Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch

Chương 32: Món ăn thứ ba mươi hai




“Tên tiểu tử nhà ngươi sao lại xô đẩy thế?” Lương Cửu Công lên tiếng khiển trách.

Thiếu niên kia lúng túng xin lỗi: “A… thật xin lỗi, tại ta chỉ muốn được đứng trước một chút, phía sau còn đang rất đông người.”

Tử Tu thấy thiếu niên kia tuổi không lớn, trên tay áo còn có chỗ vá, nói vậy cũng là người nghèo khổ, vì vậy hỏi: “Ngươi muốn học trù nghệ?”

“Thích, từ nhỏ ta đã thích học trù rồi. Ta sinh ra tại trù sư thế gia, chỉ tiếc song thân mất sớm, gia gia cũng vừa qua đời cách đây không lâu… Cho nên ta mới muốn đến đây học trù nghệ để chấn hưng gia tộc!” Thiếu niên nắm tay, ra vẻ đầy ý chí chiến đấu.

“Ha ha, tiểu hài tử này chí hướng không nhỏ, tên của ngươi là gì?” Khang Hy bị thiếu niên nọ khơi gợi hưng trí, bèn mở miệng hỏi.

“Ta tên là Trương Tùng Viễn!” Thiếu niên kia đáp.

“Tốt lắm, Trương Tùng Viễn, nếu như ngươi có thể vào được Thẩm viên thì ta sẽ đồng ý với ngươi một việc. Bất kể là chuyện gì, chỉ cần ngươi mở miệng ta đều sẽ làm cho ngươi!” Khang Hy nghiêm mặt nói, tiểu tử này thực hợp khẩu vị của hắn nên hắn kìm lòng không được muốn giúp một tay.

Trương Tùng Viễn đánh giá Khang Hy, thấy Khang Hy quần áo hoa lệ khí độ phi phàm thì trong lòng biết người này nhất định là phú gia công tử, vì vậy nói: “Thế thì ngươi không được đổi ý!”

“Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, nào có đạo lý đổi ý?!” Khang Hy xoa đầu Trương Tùng Viễn cười nói.

Khi họ nói chuyện thì cũng theo dòng người tiến lên, đại môn của Thẩm gia đã ở ngay trước mặt. Tử Tu xếp phía trên, Trương Tùng Viễn theo sau từng bước đi vào bên trong còn đám người Khang Hy thì ở bên ngoài chờ, bọn họ tin tưởng với thực lực của Tử Tu thì nhất định có thể thoải mái thi đậu.

Khi Tử Tu đi vào bên trong thì thấy có ba vị giám khảo. Ngồi ở chính giữa là một nam nhân tầm sáu mươi tuổi có một đôi mắt sáng ngời đầy thần khí, xem ra đây chính là chủ nhân của Thẩm viên, Thẩm Diệp Thu.

Tử Tu thi lễ với những người đó, sau đó nghe Thẩm Diệp Thu nói: “Ngươi biết làm cái gì? Bên kia có nguyên liệu, ngươi có thể làm một món sở trường của mình rồi mang lại đây.”

Tử Tu quay qua bên cạnh thì thấy ở bên đó đã có ba bốn người đang đứng nấu nướng, chắc là những người báo danh trước. Nguyên liệu nấu nướng ở đây cũng như dụng cụ làm bếp đều vô cùng đầy đủ, người đến thi chỉ cần phát huy hết khả năng nấu nướng là được.

Tử Tu thấy dụng cụ làm bếp đều bị mấy người kia chiếm hết, mà trông họ như thế thì có lẽ sẽ không xong nhanh được nên không khỏi cau mày, xem ra không thể làm những món tốn thời gian.

Tử Tu chắp tay với Thẩm Diệp Thu nói: “Ta rất am hiểu đao công, như vậy đành phải bêu xấu mà khắc một đóa Cúc Móng Rồng vậy.”

Thẩm Diệp Thu từ chối cho ý kiến, người khiêm tốn như Tử Tu  chẳng được có mấy người, mà người có bản lĩnh thật sự thì lại càng ít ỏi, vì thế phất tay ra hiệu Tử Tu cứ làm đi.

Tử Tu cũng không quan tâm đến thái độ của Thẩm Diệp Thu, y đi đến bên cạnh, giữa một đống rau củ chọn ra một củ cải trắng cực lớn. Thấy Tử Tu cầm lấy cải trắng thì mấy người đang đứng nấu ở kia tỏ ra rấtt kinh ngạc, củ cải trắng thì làm ra được thứ gì chứ?

Tử Tu cười cười, từ trong túi bên hông rút ra một con dao chuyên dùng để khắc rau củ, sau đó nhanh chóng bào đi lớp vỏ bên ngoài của củ cải trắng chỉ chừa lại phần thịt bên trong. Tử Tu cầm củ cải lên ước lượng, tay trái phát lực cắt ngang củ cải chỉ để lại phần gốc khoảng hơn mười phân.

Không ai chú ý đến Tử Tu đang làm gì nữa, cả ba vị giám khảo đã bắt đầu cho gọi người tiếp theo vào, chính là thiếu niên Trương Tùng Viễn. Trương Tùng Viễn có hơi khẩn trương nhưng coi như cũng bình tĩnh rồi.

“Ngươi biết làm gì?” Thẩm Diệp Thu bắt đầu mất kiên nhẫn hỏi.

“Ta… ta sẽ khắc cà rốt!”

“Qua bên kia khắc một củ rồi mang đến đây đi!” Thẩm Diệp Thu chỉ về phía Tử Tu và mấy người đang đứng nấu ăn bên kia, gần như ngay tức khắc bàn tay phải cứng đờ giữa không trung, miệng cũng há hốc ra.

Tử Tu lúc này đang biểu diễn tuyệt kỹ của mình, động tác của y không hề mau, thoạt nhìn thập phần tao nhã thong dong, cây dao khắc như có sinh mệnh mà không ngừng xoay quanh củ cải trắng. Củ cải trắng thoạt nhìn thì vẫn không suy suyển nhưng chỉ có Tử Tu và Thẩm Diệp Thu biết bên trong đã xảy ra biến hóa như thế nào.

Chẳng bao lâu sau, Tử Tu đã khắc xong củ cải. Tử Tu đặt củ cải trắng lên dĩa, rửa dao cất đi rồi bưng đĩa củ cải đi đến chỗ bàn giám khảo.

Hai vị giám khảo ngồi hai bên lập tức quăng cho Tử Tu một ánh mắt khinh thường, không phải chỉ là một đoạn cải trắng thôi sao? Ai mà chẳng làm được?

Người bên trái bực mình hỏi: “Đây là thứ ngươi làm ra à?”

“Mời các vị xem!” Tử Thu dùng tay phải vỗ lên bàn, đoạn cải trắng đột nhiên bung ra, xung quanh là một lớp lá xanh, thành phẩm ở trung gian chính là một đóa Cúc Móng Rồng trắng như tuyết.

Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt không dám chớp mắt mà nhìn kỳ quan trước mắt. Vừa rồi còn là một đoạn cải trắng còn cả phần lá, như thế nào trong nháy mắt liền biến thành một đóa hoa?

Những cánh hoa của đóa Cúc Móng Rồng xếp thành tầng tầng lớp lớp. Những tầng bên ngoài cùng thì tản ra, ở trung gian thì cuộn lại vào trung tâm. Nếu như không phải vừa rồi tận mắt chứng kiến thì nhất định ai cũng nghĩ rằng đây là một đóa hoa.

“Cái này…” Hai vị giám khảo trái phải đều không nói nên lời, bọn họ tự nghĩ bản thân không thể làm được như thế này.

Thẩm Diệp Thu hỏi: “Nếu công tử đã có được công lực như thế thì vì sao còn muốn đến Thẩm viên học tập? Với tài năng của công tử thì đến một tửu lâu lớn làm căn bản không thành vấn đề!”

Tử Tu vội nói mấy lời khách sáo: “Tại hạ là ngưỡng mộ Thẩm lão gia nên mới cố ý đến đây. Tại hạ nghe nói Thẩm lão gia đã từng là ngự trù trong cung nên muốn học tập để được giống như Thẩm lão gia!”

Thẩm Diệp Thu bật cười: “Với năng lực của công tử, lão phu còn gì có thể dạy được cho ngươi đây? Công tử, vẫn là mời ngươi về đi!”

“Nhưng mà…”

“Tiễn khách!” Thẩm Diệp Thu trực tiếp hạ lệnh tiễn người, Tử Tu bất đắc dĩ đành phải bỏ đĩa củ cải trắng xuống mà đi ra ngoài. Thẩm Diệp Thu này bị cái gì vậy chứ? Làm kém quá thì không nhận, mà làm quá tốt lại cũng không nhận nốt. Vậy ông ta muốn nhận đệ tử kiểu gì?

Thấy Tử Tu mặt xám mày tro đi ra, đám người Khang Hy lập tức nghênh đón, Khang Hy tò mò hỏi: “Thế nào?”

Tử Tu lắc đầu chán nản nói: “Ông ta nói không có gì để dạy cho ta! Ai… sớm biết thế đã không làm tốt như vậy!”

Khang Hy: “…”

Mọi người tránh qua một bên tiếp tục nói chuyện, Khang Hy trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Cứ như vậy thì không thể biết được thân phận của người này. Bất quá nếu như ông ta có thể nhìn ra được bản lĩnh của ngươi thì nói như vậy vẫn là có vài phần năng lực.”

“Thiếu gia, ta muốn thăm dò ông ta thêm nữa. Ta nghĩ dù cho ông ta có không phải là ngự trù thì trù nghệ cũng không tồi đâu!” Tử Tu ngẫm nghĩ rồi nói.

“Tự ngươi tính toán là được, chúng ta về trước đã!” Khang Hy nói.

Mọi người đang định rời đi thì chợt nghe thấy một thanh âm vang lên: “Lại cho ta một cơ hội đi! Ta nhất định có thể khắc được mà! Van xin các người, xin hãy để ta thử lại một lần nữa đi!”

Mọi người đồng loạt sửng sốt, không phải là giọng của Trương Tùng Viễn à? Họ quay lại thì thấy Trương Tùng Viễn bị người bên trong lôi ra, người kia không khách khí mà ném Trương Tùng Viễn ra ngoài, còn hung tợn mắng mấy câu.

Trương Tùng Viễn thì vẫn không ngừng cầu xin, những người đang chờ đợi tới lượt mình không ngừng chỉ trỏ, hiển nhiên đều nói những lời chẳng dễ nghe chút nào. Khang Hy thì hơi lắc đầu, xem ra tiểu tử này trượt rồi!

Trương Tùng Viễn vẫn quỳ ở trước đại môn không chịu đi, rất có tư thế nếu những người kia không cho thi lại thì sẽ cứ quỳ ở đó. Tử Tu không đành lòng nhìn thấy Trương Tùng Viễn như vậy bèn đi đến khuyên nhủ: “Này, ngươi cứ đứng lên trước đi, ngươi có quỳ ở đó cũng vô dụng thôi.”

Trương Tùng Viễn lắc đầu đáp: “Nếu họ không cho ta thi lại thì ta sẽ không đứng dậy!”

Tử Tu bật cười hỏi: “Nếu thi lại thì ngươi xác định ngươi sẽ đậu à?”

Trương Tùng Viễn ngẩn người không đáp. Tử Tu lại nói: “Ngươi xem ngay chính bản thân ngươi còn không có tự tin thì tiếp tục quỳ ở đó có nghĩa lý gì đâu?”

“Nhưng nếu ta cứ trở về như vậy thì càng không có cơ hội nào! Ta thật sự rất muốn học trù nghệ, ta muốn làm ngự trù, ta muốn đem Trương gia trở lại thời huy hoàng!” Nói đến câu cuối cùng thì đã mang theo tiếng khóc nức nở, những người xung quanh thì vẫn còn đang nhỏ giọng nghị luận, tựa hồ muốn nói tiểu tử này không biết trời cao đất rộng.

“Nếu ngươi muốn làm ngự trù thì đi theo bọn ta!” Khang Hy không biết đã đến từ khi nào, nghiêm túc nói: “Nam tử Hán đỉnh thiên lập địa, không nên hơi một tí liền khóc, nếu không ngươi cả đời sẽ không thành ngự trù được!”

Trương Tùng Viễn kinh ngạc nhìn Khang Hy, sau đó dùng tay quẹt mặt đứng lên. Tử Tu không biết nói gì, y nói nhiều như vậy mà lại không bằng được một câu của Khang Hy, xem ra mình đúng là ăn nói vụng về.

Khang Hy không để ý đến Tử Tu, xoay người đi về khách điếm. Tử Tu và Trương Tùng Viễn vội vàng đuổi theo, trong lòng Tử Tu rất tò mò không biết Khang Hy định làm gì.

Sau khi về lại khách điếm, Khang Hy bảo Lương Cửu Công cho chưởng quầy một thỏi bạc để thuê nhà bếp một canh giờ. Tất nhiên là chưởng quầy rất vui vẻ đồng ý, cho tiểu nhị dẫn mọi người đến nhà bếp rồi lui ra.

Khang Hy lúc này mới nói: “Trương Tùng Viễn, ngươi biết làm cái gì thì biểu diễn bản lĩnh của mình ra cho chúng ta xem đi!”

Trương Tùng Viễn gãi đầu, sau đó cầm lấy một củ cà rốt bắt đầu khắc. Thủ pháp của Trương Tùng Viễn không hề mới lạ, càng không phải là quá thiện nghệ. Tử Tu rất chăm chú quan sát xem thử trình độ của thiếu niên này như thế nào.

Chẳng bao lâu thì Trương Tùng Viễn đã khắc xong, cậu ta khắc một con chim nhỏ. Khang Hy nhìn con chim rồi hỏi ý kiến của Tử Tu, Tử Tu nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không được tốt lắm.

“Ngươi chắc hẳn là muốn khắc phượng hoàng phải không? Con phượng này của ngươi chỉ có hình mà không có thần. Không, ngay cả hình dáng cũng không đẹp!” Tử Tu nhận xét, sau đó tùy tay cầm lấy một củ cà rốt, cầm lấy dao khắc trong tay Trương Tùng Viễn rồi bắt đầu khắc.

Trương Tùng Viễn cố gắng nhìn, nhưng càng nhìn thì Trương Tùng Viễn càng nhận thấy mắt của mình không thể theo kịp. Tốc độ của Tử Tu không hẳn là quá nhanh những mỗi nhát dao hạ xuống đều có những góc độ rất đặc biệt, Trương Tùng Viễn phát hiện mình hoàn toàn không nhớ được.

Cho đến nhát dao cuối cùng hạ xuống, Tử Tu thổi nhẹ một hơi, mảnh vụn bay đi, một chú chim phượng hoàng đang giương cánh như muốn bay lên trời xuất hiện trước mắt mọi người. Trương Tùng Viễn không thể tin được mà kề sát mặt vào nhìn, cùng là phượng hoàng nhưng so với con chim phượng hoàng của Tử Tu thì con phượng hoàng mà bản thân khắc ra chẳng khác nào chim trĩ, lại còn là chim trĩ rụng lông.

“Tiểu tử, thế nào hả?” Khang Hy cười hỏi.

“Quá lợi hại!” Trương Tùng Viễn không ngừng khen ngợi, Tử Tu chỉ dùng thời gian ngắn bằng một phần ba của mình mà khắc ra được thứ còn đẹp hơn gấp trăm lần, Trương Tùng Viễn chỉ có thể dùng hai chữ “lợi hại” để mà hình dung.

“Thế nào, có muốn bái y làm sư phụ không?” Khang Hy hỏi.

Trương Tùng Viễn gật đầu ngay: “Muốn!”

Tử Tu vội từ chối: “Thiếu gia, ta đâu có nói là ta muốn thu đồ đệ!”

Trương Tùng Viễn lập tức chớp chớp đôi mắt to đáng thương hề hề nhìn Tử Tu, Khang Hy thì như cười như không nhìn y khiến cho Tử Tu rất đau đầu, đành nói: “Vậy được rồi… thiếu gia, ngươi tìm cho ta một cái phiền toái lớn rồi!”

Khang Hy xoa đầu Tử Tu cười nói: “Không chừng lại là bảo bối đấy, ha ha!”