xe ngựa, khẽ xoa gò má đã cười đến mỏi nhừ của mình, khẽ thở dài một tiếng.

Trở lại Lâm phủ, Dận Tộ lại đem mấy thứ đồ chơi Tây Dương trước kia ra tháo lắp vài lượt.

Vượng Tài oán hận nói: “Chủ tử, mấy thứ này chơi có gì vui, cả ngày chỉ tháo rồi lắp không có chút ý nghĩa nào, chúng ta còn không bằng đi xem hát đâu!”

Dận Tộ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hỏi: “Vượng Tài, nếu như ngươi có hai con mèo, một con rất giỏi bắt chuột, một con xinh đẹp nhu thuận, biết làm nũng bán manh, ngươi sẽ đối xử tốt với con nào hơn?”

“Đại khái… là con xinh đẹp đi!”

“Nếu như nhất định phải bán đi một con, ngươi bán con nào?”

Vượng Tài không chút nghĩ ngợi nói: “Nếu nhất định phải bán, vậy cũng cũng chỉ có thể bán con mèo xinh đẹp kia thôi, dù sao nuôi mèo chính là vì bắt chuột nha!”

Nói xong rồi chợt thấy vẻ mặt tự giễu của Dận Tộ, chợt cảm thấy không ổn, sửa lời: “Gia, nô tài phát giác được vấn đề của người không đúng.”

“Không đúng thế nào?”

Vượng Tài nói: “Nô tài cũng không có thực sự nuôi mèo, thế nhưng nếu có nuôi đối với bọn chúng sẽ có tình cảm nhất định, tuyệt đối một con cũng không nỡ bán. Hơn nữa cho dù nhất định phải bán, nếu nô tài đã tích con mèo xinh đẹp kia, như vậy cho dù nô tài có phải tự mình đi bắt chuột cũng muốn giữ nó lại.”

“Ngươi xem, ” Dận Tộ nói: “Đây chính là sự khác nhau của sủng vật và động vật hữu ích đấy, ngay cả tương lai của mình như thế nào cũng phải đánh cược vào tình cảm của chủ nhân với mình có bao nhiêu sâu đậm.”

Vượng Tài bất an nói: “Gia…”

Dận Tộ cười cười, vỗ vỗ vai hắn, duỗi người một cái, nói: “Vậy nên, gia muốn làm một… a ca vừa có thể sủng ái lại vừa hữu dụng.”

Vượng Tài mờ mịt sờ đầu một cái, hắn có phải cũng nên học chút bản lĩnh, làm một thái giám vừa có thể thụ sủng cũng vừa hữu dụng?

——

Trước khi Dận Tộ rời kinh, kết cục cả nhà Khải Âm Bố cũng đã ấn định, chém ba bốn mạng, lưu đày hai ba mươi người, biếm quan sung nô hai ba mươi khẩu. Cả gia đình chỉ mới mấy ngày trước còn vô cùng hiển hách, trong chớp mắt đã tan thành mây khói.

Khang Hy trước giờ đối đãi với lão thần đều rất rộng rãi, xử trí tàn nhẫn như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Trong lúc nhất thời, trên dưới triều đình vừa nghe đến ‘Lục’ liền biến sắc.

Ngự sử tam phẩm, bởi vì trên triều đình nói một câu không tốt về vị kia, Khang Hy không nói hai lời trực tiếp dùng một tội danh có lẽ có đem người sung quân, Tứ a ca càng là đem cả nhà người nọ lột đến hai tay trống không đuổi ra khỏi phủ.

Cửu Môn Đề Đốc, chính nhị phẩm, đại quan triều đình quyền khuynh một cõi, sủng thần của Khang Hy, bởi vì nhi tử cùng vị kia đánh nhau giành con hát, cả một tộc họ lớn như vậy liền cây đổ khỉ tan, ngay cả thân thích bằng hữu cũng theo đó chịu tao ương.

Cả triều văn võ, mười người có chín sau khi hạ triều liền triệu tập con cháu giáo dục: Sau này nhìn thấy Lâm gia, Lục gia gì đó phải cẩn thận bợ đỡ, nếu đắc tội đối phương, cả nhà Khải Âm Bố chính là tấm gương!

Còn một người còn lại thì âm thầm may mắn, hỗn thế ma vương trong nhà lại không ở kinh thành… lập tức viết thư bảo tiểu tử kia cả đời cũng đừng thượng kinh!

Cứ như vậy qua vài ngày, Khang Hy di giá Sướng Xuân viên, Dận Tộ cũng mang theo Vượng Tài, đầu bếp vào thái y dọn tới Tĩnh Minh viên.

Đến nơi, Dận Tộ mới phát hiện đám người và vật mình bỏ lại tại Bối lặc phủ cư nhiên còn đến sớm hơn y, dựa theo lời của quản gia chính là: “Chủ tử phong Quận vương, Bối lặc phủ nguyên bản quy cách liền quá thấp, Vạn tuế gia lệnh Nội vụ phủ tu chỉnh xây thêm, bọn nô tài không có địa phương ở liền dọn đến đây trước. Đúng rồi chủ tử, ngày hôm qua Tứ a ca đã dọn đến Hòe viện không xa đây lắm, ngài có muốn đi bái phỏng một chút?”

“Tứ ca dọn tới rồi?” Dận Tộ kinh ngạc nói: “Vậy Tứ tẩu…”

Dận Chân không có khả năng đưa cả Đông Giai thị đến đây, thế nhưng Đông Giai thị còn đang hoài thai, hắn không ở bên cạnh bầu bạn có được không?

Quản gia đáp: “Chỉ một mình Tứ a ca, hạ nhân bên cạnh liền chỉ có Tô Bồi Thịnh công công, vẫn là nô tài phái mấy nha đầu thái giám qua đó hầu hạ đâu.”

Những nô tài vốn dĩ ở nơi này chỉ có thể làm một chút việc nặng như vẩy nước quét nhà, muốn hầu hạ dùng bữa thay y phục gì đó thực sự không ổn.

Nếu Dận Chân đã tới, Dận Tộ tự nhiên phải đi gặp một chút, y còn chưa kịp ra cửa Dận Chân đã đến trước. Hai người ngồi xuống uống trà, Dận Chân giải thích: “Hoàng a mã di giá Sướng Xuân viên, những kẻ đã ban sai như chúng ta cũng đành phải chạy khắp hai đầu. Trước đây nếu không kịp về cũng chỉ có thể đến Thị vệ sở nghỉ tạm một đêm, hôm qua bồi giá đến khuya, ta nghĩ Tĩnh Minh viên hiện tại là chỗ của ngươi liền lười đi Thị vệ sở chấp vá, trực tiếp đến nơi này ngủ lại.”

Dận Tộ bất mãn nói: “Lúc vừa nghe hạ nhân bẩm báo, ta còn tưởng Tứ ca thực sự dọn đến ở cùng ta đâu, hóa ra lại là mừng hụt một hồi.”

Dận Chân cười nói: “Ngươi nếu không chê, ngày sau sợ là thường xuyên quấy rối, dù sao Thánh giá cũng ở đây!”

Dận Tộ vui vẻ nói: “Vậy mới tốt.”

Dận Chân nói: “Ngươi tốt nhất cũng nên chuẩn bị, có ta mở đầu, sau này chỉ sợ các huynh đệ ban sai nếu không thể về kịp cũng muốn đến đây ở nhờ. Thị vệ sở rốt cục quá đơn sơ, Sướng Xuân viên lại là Hành cung của Hoàng a mã, có nhiều bất tiện.”

Dận Tộ cười nói: “Vậy thật tốt, Tĩnh Minh viên này quá rộng, có người lui tới cũng là thêm chút nhân khí.”

Vỗ tay hai cái gọi Vượng Tài tới: “Phân phó hạ nhân, dọn dẹp thêm vài viện tử nữa, chuẩn bị sẵn cho Đại ca, Tam ca, Ngũ ca, Bát đệ. Đúng rồi, còn có Thập tứ, y cũng sẽ đến đây chơi vài ngày.”

Sau đó nhìn Dận Chân, nói: “Đợi bọn họ đến nhờ chẳng bằng chủ động đưa nhân tình đi, dù sao cũng không phí của ta một văn tiền —— chi tiêu của Tĩnh Minh viên còn ghi tạc dưới tư khố của Hoàng a mã đâu.”

Lại nói: “Ta dự định sau khi dàn xếp xong lại đi thỉnh chỉ, cầu Hoàng a mã cho Thượng Thư phòng hai ngày phép, mời đám huynh đệ đến đây chơi thỏa thích. Mấy tiểu a ca kia nhất định đều bị đè nén buồn chết rồi, Tứ ca cảm thấy thế nào?”

Dận Chân cười nói: “Tốt thì tốt, bất quá chỉ sợ Dận Trinh lại muốn bất mãn, rõ ràng là ân điển y vất vả lắm mới cầu được, cuối cùng lại tiện nghi tất cả huynh đệ.”

Dận Tộ lắc đầu bật cười nói: “Tiểu Thập tứ cái gì cũng tốt chỉ là có chút lòng dạ hẹp hòi, vừa vặn mài mài tính tình của y.”

Nói chuyện phiếm, uống một chung trà nhỏ, thanh âm Dận Tộ hơi hạ thấp, hỏi: “Tứ ca, hiện tại bạc của Hộ bộ còn sung túc?”

Dận Chân hỏi: “Ngươi là muốn cho nó đủ, vẫn không đủ?”

Dận Tộ kinh ngạc nói: “Lời này nói như thế nào?”

Dận Chân nói: “Nếu nói là đủ, mấy hôm nay ước chừng do việc của Khải Âm Bố nên rất nhiều người đều chủ động đến Hộ bộ trả bạc, mượn bạc lại không có một ai, hơn nữa lần trước thu nợ, tạm thời coi như đủ.”

Chủ động trả tiền… Dận Tộ thực ra có thể hiểu được, dù sao hiện tại Dận Chân hung danh vang dội, nợ của Hộ bộ một khi không cẩn thận có chuyện, một trăm lượng bị xem như mười lượng hoàn trả, muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.

Lại nghe Dận Chân nói: “Nếu nói là không đủ… chỉ cần lần sau có người bị xử trí, ta một mắt nhắm một mắt mở không cử người đi truy đòi, như vậy không bao lâu sau bọn họ sẽ bắt đầu lại vay tiền. Hai tháng tới Hoàng a mã muốn tuần du tái ngoại, đầu xuân sang năm lại phải nam tuần, tiền tiêu như nước chảy, nếu lúc ta dùng bạc thả lỏng một chút, Hộ bộ lập tức lại căng thẳng.”

Dận Tộ gật đầu, giúp Dận Chân châm trà, cười nói: “Tứ ca, ta cảm thấy ngươi cứ đòi nợ như vậy mặc dù có thể khiến bọn người kia kinh sợ không dám mượn bạc, thế nhưng cũng phá hủy danh tiếng của mình, sau này cũng không biết sẽ chọc ít nhiều người chán ghét. Không bằng cứ thôi đi!”

Dận Chân tựa tiếu phi tiếu nhìn y một cái, ừ nhẹ, cúi đầu uống trà.

Dận Tộ bị đối phương nhìn đến chột dạ, hỏi: “Tứ ca không hỏi ta vì sao?”

Dận Chân thản nhiên nói: “Có cái gì cần hỏi, ta chỉ cần biết ngươi muốn cái gì là đủ rồi.”

Dận Tộ cười cười, nói: “Đa tạ Tứ ca.”

Lại cười khổ nói: “Ta rốt cục cũng không muốn kéo chân sau của Hoàng a mã, chỉ là tư vị bị xem như tốt thí kia, chỉ trải qua một lần là đủ rồi.”

Dận Chân cúi đầu xem chung trà hồi lâu mới ngẩng lên nhìn Dận Tộ, nói: “Nếu ngươi muốn cái vị trí kia, ta giúp ngươi.”

Dận Tộ lắc đầu liên tục, nói: “Chuyện khổ cực như vậy, ta cũng không muốn làm.”

Dận Chân lặng lẽ chốc lát, lại nói: “… Vậy ngươi giúp ta.”

“… Được.”

Nếu đổi thành trước đó vài tháng, Dận Chân có hỏi Dận Tộ cũng sẽ đáp ứng, thế nhưng nhất định không sảng khoái như vậy. Thế nhưng sau biến cố vừa rồi lại khiến y nhận thức được, nếu như Hoàng đế đời tiếp theo không phải Dận Chân hoặc Dận Trinh, tiền đồ của y liền kham ưu.

Dận Chân muốn ra mặt tranh một chuyến, như vậy chính là không thể tốt hơn.

Không màng danh lợi gì gì đó không phải chuyện a ca không được sủng có thể làm được, càng không phải chuyện một a ca dùng ‘Tộ’ làm danh có thể hưởng được.

Đại sự liên quan đến thân gia tính mệnh bị hai người qua loa một câu nói xong, vì vậy bắt đầu trò chuyện việc nhà. Dận Tộ nhớ tới Đông Giai thị, hỏi: “Thân thể Tứ tẩu vẫn tốt chứ? Hôm trước ta nghe Thập tứ nói thai vị của Tứ tẩu có chút bất ổn, có thể điều chỉnh lại? Ngạch nương chính là dõi mắt trông mong được ôm tôn tử đâu!”

Dận Chân nói còn tốt, Dận Tộ nhìn ra hắn không muốn đề cập thêm cũng liền đổi đề tài.

Vừa nói đến siêu thị ở kinh thành đã trù bị thỏa đáng, mấy hôm nữa liền có thể khai trương, những chi nhánh ở các châu phủ khác cũng đã lục tục khai trương thì Lương Cửu Công thần sắc hoảng hốt chạy vào, ngay cả thông truyền đều đã quên: “Tứ gia, Tứ gia! Ngài mau trở về xem một chút, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Dận Chân nhíu mày, nói: “Làm sao vậy?”

Lương Cửu Công liếc nhìn Dận Tộ, tiến đến bên tai Dận Chân thấp giọng nói vài câu, sắc mặt Dận Chân thoáng cái tối sầm, đứng dậy đi thẳng ra ngoài, đi được hai bước mới quay đầu nói với Dận Tộ: “Không có chuyện gì lớn, đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho sớm.”

Không đợi Dận Tộ đáp lời, bước nhanh ly khai.

Có một câu căn dặn cuối cùng kia Dận Tộ trái lại càng thêm lo lắng, cũng không dám hỏi thăm lung tung sợ làm hỏng chuyện của đối phương.

Trái tim cứ thế treo suốt hai ngày, mãi đến ngày thứ ba Vượng Tài mới dẫn theo tin tức trở về, thần sắc tựa hồ muốn khóc: “Chủ tử, có một thôn trang ngoại vi kinh thành phát hỏa, đã chết mười mấy người… “

Dận Tộ nhìn bộ dáng của hắn liền biết lần này sợ rằng không chỉ đơn giản là chết người như vậy, trầm giọng hỏi: “Người chết là ai?”

Vượng Tài nói: “Là Tứ phúc tấn…”

Dận Tộ trước mắt mê mai một trận: “Vậy…”

Vượng Tài gật đầu: “Một thi hai mệnh.”

Dận Tộ xoa thái dương, qua hồi lâu mới khôi phục năng lực suy nghĩ, hỏi: “Có nghe được vì sao bắt lửa không?”

Vượng Tài chần chờ một chút, nói: “Bên ngoài đều đang đồn, là Tứ a ca… sát thê diệt tử.”

Dận Tộ vỗ mạnh lên bàn, Vượng Tài co rúm người lại: “Chủ tử…”

Dận Tộ hít sâu một hơi: “Ngươi nói tiếp!”

Vượng Tài nói: “Không biết chuyện gì xảy ra, chuyện hôm Đoan ngọ khắp nơi đều lưu truyền. Nói là Tứ phúc tấn đáng thương bị gả vào cừu gia, ngàn phòng vạn phòng cũng không giữ được tính mạng. Còn nói Tứ a ca tàn nhẫn bạo ngược, vốn dĩ đã hại rất nhiều người nhà tan cửa nát, nào ngờ ngay cả thân sinh cốt nhục đều không buông tha, hùm dữ còn không ăn thịt con đâu, hắn so hùm còn…”

“Được rồi!” Dận Tộ phất tay cắt đứt hắn, nói: “Lời đồn bên ngoài không cần nói, phía Hoàng a mã xử trí như thế nào?”

Vượng Tài nói: “Tứ a ca bị cấm túc tại gia, Vạn tuế gia phái Hình bộ tra rõ.”

Dận Tộ cau mày nói: “Ngay tra cũng chưa tra rõ đã trước cấm túc Tứ ca?”

Vượng Tài nói: “Vạn tuế gia nói, nếu không phải Tứ a ca vô tình vô nghĩa, đem phúc tấn đang hoài thai đưa đến thôn trang cũng sẽ không…”

Dận Tộ lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Vượng Tài vội vàng đuổi theo: “Chủ tử, chủ tử, ngài đi đâu đó? Lúc này có hồi kinh cũng không vào được cửa thành!”

Dận Tộ nói: “Ta đi cầu kiến Hoàng a mã.”

“Chủ tử nghìn vạn lần chớ xung động!” Vượng Tài gấp giọng nói: “Vạn tuế gia cũng đang nổi nóng, ngài đừng vì chuyện này va chạm Vạn tuế gia.”

Dận Tộ nói: “Tính tình của Hoàng a mã ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều!”

Đến Đạm Ninh cư nơi Khang Hy xử lý chính sự, bên trong ngoại trừ Khang Hy còn có Thái tử, Bát a ca Dận Tự, thoạt nhìn Khang Hy đang nghe Dận Tự bẩm báo.

Thấy Dận Tộ tiến đến, Khang Hy nói: “Lúc này khí nóng còn chưa tan hết, sao lại ra ngoài rồi?”

Dận Tộ nói: “Nhi tử cũng không yếu đuối như Hoàng a mã nghĩ.”

Lại bất mãn: “Hoàng a mã thế nhưng lại để bọn họ giấu tin tức với nhi tử? Chuyện của Tứ tẩu cả kinh thành đều biết, trái lại người làm huynh đệ như nhi tử là người cuối cùng nghe đến.”

Khang Hy nói: “Không phải là không muốn ngươi phí tâm sao? Tứ ca của ngươi ngày đó không phải là từ chỗ ngươi đi ra à? Chỉ sợ ý tứ của hắn cũng là như vậy. Bất quá nếu đã tới rồi thì ngồi đi, cùng nghe Lão Bát nói xem chuyện này là thế nào.”

Dận Tộ một chút cũng không khách khí ngồi xuống, Dận Tự thấy được Khang Hy gật đầu liền tiếp tục nói: “Từ hiện trường đến xem, lửa là từ ngoài bén vào, tặc nhân dùng những vật khô hanh như rơm rạ chất ngoài phòng dẫn lửa. Sau khi khám nghiệm mấy cổ thi thể phát hiện trong mũi miệng đều có tro bụi, có thể thấy được khi chết người vẫn còn sống nhưng lại không có vết tích giãy dụa. Đã chết mười bảy người, thân phận đều qua xác nhận, ngoại trừ Tứ tẩu còn có nha đầu bà tử và mấy thị vệ và bà đỡ… bất quá có một đại phu tung tích đến nay không rõ.”

Hắn chần chờ một chút, nói: “Chỉ từ hiện trường đến xem, hẳn là do tên đại phu kia nội ứng ngoại hợp đem người trong viện làm cho hôn mê, sau đó đưa người ngoài vào phóng hỏa hành hung.”

Khang Hy cả giận nói: “Ngươi đã tra xét nhiều ngày như vậy cũng chỉ tra được một chút chuyện vặt này?”

Dận Tự cúi đầu nói: “Là nhi thần vô năng. Hiện trường lần này bị phá hủy quá triệt để, đầu mối gì cũng không lưu lại được, gã đại phu kia đã truy nã mấy ngày cũng chưa tìm thấy…”

Khang Hy quát lớn: “Tìm không được thì tiếp tục tìm! Trẫm hạn cho các ngươi trong vòng mười ngày phải tra ra hung phạm!”

Trên mặt Dận Tự hiện ra vẻ khổ sở, thế nhưng vẫn cung kính ứng thanh.

Dận Nhưng đứng lên nói: “Hoàng a mã, nhi tử muốn nói mấy lời.”

Khang Hy gật đầu: “Ngươi nói.”

Dận Nhưng nói: “Theo ý của nhi tử, chuyện tra án thực ra không vội, chỉ cần tinh tế truy tra luôn có thể tìm được manh mối. Hiện tại quan trọng nhất chính là ngăn chặn lời đồn của bách tính.”

Hắn dừng một chút, nói: “Hiện tại lời đồn bên ngoài càng lúc càng ồn ào, nguyên bản chỉ tập trung trên người Lão Tứ hiện tại cũng không biết đã kéo theo bao nhiêu nhân vật. Bọn họ cái gì cũng dám nói, nếu có tiếp tục như vậy chỉ sợ trong mắt bách tính toàn thể Hoàng gia đều trở thành tồn tại như yêu ma quỷ quái. Theo ý của nhi tử trước hết cần nhanh chóng kết án, tiêu diệt lời đồn, cũng có thể khiến hung phạm sinh lòng thư thả, sau đó lại âm thầm điều tra cũng không muộn.”

Dận Tự nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, cảm kích liếc nhìn Dận Nhưng, Dận Nhưng mỉm cười đáp lại.

Thần sắc Khang Hy hơi hoãn, nói: “Theo ý tứ của con, chúng ta nên dùng lý do gì để kết án?”

Dận Nhưng nói: “Có thể nói không cẩn thận bắt hỏa, có thể nói đạo phỉ làm hại, không cần biết là lý do gì, trước kết án rồi tính.”

Khang Hy hơi trầm ngâm, đang định lên tiếng Dận Tộ đã đứng dậy: “Hoàng a mã, nhi tử nghĩ không thích hợp.”

Khang Hy còn chưa nói chuyện, Dận Nhưng đã thở dài, ngữ khí thâm trầm nói: “Lục đệ, Nhị ca biết ngươi đối với Nhị ca có chút hiểu lầm, đổi một chuyện khác Nhị ca liền tùy ngươi đánh chửi trút giận có được không? Hiện tại là quốc gia đại sự, Lục đệ không thể làm theo cảm tính.”

Dận Tộ nói: “Quốc gia đại sự đệ không hiểu, thế nhưng đạo lí đối nhân xử thế đệ lại biết một hai….Biện pháp của Thái tử điện hạ rốt cuộc là muốn trấn áp lời đồn hay muốn xác định lời đồn? Hiện tại đang giữa tháng năm, khí trời khô nóng khó chịu, vào đêm đèn đuốc đều diệt hết, cũng không cần chậu than sưởi ấm, làm thế nào vô ý bắt lửa? Cho dù thực sự là như vậy, một nhà mười bảy mười tám người thực sự không một ai chạy ra được?”

“Về phần đạo phỉ làm hại, càng sai lầm, phụ cận kinh thành đã vài thập niên không nghe đến đạo phỉ, hôm nay vừa xuất hiện, không nhắm vào đám phú hậu giấu vàng giấu bạc, cố tình lại nhắm vào một thôn trang cằn cỗi chỉ có Tứ tẩu và hơn mười thị vệ thủ hộ. Bách tính không phải kẻ ngốc, bọn họ sẽ tin?”

“Chỉ sợ nếu thật dùng hai lý do này kết án, bách tính chỉ cảm thấy giấu đầu hở đuôi, đến lúc đó nếu không phải nói Tứ tẩu châm lửa tự thiêu cũng sẽ nói Tứ ca sát thê diệt tử!”

Bất kể là bức tử thê nhi hay sát thê diệt tử, chỉ cần trên đầu Dận Chân bị chụp cái mũ này, ấn theo tính tình của Khang Hy chỉ sợ tương lai Dận Chân sẽ vĩnh viễn bị bài trừ khỏi nhân tuyển kế vị.

Nếu Dận Chân đã vô vọng, y lại có tâm tật, Dận Trinh còn quá nhỏ, huynh đệ bọn họ muốn xuất đầu chỉ sợ phải khó khăn.

Dận Nhưng hừ lạnh nói: “Nếu Lục đệ nói biện pháp của ta không được, như vậy còn biện pháp gì tốt hơn?”

Dận Tộ không để ý tới hắn, nhìn về phía Khang Hy: “Hoàng a mã không phải cho Bát đệ mười ngày sao? Nhi tử nguyện cùng Bát đệ tra án, nếu sau mười ngày vẫn không thể phá án, nhi tử sẽ không lại nhúng tay vào việc này.”

Dận Nhưng nhàn nhạt nói: “Cô nghĩ, chuyện này, Lục đệ ngươi vẫn nên lảng tránh mới tốt…”

Dận Tộ nhìn hắn một cái, nói: “Thái tử điện hạ muốn ta lảng tránh, là cho rằng ta sẽ thiên vị tứ ca?”

Y cười xùy một tiếng, nói: “Trước đây đệ đệ vẫn ước ao sự thông minh hơn người, học vấn tinh thâm của Thái tử, bất quá hôm nay xem ra là càng ngày càng hồ đồ? Chỉ cần người có đầu óc đều biết chuyện này không liên quan gì đến Tứ ca, vì sao nghe ý tứ của Thái tử lại giống như đã xác định là do Tứ ca làm?”

“Ngươi!”

Dận Tộ hừ lạnh một tiếng, nói: “Tứ tẩu vốn dĩ thai vị không chính, nếu Tứ ca thực sự muốn hại nàng chỉ cần âm thầm chờ đợi, đến lúc sinh nở đừng nói muốn động tia chân gì đó, chỉ cần tốc độ thỉnh bà đỡ chậm đi vài bước, người liền danh chính ngôn thuận không còn —— Tứ ca là phát điên hay choáng váng chứ, trực tiếp ném đuốc vào thôn trang?”

Lại hướng về phía Khang Hy, nói: “Hoàng a mã, chuyện này rõ ràng là có người muốn vu cho Tứ ca bất nghĩa. Hoàng a mã là Hoàng đế nhưng cũng là kẻ làm a mã, có thể bởi vì cố kỵ nhân ngôn mà không để ý đến thanh danh của Tứ ca?”

Hoàng a mã là Hoàng đế nhưng cũng là kẻ làm a mã…

Khang Hy thở dài, nói: “Mà thôi, trẫm lại cho ngươi một tháng, sau một tháng này mặc kệ có tra ra chuyện gì hay không cũng phải kết án.”

Dận Tộ vội vàng tạ ân, Khang Hy thấy bộ dạng vui mừng của y thanh âm có hơi hoãn, nói: “Trẫm sẽ phái Lão Bát thống lĩnh người của Hình bộ, còn có Thuận Thiên phủ doãn toàn lực phối hợp. Ngươi cũng phải lượng sức mà đi, đừng quá miễn cưỡng, nếu là thực sự không được… cũng không sao.”