Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 151: Chồng là quan trọng nhất




Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 151: Chồng là quan trọng nhất

Lâm Thanh Hoà mang nồi mới vào bếp đổi.

Sau đó cô đạp xe đi tìm cậu ba Lâm thông báo là đã có nồi rồi, khi nào rảnh thì qua lấy về. Tiện thể, hôm nay cô đưa luôn cho cậu tiền mặt để lo liệu chi phí xây nhà.

Hồi phân gia, ông bà Lâm chỉ chia cho vợ chồng cậu ba có mấy chục đồng, từng này chưa chắc đã xây nổi một cái phòng huống chi cả 1 căn nhà.

Cho dù danh tiếng của cậu ba Lâm không tệ hại như đám người Lâm gia, nhưng bà con chòm xóm có nhiệt tình đến mấy thì cũng chỉ giúp sức chứ làm gì có ai nguyện ý giúp tiền.

Lâm Thanh Hoà nói với em trai: “Chắc phải tính toán lại, nhà đất chỉ che nắng được thôi chứ mấy ngày mưa giông bão giật biết làm thế nào. Để chị về hỏi anh rể cậu xem có cách nào kiếm được ít ngói không. Cố gắng lợp được cái mái ngói là tốt nhất.”

Cậu ba Lâm đã xin được đất nền. Đây vốn là phần đất đã được xét duyệt cho con trai lớn nhà bí thư chi bộ. Nhưng ông bí thư nhường lại cho cậu ba Lâm.

Bí thư chị bộ cũng thuộc gia tộc họ Lâm, nhưng không một xã viên nào dám tố cáo ông thiên vị người nhà vì trên cơ bản ông không lạm dụng chức quyền để chen ngang danh sách xin cấp đất của bà con, hành động này của ông không sai phạm và quan trọng nhất là không ảnh hưởng tới lợi ích của bất cứ ai.

Cậu ba Lâm bắt tay xây dựng mái ấm cho riêng mình.

Chu Thanh Bách không trực tiếp sang tận nơi giúp đỡ nhưng anh đã kiếm cho hai xe gạch ngói.

Thế này cũng coi như một sự trợ lực không nhỏ của anh rể đối với cậu em vợ.

Nhờ sự hỗ trợ nhiệt tình của bà con láng giềng, chỉ nửa tháng sau, căn nhà đã hoàn thành.

Tuy đơn sơ, gồm 1 phòng ngủ và 1 phòng bếp, nhưng vợ chồng con cái có thể dọn ra ở riêng đó là một niềm hạnh phúc vô bờ bến.

Tổng chi phí rơi vào khoảng hơn 120 đồng, bao gồm cả tiền mua ngói. Tất nhiên rồi, Chu Thanh Bách chỉ kiếm giúp chứ không mua cho.

Muốn làm người tốt thì trước hết phải duy trì được mọi việc sòng phẳng rõ ràng.

Một ngày đẹp trời, hai vợ chồng cậu ba Lâm và ba đứa con gái hồ hởi dọn đồ rời khỏi Lâm gia.

Trên dưới nhà họ Lâm mắt tròn mắt dẹt, không hiểu đã có kì tích gì xảy ra, từ đâu mà nó có tiền cất nhà, lại còn kiếm được cả ngói nữa, những thứ này nó lấy được từ đâu???

Đoán trước những người đó sẽ nghĩ tới Chu Thanh Bách. Sợ liên luỵ tới vợ chồng anh chị nên cậu ba Lâm đã đánh tiếng trước nhờ ông bí thư chi bộ ra mặt nói giúp, tỏ ý tất cả là dựa vào mối quan hệ của ông ấy.

Bí thư chi bộ thôn luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi lúc mọi nơi vì cậu ba Lâm có ơn cứu mạng. Chẳng là trước đây, mấy thằng cháu nội nhà ông ấy nghịch ngợm, dắt nhau ra bờ sông nghịch nước, không may đứa bé nhất sẩy chân ngã xuống, mấy đứa lớn sợ hãi bỏ chạy, đúng lúc cậu ba Lâm đi ngang qua nhảy xuống cứu thằng nhỏ thoát khỏi nguy hiểm.

Bà Lâm vẫn còn nghi ngờ: “Ờ thì cứ cho là như vậy đi. Nhưng mà đất nền và gạch ngói thì còn có thể lý giải, không lẽ cái nồi sắt cũng là ông bí thư cho?”

Ông bí thư chi bộ bình tĩnh giải đáp: “Về chuyện cái nồi sắt. Trước đây, tôi có việc vào thành tình cờ gặp một người muốn đổi, tôi thấy hợp lý nên đổi sẵn để dành sau này cho thằng lớn phân gia. Nhưng bây giờ thằng ba nhà bà cần dùng trước thì tôi nhường cho nó thôi.”

Toàn bộ Lâm gia á khẩu, cứu có một thằng nhóc mà trả ơn nhiều thế cơ á?

Ngược lại, tất cả người dân đại đội đều hết lời khen ngợi bí thư có lòng báo đáp ân nhân. Hơn nữa đó là thằng cháu nội trai yêu quý của ông ấy đấy, cậu ba nhà họ Lâm cứu sống thằng nhóc cũng đồng nghĩa với việc cứu sống cả nhà ông ấy, không phải sao?

Tóm lại, việc cậu ba Lâm chuyển nhà cứ thế được giải quyết êm đẹp.

Xong việc, cậu ba mặt mày rạng rỡ chạy sang báo cáo tình hình cho Lâm Thanh Hoà.

Quá tốt rồi, Lâm Thanh Hoà thực lòng mừng cho vợ chồng cậu ấy. Vậy là kể từ đây sẽ không còn bị áp bức tra tấn tinh thần nữa, chỉ cần được tự do thoải mái thì kể cả ngày ba bữa ăn cỏ ăn trấu con người ta cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc và an yên. Cuộc sống an yên luôn là cái đích của tất cả mọi người, không phải sao?!

====

Tiết trời chính thức bước vào giữa hạ, tháng 6 âm lịch, đỉnh điểm nắng nóng, cuối tháng này mọi người sẽ tiến hành thu hoạch vụ hè.

Nghĩ thôi đã thấy mệt rồi.

Hôm nay theo lịch, Lâm Thanh Hoà vào thành bán thịt. Tam Oa đòi theo nhưng cô từ chối, trước đây có Nhị Oa, hai anh em trông nhau còn đỡ, chứ giờ Nhị Oa đi học rồi có mình nó cô không yên tâm nên phải dỗ dành nó ngoan ngoãn ở nhà với bà nội, khi về sẽ mua cho nó một cây hồ lô ngào đường.

Một mình cô vào thành. Sau khi bán hết thịt heo cô đi mua ba rổ trứng gà.

Vì là giao dịch chợ đen nên người bán cẩn thận hơn bình thường, thấy khách mua nhiều sẽ hỏi một câu, Lâm Thanh Hoà thuận miệng bịa là nhiều nhà gom vào mua chung chứ không phải mình nhà cô.

Tuy Lâm Thanh Hoà đã lấy khăn trùm lên đầu che chắn một phần khuôn mặt nhưng người bán vẫn nhận ra khách quen cho nên không quản nhiều, tiền trao cháo múc nhanh gọn lẹ.

Tìm một góc khuất, Lâm Thanh Hoà thu ba rổ trứng vào không gian riêng rồi tiếp tục mua sắm.

Xong việc, cô đạp xe về nhà, tất nhiên không quên lấy thịt ra, một miếng thịt thăn ước chừng hai cân.

Biết con dâu mới từ huyện thành về cho nên trong nhà có thêm thịt thêm trứng, bà Chu không còn bất ngờ như xưa nữa, bà chỉ nhỏ giọng nhắc nhở: “Chợ đen là địa phận nguy hiểm, con tới đó phải hết sức cẩn trọng.”

Lâm Thanh Hoà trấn an: “Mẹ yên tâm, chỗ đó con quen đường quen nẻo rồi, sẽ không để người quen thấy được đâu.”

Sau đó cô vào bếp chuẩn bị cơm nước.

Chia miếng thịt thăn ra làm đôi, một nửa kho tàu, một nửa xào sơ để dành cho ngày mai.

Dù chỉ một nửa bà Chu cũng cảm thấy nhiều. Nhưng nhìn thấy thằng con trai và ba thằng cháu nội ăn uống say mê, ba chỉ biết thở dài trong lòng.

Trước khi bước vào vụ gặt, ngày ngày Lâm Thanh Hoà đều toàn tâm toàn ý nấu nướng bồi dưỡng cho chồng để đảm bảo dù gặt hái có vất vả đến đâu thì anh vẫn có thể duy trì một cơ thể khoẻ mạnh.

Dĩ nhiên, ông bà Chu và bọn trẻ là được hưởng sái. Trong mắt cô, chồng luôn luôn là quan trọng nhất.

Chu Thanh Bách không phụ sự kì vọng, mỗi bữa đều ăn uống no nê.

Vì năm nay không thể trốn đại đội nuôi thêm hai con gà như mọi năm, sợ vợ phải vất vả tìm món nọ món kia, nên tranh thủ mấy ngày rảnh rỗi, Chu Thanh Bách chăm chỉ đi mò cá bắt lươn về thả trong chậu nước ở nhà cho cô nấu dần.

Chính thức bước vào vụ hè, Lâm Thanh Hoà càng ra sức thay đổi món cho anh ăn ngon miệng, nào là cá chạch om đậu hũ, cá chạch kho tàu, lươn hầm dưa muối….

Tất nhiên không thể thiếu thịt heo. Thịt heo trong không gian không đủ, cô lên chỗ chị Mai lấy thêm một ít để ở nhà ăn.

Toàn bộ quá trình, bà Chu đều xem trong mắt, haizz, vợ thằng tư này vừa đáng trách vừa không thể trách. Nó cứ vung tay quá trán chẳng chịu suy nghĩ gì nhưng lại một lòng một dạ yêu thương chăm lo cho chồng.

Mỗi khi lên bàn cơm, bà đều thấy con dâu chỉ lo gắp cho chồng, giục chồng ăn thịt, uống canh, chăm chồng còn hơn cả chăm con.

Đặc biệt, con dâu còn nhận trách nhiệm dọn dẹp chuồng heo chuồng gà ở hậu viện.

Tất cả mọi chuyện trong nhà nó quán xuyến đâu vào đấy, nếu khen một câu “chu đáo” cũng không phải nói quá.

Tất nhiên, thỉnh thoảng bà Chu sẽ hỗ trợ Lâm Thanh Hoà một tay. Vì bà không tham gia thu hoạch vụ hè, ở nhà bế cháu cũng rảnh rỗi nên giúp được cái gì sẽ giúp.

Hơn nửa tháng sau, thu hoạch vụ hè kết thúc. Phù! bận nháo nhào, cuối cùng cũng xong.

Chu Thanh Bách trên mặt mang chút mệt mỏi nhưng tinh thần không sa sút tiều tuỵ như phần đông mọi người.