Thập Ngũ Niên Chi Dương

Chương 4




Trong lòng anh áy náy với tôi, cảm giác này là do tôi rất quan trọng với anh, ngược lại tôi lại không thấy gì, cũng không muốn anh phải áy náy. Nhưng chẳng lẽ tôi phải an ủi anh? Trương tử kiếm anh cứ đi xem mắt đi, bảo anh đi thì anh đi đi, em không giận đâu, đi đi.

Vậy thì tôi ngu đến mức nào rồi.

Nhưng không ngờ cô gái này lại có chút mưu mô càn quấy, vừa sáng ra đã gọi điện cho trương Tử Kiếm. Mẹ anh không hẹn được thì tự mình hành động đây mà.

***

Lúc ấy hai chúng tôi vẫn đang ngủ, không phải do cô gọi sớm mà do hôm nay là thứ bảy, không phải đi làm nên chúng tôi vẫn nằm lì trên giường.

Lúc anh lấy điện thoại thấy là số lạ thì rất bực.

“Xin chào, tôi là Trương tử Kiếm.”

Không biết bên kia nói gì nhưng hình như anh không nghe rõ, quan trọng là anh vẫn lơ mơ buồn ngủ, thấy không nghe rõ liền bật loa ngoài.

Thế là sao đó chẳng cần biết anh có tỉnh hay không, nhưng tôi tỉnh.

Thanh âm đầu bên kia rất dễ nghe, mềm mềm, có vẻ hơi ngượng ngùng, “Xin chào… em là Trương Lôi. Vâng, dì bảo em gọi cho anh, sẽ không quấy rầy anh chứ?

Trương Tử Kiếm nhìn tôi: “….”

Tôi cũng mở to mắt nhìn anh: “….”

Anh kích động, siết chặt tay tôi, vân vê nặn, vừa nặn vừa dùng ánh mắt cầu xin tha thứ.

Nhưng trả lời điện thoại lại rất bình thường, giọng điệu cũng nghiêm túc, “Không phiền, cô gọi có chuyện gì không.”

Anh nghiêm túc như thế làm cô gái bên kia không biết phải trả lời thế nào, hơi xấu hổ nói, “A, em cũng không có chuyện gì, là dì bảo em gọi điện…..”

Trương Tử Kiếm: “À.”

Bên kia cũng không biết nói gì, im lặng ba giây rồi do dự nói tiếp: “Vậy anh có muốn……có muốn khi nào rảnh ăn một bữa cơm với em không?”

Tôi vẫn nhìn anh, anh nắm chặt tay tôi nói với đầu bên kia: “Có gì quan trọng không, vì hôm nay tôi phải đi công tác, không biết lúc nào mới về, hay là cô đừng chờ tôi nữa, lúc tôi bận rộn thì không rút được chút thời gian nào đâu.”

Anh nói tuột ra, cô gái kia có vẻ chưa gặp chuyện như vậy bao giờ, nửa ngày mới nghẹn ra được một tiếng: “À….”

“Tôi đang bận chút việc, lúc khác sẽ nói chuyện sau.”

Bên kia nhanh chóng đáp lời: “Được được, vừa lúc tôi cũng phải ra ngoài một chút.”

Sau khi Trương Tử Kiếm cúp máy thì im lặng, khẩn trương nhìn chằm chằm tôi. Tôi lại không có biểu hiện gì làm anh không biết tôi nghĩ như thế nào, rất không yên lòng.

Tôi rút tay về, nhắm mắt ngủ tiếp.

Anh cẩn thận thử lại gần cọ cọ rồi ôm tôi: “Bé cưng?”

Tôi lên tiếng: “Ừ.”

Anh không biết phải nói gì, lay lay tôi: “Anh không biết cô ta.”

Tôi nhắm mắt nói: “Em cũng không biết.”

“Do mẹ anh sắp xếp, tối qua mẹ gọi cho anh nhưng anh đã nói không được, không ngờ hôm nay lại thành thế này…”

Tôi nói: “Em cũng không biết.”

Trương Tử Kiếm sắp bị dọa chết rồi, anh trước giờ rất sợ tôi giận, tôi đột nhiên nhớ tối hôm nọ anh còn bảo tôi càn quấy, mắng tôi lẳng lơ. Bây giờ một chút khí thế đó cũng không còn.

Tôi không biết nên cảm thấy thế nào nữa. Tuy tôi rộng lượng, có thể không so đo với vài chuyện ấy, nhưng anh không nên để tôi nghe thấy có phải tốt rồi không? Chuyện này làm tôi kích động, tôi cùng người khác hẹn xem phim thì anh làm lớn chuyện, giờ ngược lại mà là mẹ tôi hẹn xem mặt cho tôi mẹ ôi chắc anh làm thủng trời luôn.

Có lẽ anh cũng hiểu nên giờ nằm lì trên người tôi, chiêu gì cũng lôi ra với tôi.

“Mau xuống đi, đè nặng em làm gì chứ?” Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, đẩy anh ra nhưng đẩy kiểu gì cũng không được.

Anh cũng không nói gì, chỉ nằm yên trên người tôi không nhúc nhích.

“Làm cái gì thế? Giả chết à?” Tôi đơn giản không thèm phản ứng nữa, mặc kệ anh đè.

Hai chúng tôi không ai lên tiếng, ngực dán ngực thở dốc. Đến lúc tôi sắp ngủ dến nơi rồi anh mới lên tiếng.

“Bé cưng, em giận sao?”

Tôi không nói gì.

Anh xoa bóp cánh tay tôi, cẩn thận hỏi: “Em đừng giận được không? Tình cảm anh dành cho em có thiên địa chứng dám! Anh không hề hai lòng! Tuyệt đối không!”

Tôi gật đầu, nhưng không mở mắt.

“Thứ nhất chuyện này anh không hề biết! Để anh bảo mẹ không làm thế nữa, anh biết em không vui, nếu đổi lại là anh thì anh đã lột da em rồi!”

“…..”

Thực ra tôi rất ít tức giận, nếu anh không cố chọc tức tôi thì tôi chả bao giờ giận. Nhưng một khi tôi giận thì anh lại cực kì sợ, chắc bình thường lành quá.

Thật ra chuyện này không nghiêm trọng, anh cũng rất vô tội. Hơn nữa tối nay anh còn phải đi công tác xa, tôi chưa bao giờ cãi nhau với anh khi anh sắp đi công tác xa, tốt hơn hết là đi đường an toàn, có lẽ xem quá nhiều phim cẩu huyết nên tôi rất sợ nó sẽ rơi trúng đầu mình.

“Lần này liệu có bất ngờ không?” Mắt anh sáng rực nhìn tôi, “Giống như lần trước ấy, anh vừa mở cửa liền thấy em.”

Tôi dứt khoát trả lời: “Không thể.”

Tôi dường như thấy được chiếc đuôi vẫn vẫy vẫy của anh một đường đáng thương cụp xuống.

Đêm đó tôi tiễn anh ra sân bay, đi cùng anh còn có một cấp dưới. Máy bay cất cánh lúc bốn giờ, tôi vẫn chờ cùng anh đến một rưỡi sáng.  Anh cứ làm mặt lạnh khiến cấp dưới sợ không dám nói gì.

Tôi thấy thế thì rất muốn cười, cái bộ dạng sống dở chết dở này cũng có thể hù dọa người khác. Ánh mắt lạnh lùng, lông mày cũng xô lại với nhau, giả bộ mặt lạnh. Thực ra anh băng sơn cái rắm, có mà núi lửa hoạt động thì có. Tôi thấy cấp dưới của anh đến thở mạnh cũng không dám thì rất muốn an ủi một câu: “Đừng sợ, anh ấy giả bộ đó.”

Rốt cuộc cũng đến giờ đăng kí, anh kêu tôi đi về, vẫn còn treo lên bộ mặt băng sơn, lạnh lùng nói với tôi: “Lái xe chậm một tý.”

Tôi gật đầu: “Vâng.”

“Nhỡ gặp cướp thì cứ đưa hết cho gã.”

Tôi không biết nên khinh bỉ anh thế nào, “Em lái xe mà đại ca, gã muốn ngăn được xe em thì ít nhất cũng phải cướp thành công vài xe rồi, vì chút tiền trên người em mà đánh cướp thì cũng quá liều mạng đó?”

Cấp dưới ‘phì’ một tiếng cười ra, Trương Tử Kiếm thấy thế liếc nhìn cậu một cái rồi quay sang trừng tôi, hỏi: “Em già mồm với ai đó?”

“….”

“Anh như vậy nên em móc mỉa anh sao?”

Tôi thản nhiên liếc nhìn anh một cái: “Anh giả vờ xong chưa?”

Anh cuối cùng cũng cười, vừa cười vừa nói: “Ba ngày không chỉnh em, em chờ đó, đúng là phản mà.”

Tôi cũng lười vạch trần anh trước mặt cấp dưới, nghe anh cằn nhằn vài câu rồi mới tiễn anh đi.

Làm sao được chứ, mới xíu đó mà không kiên nhẫn được thì sao có thể nuôi con trai chứ.

Con tôi chắc chắn là rất ngạo kiều.

Thực ra anh đi rồi tôi không thấy dễ chịu chút nào, tối nằm trên giường cứ cảm thấy trống vắng, ở bên anh tôi luôn ngủ rất ngon. Nhưng tôi sẽ không nói cho anh, nếu tôi nói, đuôi của anh sẽ vẫy lên tận trời mất. Hơn nữa tôi rất ra dáng chủ gia đình đó, không thể ngày nào cũng tôi yêu em tôi không thể rời xa em tôi nhớ em được, như thế rất kì cục.

Ngày Trương Tử kiếm đi là thứ bảy, hôm sau tôi về thăm ba mẹ, hai cụ đối với chuyện tôi và anh suốt ngày dính lấy nhau đã ấn tượng quá sâu rồi, nhưng tôi là con trai họ, cho dù họ không thích cũng không thể làm gì. Dù sao con mình mình đau, cũng từng nói kiểu muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi, nhưng sau hai tháng thì lại bỏ qua.

Lúc tôi đến thì mẹ đang định ra ngoài mua đồ ăn, tôi cầm giỏ hộ mẹ, nhìn một đầu tóc xù mì của mẹ cười.

“Ai làm kiểu tóc này cho mẹ vậy?”

Mẹ tôi sờ sờ đầu, phấn khởi nói: “Ranh con, mẹ mất bảy trăm làm kiểu đầu mới đấy, có đẹp không?”

“Vậy tất nhiên là đẹp rồi, sao lại làm kiểu này.”

“Tên nhóc này rất đáng ghét, mẹ bảo nó đừng cuốn nhỏ như thế, nó lại cứ làm theo ý mình, lúc chưa khô tóc mẹ thử nhìn gương, trời ơi y như chó teddy! Mẹ tức đến muốn khiếu nại nó! Mẹ cũng hỏi, chê một lần trừ hai trăm đồng được không.”

“Rất đẹp đó,” tôi khoác tay mẹ, khen bà “Cả quảng trường thì mẹ là tiểu lão thái đẹp nhất.”

Mẹ tôi lấy điện thoại ra soi, cũng cảm thấy đẹp, “Cũng bình thường, sau khi khô thì lọn tóc lại lớn hơn, thế là mẹ không trách nó nữa!” mẹ nhìn trước ngó sau trong xe rồi hỏi tôi: “Tử Kiếm đâu?”

“Anh ấy đi công tác rồi.”

“Lại đi công tác sao?” Bà nghĩ nghĩ, “Lần thứ hai trong tháng đúng không? Thế này thì vất quá, không đổi ca cho người khác được sao?”

Tôi nói: “Đi công tác còn không vất như đi làm ở công ty đâu, mẹ không cần quan tâm anh ấy.”

Mẹ ghé sát vào hỏi tôi: “Thế nào, hai đứa ổn chứ? Có giận nhau gì không thế?”

Tôi lắc đầu, “Không cãi nhau mà, vẫn ổn.”

Mẹ gật đầu, “Vậy thì tốt, cứ như thế mà sống bên nhau.”

Tôi nhìn mẹ, đột nhiên không biết nói gì. Thực ra mẹ rất muốn có con dâu đúng không, rảnh rỗi thì cùng mẹ đi chợ, lại sinh cho mẹ đứa cháu để mẹ dỗ. Việc này đã định trước là không thể, cho dù Trương tử Kiếm có tài đến đâu cũng không thể làm tôi sinh được một nam nửa nữ.

Trong tiểu khu nhiều người nhiều chuyện, nhà ai có chuyện gì đều không tránh khỏi cặp mắt cú vọ của các bác gái, lúc trước tôi chưa bao giờ đưa con gái về nhà, đến lúc đưa lại đưa Trương Tử Kiếm, chỉ vài lần là bị mọi người nhìn ra. Ở sau lưng dĩ nhiên là có người chỉ chỏ, tôi thì không cảm thấy sao, chỉ sợ ba mẹ khó chịu thôi.

Lúc mua thức ăn mẹ tôi không vào hàng quán thường mua, tôi liền hỏi: “Sao lại không đến nhà đấy?”

Mẹ kéo tay tôi, bĩu môi, “Có nhiều nhà bán thế mua nhà ai chả được? Cá nhà bà ta không tươi! Thịt cũng không tươi, mẹ không mua ở đấy! Không bán hàng cho tử tế lại còn cứ nói vớ vẩn, đúng là sướng quá hóa rồ mà!”

Tôi vừa nghe thấy thế thì biết là có chuyện, tôi hỏi: “Sao vậy mẹ? Cô ấy nói gì à?”

Mẹ không muốn nói lắm, chỉ vung tay: “Không nói gì, bà ta có thể nói gì chứ, là mẹ không ưa bà ta! Theo như kiểu nói của các con là cái gì nhể? Đúng rồi, nhan khống đó! Bà ta không có nhan sắc!”

Tôi cười: “Mẹ còn biết cả nhan khống?”

“Có gì mẹ không biết, mỗi ngày xem tin tức đều thấy.”

Tôi cùng mẹ đi dạo xung quanh, nhưng không hỏi gì nữa, được một lát thì mẹ không chịu nổi, mặt khó chịu: “Hôm ấy dì hàng xóm nhà chúng ta về nói với mẹ, bảo cái bà bán đồ ăn kia nói xấu sau lưng nhà ta! Nói con không bình thường, có bệnh! Dì hàng xóm nghe thế thì cãi nhau với bà ta, lúc ấy mẹ cũng muốn đến chửi bà ta một trận, nếu không phải cãi nhau kiểu đấy sẽ mất hết hình tượng thì mẹ đã cãi rồi! Nói con trai ai có bệnh chứ? Con mẹ rất bình thường! Con bà ta mới có bệnh, tất cả bọn họ mới có bệnh!”

Tôi nghe thấy mà chết lặng, đồng tính luyến ái trong mấy năm gần đây đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng trong mắt thế hệ trước thì chẳng khác gì biến thái. Nghe thấy kiểu lời này cũng chỉ chết lặng, không còn cảm giác gì khác.

“Thiệt thòi cho mẹ, nghe người ta nói thế chắc không tiếp thu được đúng không?”

Mẹ tôi vung tay, “Bà ta nói con mẹ như thế đương nhiên mẹ không chấp nhận rồi! Ai cũng không được nói con mẹ!”

Nếu không phải bây giờ xung quanh có rất nhiều người thì tôi thật muốn ôm mẹ một cái. Nhưng có khi mẹ sẽ lại cho tôi một vả, nói tôi hơn ba mươi rồi còn bám mẹ cũng nên.

Mẹ tôi chính là như vậy, một lão bà ồn ào, thế nhưng rất tốt, tâm địa thiện lương. Nhưng mi không thể làm tổn thương người thân của bà, bà rất bao che khuyết điểm đó, mi mà nói con bà một câu thì đời này chúng ta đừng qua lại nữa. Từ nhỏ tôi đã được mẹ che chở như thế mà lớn lên, lúc ấy đến trường thầy cô cũng không thể đánh cái nào.

Buổi tối hôm đó tôi hơi mất ngủ, một phần là do Trương Tử Kiếm không ở nhà, phần khác là tôi thương cha mẹ, đó là chuyện tôi biết, còn ở chỗ tôi không biết thì không biết có bao nhiêu người nói nữa.

Vì ngủ muộn nên khi tin nhắn của Tần Châu gửi đến thì tôi đọc được ngay. Tôi đọc tin nhắn, lời lẽ càng lộ liễu hơn so với lần trước. Lần đầu gửi tôi còn tin là do cậu nhầm, thế nhưng lần thứ hai thì giải thích thế nào? Cứ gửi nhầm tin nhắn, chả lẽ móng tay dài quá?

Lại nhớ đến cái bình dấm chua đang công tác ở ngàn dặm xa xôi kia, để tránh lúc về anh thấy rồi lại cãi nhau thì tôi quyết định chủ động báo cho anh, gửi nguyên tin nhắn này qua.

Ba giây sau, tôi nhận cuộc gọi.

“Diệp Tần, anh vừa nhận được tin nhắn của em! Mẹ nó em định hẹn với ai?”

“Đờ, em định gửi tin nhắn cho ai? Cuối cùng gửi nhầm cho anh đúng không?”

“Mẹ nó, huyết áp anh tăng vòn vọt rồi đây! Sao em lại không nói gì?”

Tôi nghe anh ồn ào, đột nhiên cảm thấy thật buồn ngủ. Quả nhiên anh có thể chữa bệnh mất ngủ của tôi.

“Nói lớn thế là định quát ai hả? Đây là tin nhắn em nhận được, người gửi vẫn là Tần Châu, em gửi cho anh xem, đỡ đến lúc về lại cằn nhằn.”

Anh im lặng hai giây, sau đó lại ồn ào tiếp: “Tên kia lại gửi nhầm? Tay của nó có phải có vấn đề không?  Nó què hay là cụt hả? Mẹ nó anh phải xử tên này, chờ anh. Diệp Tần em gửi lại tin nhắn trả lời, bảo đi cái cha mày!”

Tôi nhắm mắt lại nói, “Không gửi, em không quan tâm.”

“Em không nhắn cũng được, nhưng cho anh số điện thoại của nó, anh nhắn! Hơn nửa đếm rồi còn lẳng lơ, đây là cái tật xấu gì không biết?”

Tôi nghe anh to tiếng chửi tục, không đến hai phút thì ngủ mất.

Thực ra bình thường tôi sẽ không gửi tin nhắn này cho anh, vì đó không phải phong cách của tôi. Thế nhưng tôi nhớ anh, nghe anh mắng thôi cũng thấy vui rồi.

Nằm mơ còn mơ thấy anh ôm tôi nói tôi lẳng lơ, tôi liền cắn cằm anh, anh càng mắng tôi càng thích. Đúng là đê tiện mà.

End chương 4.