Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 3: C3: Chương 3




Có một nữ chủ nhiệm họ Lý, dẫn theo một tiểu bạch kiểm họ Chu.

Sáng hôm sau lúc Trương Thuận thức dậy, anh của hắn không mặc áo, đưa lưng về phía hắn, nhìn mình trong gương.

Ban đầu Trương Thuận cho là hắn đang tỉa râu, trong một giây chấn kinh: Anh mình mà cũng nuôi râu nữa á! Cái này thật tiếp địa khí(1) rồi!

(1) Đây là ngôn ngữ mạng, chính là sinh hoạt của người muốn tiếp xúc với nhân dân, hòa mình vào xã hội, phản ánh nhu cầu, lợi ích nguyện vọng bình thường của người dân. Dùng để hình dung một vị quan viên chính phủ tương đối thân thiết, hòa mình với đại chúng.

Sau đó phát hiện thì ra là đang đeo kính áp tròng, liền thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên anh vẫn là anh, không vì chuyện một đêm ngủ chung với em trai mà tự dung muốn hòa mình vào nhân gian.

"Anh!" Trương Thuận ngáp một cái, "Tối hôm qua anh dụ được cô nào may mắn thế, ăn ngon không?"

Sở Hà mặc áo vào, vừa cài nút vừa nói, mặt không hề thay đổi, "Em sớm muộn gì cũng có ngày bị ăn tát."

Trương Thuận có một ưu điểm, chính là không biết giận, gặp chuyện gì cũng cười haha cho qua. Điều này mọi người xung quanh đều biết, Trương nhị thiếu gia tuy quần áo lụa là, nhưng quý chính là ở tính tình, không phải kiểu người khinh nam ức hiếp nữ, dù cho có người ngỗ nghịch ngay trước mặt hắn, hắn cũng sẽ chỉ mắng vài câu, năm phút sau liền quên mất.

Ở cùng anh hai xây dựng thế lực cho nhà mình đã lâu, vậy thì càng không có gì để nói, Trương Thuận gãi đầu, lười biếng đứng dậy hỏi, "Hôm nay em đi tìm thầy tới coi nhà, anh đi không? Cùng đi chung?"

Sở Hà thay đổi sắc mặt, "Ở nhà ăn ở không đừng có mời thầy trừ quỷ thần đồ gì tới!"

"Chồi ôi— vị đại sư đó nổi tiếng nhất trong vùng đông bắc này, nhà chúng ta tối qua còn có ma..."

"Nhà làm ăn kinh doanh, chuyện phong thủy đâu phải muốn phá là phá?" Sở Hà không chút lưu tình, trách mắng, "Em không có chuyện gì làm thì đi mà tán gái hay đánh nhau gì cũng được, không được đưa bất kì hòa thượng đạo sĩ nào về nhà!"

Trương Thuận bĩu môi, "Em biết rồi, không chịu thì thôi."

Sắc mặt của Sở Hà giờ mới hòa hoãn đi, đi tới tủ quần áo chọn cà vạt màu đen, vừa thắt vừa nói, "Một tập đoàn tài chính từ Nhật Bản đến đây đầu tư với danh nghĩa là viếng thăm tôn giáo, có người nói sẽ xây một khách sạn năm sao ở khu Sanlitun, thị trưởng Hoàng chỉ đích danh công ty chúng ta đứng ra tiếp đón, cơm tối chắc anh không về ăn được."

Câu nói cuối cùng thiệt sự xúc động nha, Trương Thuận có chút cảm khái, hai anh em họ lâu rồi cũng không ăn cơm chung. Hắn vừa định nói, ngày mai em cũng không định ra ngoài chơi, vậy mai mình cùng ăn cơm tối nha, thì thấy Sở Hà cầm áo vest đi ra ngoài, bước chân vững vàng, ngay cả một câu chào cũng không bỏ lại.

"..." Trương Thuận nói, "Quả nhiên mình không được để người ta coi thường."

Trương nhị thiếu gia ngáp một cái đi xuống lầu, đùa giỡn với quản gia mấy câu, rồi trêu đùa mấy cô hầu gái, ăn sáng xong ném chén đũa qua một bên, phóng chiếc xe Ferrari mới mua ra ngoài.

Tuy rằng hắn bảo đảm với anh mình là sẽ không chơi trò mê tín ở nhà, nhưng Trương nhị thiếu gia cũng chỉ là nói, trên thực tế thì vẫn quyết định đi mời "cao nhân" đi xem lại phong thủy của nhà mình. Trong khoảng thời gian này hắn luôn thấy nhà mình không được yên ổn, hồ nước trước nhà nuôi kim ngư phú quý cũng đã bị chết mấy con, trong nhóm người hầu cũng lan truyền với nhau là thấy bóng trắng trên hành lang, còn chưa nói nhà kho phía sau lại âm u, ngay cả quản gia cũng nói với hắn buổi tối nghe thấy tiếng quỷ khóc, sợ đến nỗi ngay cả con chó Đức nuôi trông nhà cũng không dám gọi tới.


Mấy năm nay có hai loại người mê tín, một là người có tiền làm ăn, hai là phần tử tri thức. Trương nhị thiếu gia quần áo lụa là, năm đó học hành cũng không lười biếng, được vô số đặc cấp từ giáo viên, thầy dạy tại nhà nâng niu như trứng, được tuyển vào trường đại học trọng điểm toàn quốc, sau khi tốt nghiệp thì được đưa ra nước ngoài du học, ở cùng ông bà nội, cầm về một bằng thạc sĩ — Bằng này cũng không phải bỏ tiền ra mua, mà là dùng thực lực thi được, bỏ nhiều đêm không ngủ viết ra một bài luận viên tốt nghiệp, một cái bằng thạc sĩ tự lực mà có. Nếu năm đó ba hắn không bị bệnh nặng, phải bỏ qua việc học về nước, thì bây giờ chắc hắn cũng đã cầm được cái bằng tiến sĩ trở về rồi.

Bởi vậy Trương nhị thiếu gia tính loại nào cũng dính, nên hắn cũng phá lệ đi tin mấy lời mê tín kia.

Trên đường đi, Trương Thuận gọi điện cho một người trong đám bạn của mình, Hoàng Phiên vốn là cháu của quan phụ mẫu thị trưởng Hoàng, vừa bắt máy đã tùy tiện nói, "Alo Hoàng Phiến nhi (*), đang nằm trên giường hường phấn ở đâu đấy? Mau lăn ra đây, tao có chuyện tìm mày!"

(*) Phiến nhi này là tấm ảnh.

Hoàng Phiên tức giận, "Mày mới nằm trên giường hường phấn á! Tối qua tao uống rượu tới nửa đêm với nhóm người khốn kiếp bên cục môi trường! Có chuyện gì? Không có gì thì tao cúp!"

"Khoan khoan khoan— Đừng cúp, đừng cúp, lần trước mày có nói rảnh rỗi sẽ giới thiệu vị đại sư gì với tao đó, hôm nay còn tìm người ta được không?"

"Để chi?"

"Chuyện chính sự." Trương Thuận nghiêm túc nói, "Trong nhà tao có ma, muốn mời đại sư tới trừ yêu."

Hoàng Phiên định cúp điện thoại ngủ tiếp, nhưng vừa nghe liền giật mình, "Trừ yêu gì? Có yêu quái hả?"

Trương Thuận một tay lái xe, một tay cầm điện thoại, tóm tắt lại chuyện tối qua cho Hoàng Phiên nghe. Hoàng Phiên nghe xong tặc lưỡi, liên tục xác nhận là Trương Thuận chắc chắn tối qua không nằm mơ thấy ác mộng hay ăn ở không nói chuyện hù người ta đúng không, mới biểu thị chuyện náo nhiệt này mình phải tham gia, liên lạc với vị đại sư đó cùng gặp mặt Trương Thuận.

"Nhưng mà anh mày không phải ghét hòa thượng đạo sĩ lắm sao?" Hoàng Phiên hỏi, "Mày chắc là tối nay anh mày có tiệc? Lỡ như đột nhiên về nhà, không cho đại sư chút mặt mũi, thì cả tao cũng không biết giấu mặt ở đâu."

Trương Thuận nói, "Mày yên tâm đi Hoàng Phiến nhi, anh tao hôm nay phải đi đối phó với mấy nhà đầu tư bên Nhật với chú của mày — Chưa tới nửa đêm cũng không về, chúng ta tốc chiến tốc thắng, nếu không tối nay tao cũng không dám ngủ."

Hoàng Phiên xù lông, "Không được đặt nickname lung tung!"

Cả buổi chiều, mí mắt của Sở Hà giật liên tục, nhưng hắn không tính ra được sẽ xảy ra chuyện gì.

Hắn không biết mình có một thằng em thành sự chưa có bại sự có thừa, hoàn toàn bỏ luôn lời cảnh cáo ban sáng qua sau đầu.

Hắn được thư ký của thị trưởng dẫn vào phòng chờ, thư ký bưng trái cây thuốc lá tới mời, còn đặc biệt rót trà Thiết Quan Âm chiêu đãi, gương mặt tươi cười nói, "Thị trưởng Hoàng biết ngài tới, tiếc là còn cuộc họp chưa xong, ngài nghỉ ngơi một lát, để tôi đi xem còn mất bao lâu nữa."

Sở Hà im lặng gật đầu, chỉ lát sau thư ký đã vội vã quay lại, trên mặt là nét hoang mang không thể che giấu, "Thị trưởng Hoàng nói ngài mau vào trong."


Sở Hà cũng đoán được xảy ra chuyện gì, nhưng không nói nhiều, gật đầu đi vào văn phòng, đẩy cánh cửa gỗ nặng nề.

Văn phòng của thị trưởng chính là dạng phòng kép tiêu chuẩn của chính phủ, bên ngoài là phòng tiếp khách nhỏ, bên trong là thư phòng. Sở Hà đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt tò mò của thư ký, đi vòng qua chiếc bàn lớn, chỉ thấy một con chồn mập mạp có bộ lông phát sáng, đang dùng hai bàn tay che cổ, trên mặt đau đớn nhăn lại.

"Ặc— Xương gà mắc cổ..." Thị trưởng Hoàng liều mạng trợn mắt, "Mau, mau giúp ta lấy ra..."

Sở Hà: "..."

Sở Hà xốc con chồn lên, nhấc chân bước qua lưng nó, nắm túm lông sau da, khuỷu tay nện xuống thật mạnh, một tiếng hộc vang lên, con chồn phun xương gà ra ngoài.

"Khụ khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ!" Con chồn ho liên tục, khôi phục hình dáng con người, ôm cái bụng tròn nằm dài ra, đôi mắt chứa nước đáng thương nói, "Ngươi, ngươi có cần phải lần nào cũng thô bạo với ta như vậy không?!"

"..." Sở Hà nói, "Tránh xa ta ra, đồ béo."

Thị trưởng Hoàng bật người, tốc độ này so với người mập thật sự khó thấy, lăn lốc từ đất đứng lên, vừa nhét đuôi vào trong quần vừa nói, "Không được đặt biệt danh lung tung! Với lại ta đâu có béo, người ta nở nang mà!"

Để một con chồn làm thị trưởng, chuyện tốt thì rất nhiều, dùng lời của thị trưởng Hoàng mà nói, đổi thành người thật chắc sẽ tham lam vô cùng, còn ta chỉ cần mỗi ngày cho ta hai con gà là được.

Đương nhiên vẫn có chỗ xấu, nói ví dụ như thư ký hay ngửi thấy mùi gà chiên trong phòng thị trưởng, còn có lông gà và máu gà không rõ lai lịch trên mặt đất.

Đương nhiên đem điều này ra so sánh, chuyện tốt mà thị trưởng Hoàng làm cho người dân thật sự đếm không hết. Nói ví dụ như khi bệnh cúm gà xảy ra ở phương Bắc, thị trưởng Hoàng vỗ bàn, giận tím mặt, nghiêm lệnh bắt điều tra rõ ràng chỗ nào mất vệ sinh, cấp tốc bảo đảm thịt gà phải đạt tiêu chuẩn vệ sinh thực phẩm; nói ví dụ như lúc dầu máng xối(2) xảy ra, thị trưởng Hoàng mạnh mẽ vang dội, quyết tra tới cùng, để tránh tình trạng cấp trên cấp dưới bao che lẫn nhau, thậm chí còn không tiếc thân thử nghiệm, mỗi ngày đi ăn gà chiên ở mọi quán ăn lề đường.

(2) Thuật ngữ dùng để mô tả dầu ăn bất hợp pháp, được chế từ dầu thải được thu thập từ các nguồn như nồi chiên của nhà hàng, bẫy mỡ, chất thải của lò mổ và nước thải từ cống nước. (wiki)

Đại khái bởi vì là quan thanh liêm, ủy ban quản lý yêu quái trung ương cũng nhắm một mắt mở một mắt với thị trưởng Hoàng, mặc dù không đề bạt, nhưng ít ra cũng không giáng chức.

Thị trưởng Hoàng vẫn rất đắc chí, cảm giác mình là một con yêu quái được con người để vào mắt, thật sự là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông.

Đối với chuyện này, Sở Hà đả kích hắn:

"Đừng có mà mơ, Mao Sơn phái xuất thân từ Thiên triều có thể xếp thành một nhóm, ở Quốc An còn có một văn phòng làm việc chủ yếu là cương thi, ai lại đi rảnh rỗi để ý tới chức thị trưởng nhỏ bé tít đâu dưới đáy như ngươi?"


Thị trưởng Hoàng, "... Ta tốt xấu gì cũng là quan phụ mẫu, phải cho ta chút mặt mũi chứ!"

Quan phụ mẫu thị trưởng Hoàng hậm hức vác cái thân mập mạo vào trong xe limousine màu đỏ, bởi vì chiếm nhiều diện tích, Sở Hà thiếu chút nữa không thắt được dây an toàn, vất vả lắm mới rút được sợi dây khỏi mông của thị trưởng Hoàng, "... Lão Hoàng, ngươi thật sự phải giảm cân đi."

"Ngươi có biết ta mới giảm được 5kg hông!" Thị trưởng Hoàng mang vẻ mặt đau khổ, "Từ khi biết tin tập đoàn Aida từ Nhật Bản muốn tới thành phố nhỏ của chúng ta đầu tư, trên tỉnh còn phái người xuống tiệt hồ(3), khiến cho ta ăn không ngon ngủ không yên, khí huyết lưỡng hư, tinh thần suy nhược, ngay cả bệnh cũ cũng tái phát!"

(3) Một thuật ngữ trong mạt chược, ý nói có người muốn cắt đứt đường kiếm tiền của mình.

Sở Hà ngừng thở, mò kiếm nút cài dây an toàn, cuối cùng mới thở ra.

"Ngươi nói đi, yêu quái trung ương không có ý kiến với ta, mấy cha già trên tỉnh sao lại không vừa mắt ta, bọn họ biết ta là chồn sao? Chắc chắn không thể! — Chẳng lẽ năm đó là vì ta đoạt chức thị trưởng từ thằng cha Ngô khốn nạn kia? Nhưng đó cũng là do hắn tìm đường chết thôi! Cầu vượt trong trung tâm thành phố bị sập là do có địa long quấy phá, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do cha Ngô với bên xây dựng cắt xén vật liệu mà. Nếu ta không quyết nhanh, mời ngươi từ cao ốc Kim Mậu chạy ra trấn, nền xi măng sụp xuống, mấy trăm người đi trên đường lúc đó chắc chắn sẽ mất mạng..."

Thị trưởng Hoàng thuần thục rút từ bên hông xe ra một túi giấy, lấy hai cái đùi gà bên trong ra gặm.

"Ngươi nói đi, thành phố của chúng ta phát triển cho tới bây giờ, trải qua nhiều khó khăn, vất vả lắm mới thu hút được một nhà đầu tư, ta đường đường là thị trưởng, vui tới ba ngày không ngủ được, nhắc tới mà muốn khóc luôn! Trên tỉnh không ủng hộ biểu dương thì thôi đi, còn phái người xuống tiệt hồ, lương tâm đem cho chó gặm hết rồi hả! Cũng tại thằng cha Ngô kia là người của tỉnh chứ gì! Còn định gạt ta lén tiếp xúc với thương nhân nước ngoài, may mà ta phát hiện sớm, chọc giận ta, mẹ nó ta bắn chết họ!"

Khóe miệng Sở Hà giật một cái, nhưng không ai nhận ra.

"Trên tỉnh phái ai xuống?"

"Nghe nói là văn phòng tiếp đãi khách nước ngoài." Thị trưởng Hoàng nói, "Một chủ nhiệm họ Lý, dẫn theo một tiểu bạch kiểm họ Chu, còn có thêm mấy cán sự. Hừ hôm nay còn định đi gặp khách nước ngoài, buổi trưa ta cố tình chuốc say họ, gói lại nhét vô khách sạn..."

Nhà đầu tư Nhật Bản này đến từ hôm qua, tối qua đã mở tiệc tiếp đãi. Thị trưởng Hoàng vốn định hôm nay sắp xếp một buổi du lịch, khoe ra thế mạnh phát triển của thành phố, buổi tối thì đi sauna, tiến thêm một bước bồi dưỡng quan hệ, nhưng bên đầu tư lại vô cùng năng suất, muốn tới thẳng khu phát triển ở ngoại ô xem thử, muốn trong hai ngày quyết định địa điểm của công trường.

Thị trưởng Hoàng cũng không có ý kiến gì — sớm quyết định thì cũng sớm giải quyết được sự lo lắng từ trên trời rơi xuống.

"Vốn đầu tư là ba tỷ rưỡi, nói không chừng xây khách sạn xong, ở gần đó cũng sẽ xây trung tâm giải trí." Hoàng béo gặm gà, vươn tay lau miệng, làm như rất có khí phách, vỗ vai Sở Hà, "Đừng nói anh em không chiếu cố, Sở tổng, hạng mục này nếu lấy được, Hoàng đại tiên ta sẽ xem ngươi là thân gia gia!"

"..." Sở Hà nói, "Thôi đừng, ta không có nhu cầu."

Đang nói chuyện, chiếc limousine đã dừng lại trước cửa trung tâm phát triển thành phố. Mảnh đất này cách đường chính một khoảng, xung quanh trống trải, ngoại trừ trước đây làm quy hoạch để chuẩn bị xây dựng, thì chỉ có bệnh viện và trường học nằm ở phía rất xa. Cách đó không xa là khu khai phát bất động sản của một nhà thầu, chỉ mới bắt đầu xây dựng, bây giờ nền đất còn rất gồ ghề.

Nhà đầu tư đương nhiên đã tới, bị một nhóm người vây xung quanh, đứng trước lưới sắt không biết đang lấm lét nhìn cái gì, ngay cả xe tới cũng không phát hiện.

Thị trưởng Hoàng ưỡn bụng bước xuống xe, dùng hết sức vung tay lên, "Hi—!"

Mọi người cùng xoay đầu lại.

Ngay sau đó chủ nhiệm trung tâm ỷ mình gầy, hình thể linh hoạt, đẩy mọi người ra xông tới, "Thị trưởng Hoàng! Thị trưởng Hoàng! Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!"


Hắn giữ Hoàng béo, cả người run lên, " Có... có... có người nhảy lầu!"

Thị trưởng Hoàng: "Hả?!"

Sở Hà lập tức xuống xe, chỉ thấy chủ nhiệm kia cũng bị dọa, trong cái nóng hầm hập, mồ hôi nhễ nhại chảy từ lông mày xuống cũng không kịp lau, "Cái... công trường xây dựng bên cạnh, vừa có người nhảy xuống, tôi tôi tôi tôi tận mắt nhìn thấy hắn rơi xuống! Chúng tôi gọi cảnh sát rồi, thị trưởng ngài tính sao, bây bây bây bây giờ phải làm sao..."

Thị trưởng Hoàng: "Cậu nói gì?!"

"Người nhảy lầu là phiên dịch của chúng tôi." Một người đàn ông mặc áo vest màu xám đi tới, giơ tay bắt tay với thị trưởng Hoàng, dùng tiếng Trung cứng nhắc, lễ độ nói, "Phiên dịch của chúng tôi lúc nãy nói muốn đi vệ sinh, xoay qua xoay lại thì thấy hắn nhảy từ trên cao xuống, vừa lúc mọi người đều nhìn thấy."

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, thị trưởng Hoàng cười làm lành, bắt tay với người đàn ông kia, rồi xoay đầu giới thiệu với Sở Hà, "Vị này là Aida(4), chính là người quản lý hiện tại của tập đoàn Aida..." Sau đó đi trấn an mọi người, "Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh! Cảnh sát sẽ tới ngay, ai cũng không được rời khỏi hiện trường!"

(4) Vốn dĩ trong bản gốc là là Tương Điền Nghĩa, nhưng chữ Nghĩa (义)trong tiếng Nhật không dùng cho tên nên không có cách đọc, mà để Hán Việt như vầy thì không nghe ra người Nhật, nên mình mạn phép chỉ giữ lại họ Aida thôi.

Sở Hà liếc nhìn mọi người, rồi nhìn tòa công trường xây dựng kia, một lát sau thu tầm mắt, ánh mắt đặt lên chàng thiếu niên mặc áo khoác màu trắng bên phía Aida.

Thiếu niên kia cùng lắm chỉ mới 17-18 tuổi, mặc áo khoác dài màu trắng, ngoan ngoãn đi theo phía sau Aida, không có một tiếng thở, giống như người vô hình.

Nhưng đối với Sở Hà, sự hiện hữu của hắn vô cùng rõ ràng – Áo của hắn chính là thú y(5).

(5) Thú này là săn bắn, săn thú, y là y phục.

Thiếu niên kia là một thuật sư âm dương.

Đại khái chú ý tới ánh mắt của Sở Hà, Aida lễ phép gật đầu, chỉ vào thiếu niên giới thiệu, "Đây là cháu trai của tôi, bởi vì có một số hiểu biết về bắt yêu phục ma, cho nên tôi dẫn đến đây khảo sát phong thủy của công trình, giúp đỡ lựa chọn địa điểm."

Nói xong hắn thâm ý vỗ lên vai thị trưởng Hoàng, cười nói, "—Cháu trai của tôi rất hiền, cũng không ỷ vào bản lĩnh mà làm bậy, cho nên thị trưởng đừng sợ, hahaha!"

Trong lúc hỗn loạn, những người khác nghe không hiểu, nhưng sắc mặt của thị trưởng Hoàng đã thay đổi hoàn toàn!

"Ngài Aida cứ nói đùa." Trên gương mặt của con chồn đổ mồ hôi từng giọt lớn, cả nụ cười cũng khó giữ, "Haha... Cháu trai của ngài vừa nhìn đã thấy tiền đồ sáng lạn hahahaha!"

Thiếu niên âm dương sư kia bước lên, đứng trước thị trưởng Hoàng đang mang ánh mắt run sợ, cung kính khom người, giọng nói vô cùng nhu hòa, "Xin chào ngài Hoàng, tôi tên là Lan Ngọc."

Ngay sau đó hắn chuyển qua Sở Hà, trong nháy mắt cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm, con ngươi hơi mở lớn rồi co rút thật nhanh.

"..." Thiếu niên âm dương sư đặt ngón cái tay trái vào lòng bàn tay của tay phải, hai tay bao lại, mu bàn tay hướng ra ngoài, hạ thấp người, dùng cách chào hỏi với thuật sĩ, "Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố."

Hết chương 3.