Thanh Xuyên

Chương 6




Ra bên ngoài, gia nhân phái đi đến nhà Minh Hi trở lại hồi báo, nhà bọn họ ý tứ là không muốn làm to chuyện. Dù sao chuyện này đối với hoàng gia là gièm pha, đối với nhà bọn họ lại là sỉ nhục lớn. Hoàng Đế nếu biết nhà bọn họ ủy khuất, vậy cũng đủ rồi. Bọn họ cũng không muốn làm hỏng mặt mũi hoàng gia. Đương nhiên đó là quyết định của gia tộc bọn họ, phụ thân Minh Hi chính là lén nói cho ta biết.

Đang định đến Thiên Ốc nghỉ ngơi, lão quản gia biệt viện lại cho người đến tìm ta, không biết Minh Hi nơi đó lại xảy ra chuyện gì. Mấy tháng nay ta ít khi qua đó, sự tình quá nhiều, ta cũng không biết cùng hắn nói cái gì. Ta nghĩ hắn cũng thông suốt, khi lời đồn thổi qua đi sẽ đưa hắn về tòa nhà kia. Cũng vừa vặn, sự tình gần đây cũng cần cùng hắn bàn bạc.

Vừa đến cửa biệt viện, đem dây cương giao cho hạ nhân, ta quay đầu lại hỏi lão quản gia đang đứng đó: “Làm sao vậy?”

Lão quản gia nhỏ giọng nói: “Tình hình cụ thể không ai biết, chỉ biết vị thiếp kia của Minh Hi thiếu gia, hôm nay làm vài món ăn, ăn mặc tốt lắm đi hầu hạ hắn. Ban đầu không nghe tiếng nói chuyện, không có gì xảy ra. Sau lại không biết làm sao, Minh Hi thiếu gia bỗng đem vị thiếp kia đuổi đi…quần áo không chỉnh tề…. Vị thị thiếp kia chỉ sợ luẩn quẩn trong lòng, liền đụng phải cây cột….. Trước mắt người đã không còn.”

“Liên quan đến mạng người?” Ta ninh mi nói, đúng thời khắc mẫn cảm, cái này gọi là cái gì, nhà dột gặp mưa rào?

“Chỉ có ta cùng A Phúc, A Nhạc biết chuyện này, không đáng lo. Nếu không cho người lén mai táng?”

Ta trầm ngâm một lúc: “Xung quanh biệt viện chỉ sợ đều có cơ sở ngầm, hiện tại trong kinh thành không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm nơi này. Lén lút ngược lại không tốt. Sáng mai đi mua quan tài, đường đường chính chính mang đi chôn. Hãy nói nàng sinh hài tử về sau mắc bệnh triền miên, mấy tháng sau liền mất. Vết máu hãy cử lý sạch sẽ.”

“Ân, ta sẽ tự mình xử lý.”

“Hài tử đâu?”

“Bà vú đang chăm sóc.”

Ta gật đầu, vào phòng của Minh Hi, vừa đẩy cửa thì nghe hắn phẫn nộ quát: “Cút đi!”

Trong phòng có một cỗ hương vị dơ bẩn như là say rượu phun ra. Ta cũng không để ý, kêu người tiến vào thu thập, lại cho huân hương. Hắn nghe được là ta đã sớm không lên tiếng. Ta đi đến bên giường hắn, nhìn hắn, thật sự không biết nói cái gì?

Hỏi hắn như thế nào làm ra mạng người? Hay là nói với hắn những sóng gió bên ngoài? Hắn với ta là phiền toái cũng là gánh nặng nhưng là ta nếu lúc trước quyết định cứu hắn liền sẽ không hối hận. Chỉ là nếu hắn không có ý muốn cứu mình, ai cũng không cứu được hắn. Ta xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên nghe được hắn nhẹ nhàng nói một tiếng: “Xin lỗi”, ta ngẩn ra, giương mắt nhìn hắn.

Hắn ôm chăn ngồi trên giường, cúi đầu, một bộ dáng nhận sai. Ta phóng nhuyễn khẩu khí: “Vì cái gì nháo lên?”

“Hôm nay nàng đến hầu hạ ta, ta cũng không nói gì. Nhưng là sau khi ta ôm nàng lên giường, không biết thế nào trong đầu toàn là hình ảnh ta bị nam nhân đè…Thật sự là…ghê tởm đến cực điểm…. Ta không biết như thế nào lại phun ra, đem cơm chiều đều phun sạch sẽ. Ta nhượng nàng đi, thế nhưng nàng lại bò lên hỏi đông hỏi tây, ta không kiên nhẫn liền đem nàng đẩy ra khỏi phòng.”

Nói như vậy, hắn cũng không phải cố ý. Đại khái là hắn có vấn đề về tâm lý, ta có chút lo lắng.

“Làm sao bây giờ?”, hắn lôi kéo ống tay áo của ta, sắc mặt tái nhợt vô cùng, “Ta không có khả năng ôm nữ nhân được nữa.”

Ta chần chờ nói: “Có lẽ…ngươi chỉ là không nghĩ để người cũ hầu hạ.”

“Không phải, ta tự biết, ta chính là chán ghét nữ nhân.” Hắn đẩu thần, ánh mắt trống rỗng.

Ta vỗ vỗ vai hắn, không biết nói cái gì cho phải.

Hắn tựa trán vào vai ta, nước mắt lả tả rơi xuống, im lặng khóc. Ta vẫn không nhúc nhích, mặc hắn dựa vào, trong lòng nghĩ, hắn tựa hồ không chỉ chán ghét nữ nhân, tính tình cũng giống như nữ nhân vậy. Yêu khóc, thích lôi kéo ống tay áo của ta, thích dựa vào ta, ngẫu nhiên còn quyệt miệng. Như vậy thật không tốt. Trước đây tuy hắn bướng bỉnh, nhưng không yếu đuối cũng là một đại nam nhân a. Nay …. hay là bởi vì sự việc kia, trong nội tâm phủ định tính hướng chính mình đi?

Về sau hay là tìm cho hắn chút việc làm, để hắn tìm lại lòng tự tin, có lẽ sẽ tốt thôi. Bất quá trước mắt còn có việc trọng yếu hơn, ta đem sự tình bên ngoài nói cho hắn. Hắn lau nước mắt hỏi: “Nói vậy, súc sinh không có chuyện gì ngược lại ngươi lại bị phạt?

Ta cười khổ gật đầu.

Hắn tiếp tục hỏi: “ Gia tộc ta được nhận bồi thường, thăng quan tiến chức, ngược lại ta không có gì ni?”

Vì thanh danh Minh Hi quá xấu cho nên thân phận không thể khôi phục, “Có lẽ sẽ có chút tiền tài bồi thường” ta nói.

Hắn cười lạnh vài tiếng: “Đây là thiên lý?”

Ta thở dài, không biết nói gì.

Hắn bỗng nhiên cầm tay ta nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không hồ nháo. Trên đời này căn bản không có thiên lý, nếu ta nháo lên cũng chỉ đem tính mạng của ngươi và ta đắp vào, lòng ta hiểu được.”

“Ngươi vẫn là một người thông minh.”

“Nhưng là, ta thề, tương lai ta nhất định ăn miềng trả miếng, làm cho bọn họ mỗi người đều thân bại danh liệt”, lời hắn nói nhẹ nhàng bên tai ta nhưng lại từng chữ lại nghiến rắng nghiến lợi mà nói ra.

May mắn, hắn nói thầm nên tai ta, nếu không lời này truyền ra, chỉ sợ ngày mai hắn không thấy được thái dương.

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, “Những lời này không được nói tùy tiện, chẳng sợ…. ngươi thật muốn làm cái gì, chỉ cần làm không cần nói.”

Hắn kinh ngạc nhìn ta, gật gật đầu.

Ta rút tay nâng người dậy, “Đã khuya, ngươi cũng sớm chút đi nghỉ ngơi đi.”

“Khuya như vây còn về phủ sao?”

“Không được, quá muộn, ta ở lại đây qua đêm.”

“Mộc Thái, chúng ta đã lâu không cùng nói chuyện phiếm, ngươi liền ngủ tại nơi này đi.”

Nghĩ đến hắn, đây cũng không quá thích hợp, ta lắc đầu, “Không được, sáng mai trời chưa sáng ta đã phải đi thượng sai, sợ làm ngươi tỉnh giấc, ngày sau đi.”

“Ngươi không phải ghét bỏ thanh danh của ta, sợ bị ta liên lụy?” âm thanh của hắn lãnh đến cực điểm.

Thanh danh của ta đã muốn bị liên lụy, ta nghĩ trong lòng. Lòng dạ hẹp hòi cũng là biểu hiện nữ tính hóa hắn hay biểu hiện. Ta vỗ vỗ ót, hôm nay mệt cực kỳ, thật sự không muốn cùng hắn tranh cãi, “Được, ta đây liền an tâm nghỉ tại nơi này. Ngươi khi nào thì lòng dạ hẹp hòi như vậy, ta thật sự sợ ngươi”, lười rửa mặt, ta thoát giầy trực tiếp leo lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lai ngủ. Cơ hồ cùng lúc liền tiến nhập mộng đẹp.