Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 39: Chân tướng




Người tình của Hàn Cường mất tích hơn ba tháng, rất nhiều người đều tin rằng cô ta bị giết, chỉ là tạm thời chưa tìm thấy thi thể mà thôi.

Thế nhưng, đúng ngay thời điểm cảnh sát đem vụ mất tích của cô ta nhập chung vào vụ án mạng của Hàn Cường, ngay trước đại thọ của Hàn lão tư lệnh một ngày, cô ta thế nhưng lại đột nhiên xuất hiện.

Sự xuất hiện của cô ta hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mọi người. Hôm ấy, Hàn Việt đang ở khách sạn, chuẩn bị xem ngày mai nên mang thứ gì đến làm quà mừng thọ, bỗng dưng nhận được điện thoại từ quầy tiếp tân, nói rằng có một người phụ nữ mang thai tự xưng A Linh muốn tìm hắn.

Bàn tay Hàn Việt run lên, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại.

Cô gái này nhìn qua không phải chịu tra tấn gì, nhưng thoạt trông có vẻ tiều tụy hơn xưa, chẳng biết tinh thần từng bị đả kích thế nào, động tác lẫn nói năng so với trước kia đều khá chậm chạp. Cô ta dường như tránh né người lạ, lúc Hàn Việt đến mới phát hiện cô ta đầu tóc bù xù, cố ý che mặt mình, quần áo cũng hết sức rộng rãi, cố gắng che giấu cái bụng to chừng sáu, bảy tháng của mình.

Hàn Việt hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì, cô ta chỉ toàn thân run rẩy, không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu mơ hồ không rõ “Cửu xử quốc an”, “Long Kỉ Uy”. Hàn Việt cảm thấy bản thân chắc không hỏi rõ ngọn ngành được, lập tức gọi Cao Lương Khánh, kêu hắn tới đây một chuyến.

Cao Lương Khánh đã từng là cao thủ thẩm tra, hắn rất thuần thục giúp cô ta trấn an tinh thần, kế tiếp mới hỏi những câu mấu chốt: “Suốt thời gian gần đây cô bị những gì? Ai đem nhốt cô lại?”

“Bùi… Bùi Chí…”

Cao Lương Khánh cùng Hàn Việt thoáng chốc kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, thế nhưng ngay sau đó A Linh lại thay đổi, run rẩy nói: “Không, là Long… Long Kỉ Uy!”

“…Rốt cuộc là Bùi Chí hay Long Kỉ Uy? Lâu nay cô ở đâu?”

A Linh bắt đầu run rẩy dữ dội hơn, thân thể như chiếc lá rụng lao đao giữa cơn gió. Sau một lúc lâu, cô ta đột nhiên ôm chầm lấy Hàn Việt, giọng nói vô cùng sắc bén: “Long Kỉ Uy chết rồi! Tôi mới… mới nhân cơ hội bỏ trốn! Đừng bắt tôi trở về!”

Hàn Việt cùng Cao Lương Khánh đồng loạt sửng sốt.

Cao Lương Khánh hỏi: “Không thể nào đâu. Long Kỉ Uy không có khả năng chết đâu, phải không?”

Quyết định nhanh chóng của Hàn Việt là đưa tay đánh ngất A Linh, để cô ta ngã vào lòng Cao Lương Khánh: “Chăm sóc cho cô ta một chút, chờ cô ta tỉnh lại rồi hỏi kỹ thêm lần nữa. Tôi đi gọi điện cho người ở Cửu xử, thăm dò đôi chút xem Long Kỉ Uy và Bùi Chí xảy ra chuyện gì.”

A Linh hôn mê không lâu lắm, có thể nhận thấy lúc Hàn Việt đánh ngất cô ta đã chú ý lực đạo.

Sau mấy phút ngắn ngủi, A Linh đã tỉnh lại. Cao Lương Khánh an bài cho cô ta ở trong một căn phòng khách sạn, vốn muốn đi tìm Hàn Việt cùng vào đó, nhưng Hàn Việt đang đứng bên ngoài gọi điện thoại, không tiện quấy rầy.

Trên thực tế, cú điện thoại này của Hàn Việt có chút không thuận lợi. Cửu xử vốn quan hệ cùng Hàn gia không được tốt lắm, hắn đương nhiên không hỏi ra tin tức gì. Suốt thời gian gần đây không ai liên lạc được với Bùi Chí, bọn họ đều nghĩ rằng hắn ra nước ngoài công tác, hôm nay lần đầu tiên nối máy được, nhưng không ai trả lời.

Sau đó Hàn Việt gọi điện cho một lão chiến hữu của Hàn lão tư lệnh, rốt cuộc mới hỏi được tin tức liên quan tới Long Kỉ Uy. Nghe nói ở Cửu xử đã náo loạn đến tung trời, hôm qua lúc mấy nhân vật tai to mặt lớn bí mật hẹn gặp người Nhật Bản, Long Kỉ Uy từ một địa điểm bí mật phụ trách chỉ huy đoàn hộ tống, kết quả không biết xảy ra chuyện gì, nói tới nói lui hai bên đột nhiên ra tay đánh nhau. Lúc ấy, trong một cái hội trường nho nhỏ đột nhiên phát ra chấn động, khiến toàn thể mọi người trên dưới hai mươi tám tầng đều hôn mê. Vu phó bộ trưởng khẩn cấp hạ lệnh rút lui, thế nhưng Long Kỉ Uy thân là xử trường cửu xử lại đem theo lão Long ngăn cản ở hàng sau cùng, kết quả lỡ mất thời cơ chạy trốn, cuối cùng không thoát ra được. Khi lão Vu quay lại tìm Long Kỉ Uy, nghe nói lão Long đã phình to đến mức một tầng lầu không chứa nổi, mấy lão già trong gia tộc thuật sĩ người Nhật Bản đều bị ăn tươi nuốt sống. Thứ bọn họ mang đến, khi lão Long bạo phát căn bản không ngăn nổi sóng xung kích cao tần, trực tiếp bị đốt thành tro bụi.

Lão Vu vừa nhìn liền biết ngay không ổn. Loại sinh vật như lão Long, chủ nhân càng suy yếu thì nó càng mạnh mẽ. Một khi nó cảm thấy dao động sinh mệnh của chủ nhân sắp sửa biến mất, nó sẽ không thể khống chế mà trở nên cuồng bạo, dưới tình huống nghiêm trọng còn có thể nuốt sống luôn chủ nhân chưa hoàn toàn tắt thở — nó cảm thấy thứ nó yêu thích phải giấu kín trong bụng mới an toàn, lại không biết rằng một khi bị nó nuốt vào bụng, chủ nhân của nó liền thật sự xong đời.

Vu phó bộ trưởng mặc trang phục phòng hộ, bất chấp mạo hiểm sinh mạng mới từ trong một góc xó thuộc đống phế tích tầng trệt tìm được Long Kỉ Uy. Long Kỉ Uy người này cũng rất dứt khoát, thời điểm bị trọng thương lập tức châm cho chính mình một châm, tựa như hai năm trước cưỡng ép bản thân tiến vào trạng thái ngủ say.

Lão chiến hữu kia nói với Hàn Việt, nghe đâu lúc Long Kỉ Uy được vận chuyển đến Cửu xử, khắp người đều là máu, còn lão Long sau khi bạo phát lại biến trở về hình dạng nhỏ nhất, gắt gao quấn lấy cơ thể Long Kỉ Uy, y như sợi dây thừng. Tia chấn động do nó phát ra vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mọi người trong Cửu xử đều đầu óc mơ mơ hồ hồ, đến bây giờ có vài người còn đang nằm trong bệnh viện, chưa được ra về.

Hàn Việt cho rằng, nếu A Linh quả thật bị Long Kỉ Uy bắt nhốt, như vậy hôm qua cô ta cũng bị lão Long ảnh hưởng, phương diện tư duy hơi hỗn loạn. Nhưng cô ta còn biết bỏ trốn ra ngoài, hoặc có khả năng ai đó thừa dịp rối ren mà thả cô ta. Sau đó, cô ta liền trực tiếp chạy tới tìm người của Hàn gia.

Như vậy kẻ giết chết Hàn Cường, chẳng lẽ là Long Kỉ Uy?

Thủ pháp giết người ghê rợn như vậy, nếu không phải cùng Hàn Cường có thâm thù đại hận, thì cũng chỉ có Long Kỉ Uy giết người không chớp mắt mới có thể làm ra…

“Hàn Việt, Hàn Việt! Tôi vừa hỏi ra được một chi tiết mới!” Cao Lương Khánh từ trong phòng lao ra, sắc mặt căng thẳng tới cực độ: “Sáng hôm Hàn Cường bị giết, Bùi Chí đã đến tìm A Linh, còn dự định cưỡng chế đem cô ta đi! Thế nhưng rốt cuộc, kẻ bắt luôn Bùi Chí lẫn A Linh hai người chính là Long Kỉ Uy! Suốt thời gian này, Long Kỉ Uy vẫn giam giữ bọn họ!”

Hàn Việt kinh ngạc: “Bùi Chí? Hắn cưỡng chế đem A Linh đi làm gì?”

“Bởi vì A Linh sau đó đã nhớ ra một manh mối quan trọng, mấy hôm trước khi Hàn Cường bị giết đã nhờ một người bạn tìm nhà giúp hắn. Cậu nhớ không, lúc ấy vì sự việc Hàn gia tranh chấp với Long Kỉ Uy, cha cậu đang ở Đài Châu, cậu bị thương không ra khỏi cửa, Hàn Cường không thể tự mình xuất hiện đi tìm nhà, liền nhờ cậy một người bạn. Sáng hôm Hàn Cường bị giết, hắn đã nói với A Linh phải đi gặp một người bạn xem thứ gì đó, tới trưa chắc không về. Liên hệ một chút với số di động mà hắn thường xuyên liên lạc, tôi cảm thấy rất có thể nó thuộc về người bạn giúp hắn tìm nhà! Người bạn kia, tuyệt đối là kẻ đáng bị tình nghi nhất!”

“Người bạn có thể được Hàn Cường nhờ đi tìm nhà, chắc chắn không phải Long Kỉ Uy.” Trong đầu Hàn Việt mơ hồ hiện lên một ý niệm đáng sợ, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, liên tục ho khan mấy tiếng mới miễn cưỡng cười cười: “Không, không lẽ là Bùi Chí?”

Cao Lương Khánh không cần suy nghĩ: “Tôi đi liên hệ cấp trên, tranh thủ trước sáng mai phải khống chế được hành tung của Bùi Chí!”

Hàn Việt gật đầu, nhìn hắn giống như cơn gió vừa lao đi vừa gọi điện.

Hàn Việt vốn dự định sẽ an bài ổn thỏa cho A Linh, kế tiếp mới đi đến Cục cảnh sát. Nhưng an bài cho A Linh thế nào lại tự nhiên trở thành vấn đề khó giải quyết.

Cô gái này dù sao cũng mang trong bụng đứa con trai của Hàn Cường đã mồ côi cha từ trong bụng mẹ, theo lý thuyết thì hẳn là nên đưa tới Hàn gia trước. Nhưng từ sâu trong lòng, Hàn Việt lại có chút sợ hãi không dám nghĩ tới, hắn sợ đưa A Linh tới Hàn gia, cô ta sẽ ở trước mặt người trong Hàn gia tiết lộ điều gì đó.

Hắn có thể đoán được, Hàn lão tư lệnh nhất định cũng có thể đoán được.

Cuối cùng, hắn thuê cho cô ta một căn phòng trong khách sạn, yêu cầu cô ta không được tùy tiện ra ngoài, sau đó lại kêu mấy tên cấp dưới đến đây trông chừng.

Hắn vừa bước ra cổng khách sạn, đang chuẩn bị lái xe tới Cục cảnh sát, đột nhiên di động reo lên, mở ra nhìn là cuộc gọi của lão Tiền.

Hắn đã đặc biệt nhờ lão Tiền tìm mấy tên cấp dưới kín mồm kín miệng đến Quý Châu điều tra gia đình Sở Từ, hiện tại ắt hẳn cũng tới lúc có kết quả rồi.

Quả nhiên, lão Tiền ở đầu dây bên kia nói: “Tài liệu chuẩn bị xong hết cho cậu rồi, tôi đặc biệt chọn một thằng nhóc tay chân nhanh nhẹn kín miệng như bưng đấy. Cậu muốn chừng nào gặp nó, để nó trực tiếp giao cho cậu?”

Hàn Việt thiếu chút nữa đã thốt ra địa chỉ khách sạn, nhưng hắn lại hơi do dự một chút, rốt cuộc chậm rãi nói: “…Kêu hắn lái xe đi đường vòng tới căn nhà hồi xưa của tôi. Tôi… tôi tự mình tới lấy.”

Từ sau khi Sở Từ bỏ đi, Hàn Việt đã rất lâu chưa đặt chân đến căn nhà này.

Chỉ có một lần hắn uống rượu buổi tối, mơ mơ màng màng lái xe đến đây, vừa gõ cửa vừa gọi Sở Từ. Tiếng gào thét của hắn cuối cùng đều trở nên nghẹn ngào, ngọn đèn ngoài hàng hiên bị hắn tắt đi, không gian trở nên u ám, rốt cuộc hắn cũng không phát ra thanh âm gì nữa, kéo áo ngồi ngủ trước cửa.

Người kia đã đi rồi.

Sống đến năm ba mươi tuổi, trong phút chốc biến thành lẻ loi đơn độc, ngay cả nhà cũng không có.

Quả thực là linh hồn trống rỗng, đau thấu tận xương cốt, cả thế giới kia đập vào trong mắt đều là một mảnh lạnh băng, không có chút độ ấm nào.

——

Thuộc hạ của lão Tiền thật sự rất đúng giờ, mới sáng sớm đã đứng trước cửa nhà chờ Hàn Việt. Tên nhóc ấy tự giới thiệu tên là Tiểu Trương, diện mạo mười phần tầm thường, chỉ có đôi mắt không ngừng di chuyển. Bất quá, hành động của nó rất thận trọng nhạy bén, chắc là do đã làm tình báo lâu năm.

Hàn Việt mở cửa cho nó vào, cười nói: “Thật ngại quá, chỗ này lâu rồi không có ai lau dọn, hơi dơ một chút.”

Tiểu Trương liên tục xua tay nói không sao, lại đem túi da dán kín vẫn ôm trong ngực nãy giờ đặt lên bàn, mở túi ra, từ trong đó rút ra một xấp tư liệu thật dày, xếp thành hàng cho Hàn Việt xem: “Đây là ghi chép về cuộc sống của đối tượng điều tra ở Quý Châu, bao gồm công việc của cha mẹ trong nhà. Mẹ của đối tượng điều tra qua đời vì sinh khó, họ hàng thân thích từ lâu không còn liên lạc, cho nên không điều tra được nhiều lắm.”

Hàn Việt cầm lấy xấp tư liệu kia, có cảm giác bàn tay hắn hơi phát run.

Năm xưa, hắn quả thật đã nhờ Bùi Chí điều tra một chút về gia đình Sở Từ, nhưng Bùi Chí không kể lại chi tiết như vậy. Bùi Chí chỉ khái quát nói với hắn rằng, cha mẹ của Sở Từ đều qua đời, không có người thân thích gì hết, thậm chí một người bạn hơi có chút bối cảnh đều không có.

Lúc ấy Hàn Việt cũng không truy vấn, bởi vì hắn cảm thấy như vậy là đủ rồi. Dù sao thì người hắn muốn chính là Sở Từ, chỉ cần nắm được y trong tay thôi, còn gia đình thân thích linh tinh đều không quan trọng, không thể trở thành chướng ngại trong việc hắn có được Sở Từ.

Kẻ sát hại Hàn Cường rốt cuộc là ai, tại sao hôm đó Bùi Chí muốn đưa A Linh Đi, Long Kỉ Uy sắm vai trò gì trong việc này, Sở Từ tại sao muốn mua thẻ SIM mới…

Thật nhiều nghi vấn giống như đám mây đen dày đặc, đem Hàn Việt phủ kín bên trong.

Rõ ràng chỉ cần vung tay lên liền có thể phá vỡ đám sương mù che giấu sự thật, thế nhưng Hàn Việt lại do dự không ra tay… Hắn sợ rằng chân tướng phía sau kia quá mức khủng khiếp đáng sợ, khiến hắn chỉ cần chạm vào một chút liền máu tươi đầm đìa, không cách nào chịu nổi.

“Mẹ của đối tượng điều tra là giáo viên trung học, cha y năm xưa từng là quân nhân trong quân đội, có đóng quân ngoài biên giới. Theo như điều tra, ông ấy từng đóng quân ở biên giới Việt Nam mấy năm, lúc ở trong quân đội cũng rất nổi tiếng, nghe nói từng được người Việt Nam mời đi làm huấn luyện viên quyền anh.”

Tiểu Trương rút từ trong đống tư liệu ra một tờ giấy chứng tử, nói: “Sau đó ông ta mắc bệnh ung thư dạ dày, điều trị tại bệnh viện ở Quý Châu không có kết quả, rốt cuộc qua đời, đây là giấy tờ chứng minh. Tôi cũng đã ghé thăm hàng xóm nhà bọn họ rồi, vùng ấy chẳng ai khá giả. Có vài cụ già kể lại, khi xưa gia đình bọn họ xem như tàm tạm, lúc cha y qua đời càng lúc càng thê thảm hơn, hình như vì trị bệnh mà mượn nợ bên ngoài gì đó.”

Trong lòng Hàn Việt không biết là tư vị gì, sau một lúc lâu mới gật đầu nói: “…À, vậy sao.”

“Bất quá, sau này đối tượng điều tra đã được một giáo viên trung học thu dưỡng.” Tiểu Trương rút lấy một xấp giấy mỏng từ trong đống tư liệu, bày ra trước mặt Hàn Việt: “Gia cảnh người giáo viên trung học này nghe nói rất khó khăn. Bà ấy đã ly dị với chồng mình, còn có đứa con trai, nghe nói tình cảm của đối tượng điều tra và bọn họ không tồi, trong vùng ấy có thể xem như mẹ nuôi con nuôi. Tuy nhiên, hai người bọn họ cũng mất rồi, là chuyện hai ba năm trước, không rõ chết vì bệnh hay chết vì lý do gì khác. À, đúng rồi, bà ấy tên Lý Vi Lệ, đây là hình hai mẹ con bà lúc còn sống.”

Hàn Việt gật đầu: “Ừ… Cái gì!?” Hắn nhào tới, giật phắt xấp giấy kia, thanh âm thay đổi gần như bén nhọn: “Lý Vi Lệ!?”

Tiểu Trương hoảng sợ: “Hàn nhị thiếu gia, ngài làm sao vậy?”

Lỗ tai Hàn Việt ong ong hết cả lên, tay chân rét buốt từng đợt. Qua một lúc lâu, hắn mới có thể miễn cưỡng phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Không… Tôi không sao, cậu vất cả rồi… À, như vậy đi, cậu cứ để mấy thứ này lại đây, tôi sẽ từ từ xem.”

Tiểu Trương đoán rằng hắn gặp phải chuyện xấu hổ gì không muốn cho người ta biết, thầm nghĩ mấy người có tiền có quyền đều là như vậy, cho nên cũng lập tức gật đầu, xin phép cáo từ. Trước khi rời đi, nó còn lịch sự giúp Hàn Việt đóng cửa nhà.

Hàn Việt nghe ngoài kia truyền đến tiếng ‘răng rắc’, sau đó phòng khách liền khôi phục yên lặng.

Hắn nhìn trang giấy có hình chụp Lý Vi Lệ, sau đó mới run rẩy lật qua trang kế tiếp, nhìn trang giấy có hình chụp con trai bà, Lý Cao Dương. Động tác này gần như tốn hết khí lực của hắn, thế cho nên sau khi nhìn rõ thời điểm hai mẹ con này qua đời, hắn liền suy sụp ngã xuống sofa.

Không thể nào, không thể nào, không thể nào!!! Suy nghĩ này không ngừng gào thét điên cuồng trong đầu hắn, tựa như mãnh thú cùng đường bị nhốt trong lồng sắt, khiến hắn hận không thể lập tức bắt lấy Sở Từ, lớn tiếng tra hỏi y, nghe chính miệng y hoàn toàn triệt để phủ nhận mọi thứ.

Thế nhưng không biết vì sao, dường như khí lực toàn thân đã trôi đi hết, Hàn Việt chỉ có thể ngồi trên sofa, cơ thể nặng nề tới mức không nhấc lên nổi một ngón tay.

Nỗi khiếp sợ khi phải tuyệt vọng đứng nhìn tấm màn đen che phủ sự thật từ từ mở ra, nhưng không cách nào giãy dụa, không cách nào chạy trốn giống như gọng kìm sắt, hung hăng tóm lấy trái tim Hàn Việt. Trong một thoáng chốc, bởi vì mạch máu lưu chuyển quá nhanh, trùng kích lên thân thể, hai tay hai chân hắn đều tê liệt hoàn toàn, gần như đánh mất toàn bộ tri giác.

Thế nhưng, hắn vẫn có thể nhìn rõ bàn tay đang nắm lấy cạnh bàn của hắn dùng sức đến mức cơ hồ sắp gãy hết đốt ngón tay, đồng thời còn kịch liệt run rẩy, tần suất kia thậm chí có thể nhìn rõ bằng mắt thường.

Trong thoáng chốc, hắn nhớ lại rất nhiều chuyện, rất nhiều chi tiết từng bị hắn cố ý lãng quên nay giống như cuốn phim quay chậm, từ từ chiếu lại trong đầu hắn.

Buổi tối trước hôm Hàn Cường bị giết, Sở Từ đột nhiên chủ động khác thường, khiến hắn sa vào kích thích lẫn vui sướng vô tận, không chú ý tới thời gian nhanh như vậy đã trôi qua đến hai giờ sáng. Sau đó hắn ngủ rất say, có thể nói hiếm khi nào lại ngủ say như thế, thậm chí hoàn toàn đánh mất khái niệm về thời gian.

Trước đây, mỗi đêm hắn đều phải thức dậy đi vệ sinh một lần, nhưng tối hôm đó thì không, bởi vì hắn đã ngủ rất say. Nhưng dưới tình huống kia, ngay khi hắn thức dậy, đồng hồ chỉ mới hiện lên mười giờ sáng.

Sáng hôm đó, lúc Hàn Việt tỉnh lại nhìn khắp xung quanh, trong thoáng chốc hắn liền sinh ra chút nghi hoặc, nhưng mà thời điểm ấy hắn lại không suy nghĩ nhiều, hay phải nói rằng Sở Từ không cho hắn cơ hội suy nghĩ.

Thế nhưng hiện tại, chút nghi hoặc kia theo thời gian đã dần dần lên men, nảy sinh trong đầu Hàn Việt một nghi vấn rất lớn.

Hắn nhớ rõ sáng hôm ấy khi hắn tỉnh lại, rèm cửa sổ trong phòng đã hoàn toàn kéo xuống, một chút ánh sáng cũng không thể lọt vào, và cũng hoàn toàn không thể trông thấy sắc trời bên ngoài cửa sổ. Kế tiếp thì hắn ra ngoài rót sữa đậu nành cho y, lúc đứng trong phòng bếp hắn đã nhìn thấy…

Hắn nhớ ra rồi. Lúc ấy sắc trời bên ngoài cửa sổ tối mịt, vì thế lúc hắn quay lại phòng ngủ, hắn còn nói với Sở Từ chắc là trời sắp mưa, nếu không tại sao bầu trời lại âm u như vậy?

Sở Từ lúc ấy đã nói gì? Hình như là phụ họa một tiếng…

Một tia chớp lóe lên trong đầu Hàn Việt. Hắn vẫn nghĩ lúc ấy là buổi sáng nhưng bầu trời âm u, mà thời điểm Hàn Cường bị giết, Sở Từ lại vẫn cùng hắn ở nhà, cho nên có được chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo.

Thế nhưng điều kiện tiên quyết để chứng cứ này thành lập, chính là thời điểm Hàn Việt tỉnh lại quả thật là mười giờ sáng chứ không phải lúc tối muộn!

Ý nghĩ này khiến trái tim hắn trong phút chốc gần như ngừng đập, tuy nhiên ngay sau đó, rất nhiều chi tiết đáng nghi ngờ cứ lần lượt tràn vào đầu: khi hắn đưa sữa đậu nành cho Sở Từ, người vẫn luôn lạnh lùng với hắn bỗng nhiên yêu cầu “Nằm cạnh tôi một lúc”, mà theo lý thuyết hắn đã ngủ mấy giờ liền, tinh thần hết sức sung mãn, thế nhưng vừa nằm xuống thì ngủ ngay!

Chuyện sau đó, Hàn Việt càng nhớ rõ hơn: khi hắn thức dậy lần nữa đã nhận được tin nhắn của Hàn Cường, nhưng trên thực tế Hàn Cường ắt hẳn là đã bị giết, cho nên gởi tin nhắn là một người khác. Tạm thời miễn bàn kẻ đó là ai, nhưng lúc nhận tin hắn có nhìn thời gian trên di động, là mười giờ tối.

Hắn thật sự có thể trong tình huống vừa thức dậy lúc mười giờ sáng, lại rất nhanh một lần nữa rơi vào giấc ngủ, rồi cứ thế mà ngủ thẳng giấc đến mười giờ tối sao?

Thân là quân nhân dày dặn kinh nghiệm đã trải qua cuộc sống mười mấy năm trong quân đội, thói quen giờ giấc sinh hoạt đã đóng khung chặt chẽ, hắn thật sự có thể vì một buổi tối phóng túng, khiến cho đồng hồ sinh học bị đảo lộn đến mức độ này?

Hàn Việt theo bản năng phủ quyết loại khả năng này.

Tuy nhiên, nếu lần đầu hắn thức dậy không phải mười giờ sáng mà là khoảng bốn năm giờ chiều, như vậy hết thảy còn có lời giải thích.

Sắc trời ảm đạm bên ngoài cửa sổ, kỳ thật không phải do trời sắp mưa, mà bởi vì thời gian vốn đã trễ như thế. Tới lần thứ hai hắn rơi vào giấc ngủ, căn bản không hề ngủ suốt mười mấy tiếng liền, nhiều nhất chỉ ngủ từ năm sáu giờ chiều đến mười giờ tối mà thôi.

Nếu giải thích như vậy, hết thảy đều thông suốt.

Vì muốn đạt tới hiệu quả này, có khả năng lúc sáng Sở Từ đã điều chỉnh đồng hồ, khiến Hàn Việt hiểu lầm rằng lúc hắn thức dậy là mười giờ sáng. Trên thực tế khi ấy đã là bốn năm giờ chiều, suốt buổi sáng Sở Từ ra ngoài làm gì cũng chẳng ai biết!

Hàn Việt run rẩy lấy di động ra, bấm xuống số điện thoại của Sở Từ, nhưng giá nào cũng không thể ấn lên nút Gọi xanh biếc.

Hắn muốn nghe Sở Từ nói không, muốn nghe y tức giận chất vấn tại sao hắn có thể nghi ngờ y, thậm chí muốn nghe y khinh thường cười nhạt một tiếng, sau đó lười biếng hỏi ngược lại hắn: anh cảm thấy có thể sao?

Chỉ cần Sở Từ nói một tiếng ‘Không’, cho dù y không giải thích bất cứ câu nào, không đưa ra bất cứ lý do nào, Hàn Việt vẫn nguyện ý tin tưởng y hoàn toàn!

…Thế nhưng, trong thời điểm hắn ao ước như vậy, trong đầu hắn cũng đồng thời vang lên một giọng nói tỉnh táo đáng sợ, cứ không ngừng lạnh lùng nhắc nhở hắn — nếu gọi cú điện thoại này, chân tướng sự thật tàn khốc rất có khả năng sẽ khiến hắn sụp đổ trong nháy mắt.

Bởi vì Sở Từ sẽ không phủ nhận.

Y chính là người như vậy, làm việc gì cũng không chủ động thừa nhận, nhưng nếu bị người ta phát hiện, y sẽ không che giấu tiếp.

Hàn Việt nhớ lại thật lâu trước kia, khi hắn khống chế Sở Từ trong vòng tay của mình, cả ngày ngắm nhìn y, càng nhìn càng thấy thích, hận không thể đem y cắn nuốt vào trong bụng. Nhưng cứ nhìn đến bộ dáng lạnh lùng như cách xa vạn dặm của y, hắn liền hận đến nỗi tâm tình ngứa ngáy, nhịn không được làm ra một số chuyện biết rõ sẽ khiến Sở Từ đau khổ khó chịu, rồi vẫn không thể khống chế mà xuống tay.

Hắn từng còng tay Sở Từ trên đầu giường, không cho phép y mặc quần áo, đợi khi nào y chịu đựng không nổi mở miệng cầu xin, hắn mới thả y ra. Hắn cũng từng dẫn Sở Từ ra ngoài khoe với đám anh em, thế nhưng mới khoe được nửa chừng thì dấm chua đã bốc cháy, trước mặt mọi người hôn môi y, động tay động chân với y.

Có đôi khi hắn thấy bộ dạng Sở Từ khó xử như vậy, đau khổ như vậy, trong lòng hắn sẽ cảm thấy có chút hối hận, thế nhưng chuyện làm thì cũng làm rồi, thương tổn đã tạo ra, cho dù hối hận bao nhiêu đều không có cách gì thay đổi. Mỗi một lần hắn đều an ủi bản thân, chi bằng sau này đối xử tốt với y một chút, dù sao thì thời gian còn dài, cả đời người lâu như vậy, sau này vẫn còn cơ hội bù đắp. Thế nhưng tới hôm nay hắn mới giật mình phát hiện, hóa ra hắn đã sớm vĩnh viễn mất đi cơ hội ấy.

Cả đời này, hắn chỉ toàn đem đến thống khổ cho Sở Từ, hoàn toàn không có nửa điểm giải thoát.

Cuối cùng Sở Từ trả lại cho hắn, chính là nỗi đau khắc cốt ghi tâm máu chảy đầm đìa vì mất đi người thân.

Hàn Việt liều mạng cắn chặt tay mình, cho đến khi mu bàn tay bị cắn đến máu thịt mơ hồ, mới có thể miễn cưỡng khống chế bản thân không phát ra tiếng khóc rống khàn đục.

Sắc trời dần dần tối xuống, hắn một mình ngồi trong căn phòng trống rỗng, đột nhiên di động reo lên, trong phòng khách yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

“Alo, Hàn Việt? …Là tôi, Cao Lương Khánh đây. Nói cho cậu biết một tin tốt, chúng tôi đã nắm được hành tung của Bùi Chí rồi, hắn khẳng định ngày mai sẽ tới tham gia tiệc chúc thọ của lão gia tử nhà cậu, đến lúc ấy cậu có thể trực tiếp giáp mặt hỏi hắn… Alo, cậu có nghe không vậy? Hàn Việt? Hàn Việt, cậu làm sao thế?”

Nghe đến mấy chữ tiệc chúc thọ, Hàn Việt bỗng nhiên giật mình, mơ hồ nhớ lại hắn đã từng rất mong chờ buổi tiệc chúc thọ này, bởi vì Hàn lão tư lệnh nói với hắn Sở Từ cũng tới dự.

Lúc đó hắn vui sướng biết bao, quả thực không thể kiềm chế khát vọng nôn nóng trong lòng. Một người đã trưởng thành như hắn, lại giống như đứa con nít mỗi ngày đánh dấu lên quyển lịch một gạch, hận sao thời gian không thể lập tức nhảy tới ngày tổ chức tiệc mừng thọ.

“Alo, Hàn Việt, cậu có còn nghe không vậy? Cậu bị sao vậy?” Cao Lương Khánh dừng một chút, nhạy cảm hỏi: “Cậu không phải là phát hiện ra cái gì chứ? Nếu có manh mối gì thì mau chóng báo cho tôi biết một tiếng!”

Hàn Việt mở miệng, thật lâu sau mới phát ra được thanh âm khàn khàn trầm thấp: “…Không, không có.”

“Hả? Cậu nói cái gì?”

“Không có.” Hàn Việt chầm chậm nói, “Manh mối gì… tôi cũng chưa phát hiện.”