Thập Niên 60 Nhật Ký Nuông Chiều

Chương 1: 1: Xuyên Không 1





“A a a...”Cách một lớp rèm, thỉnh thoảng có tiếng phụ nữ gào thét vọng ra.

Trong gian nhà chính bên ngoài rèm có rất nhiều người, có người đang thong thả ngồi trên ghế, có người lại đang không ngừng lo lắng, đi qua đi lại.Nhất là một người đàn ông nhã nhặn mặc quân phục màu xanh đậm, chân mang đôi giày quân đội đang không ngừng dậm xuống đất, dáng vẻ gấp gáp nhìn vào trong phòng.“Kiến Nghiệp à, con yên lặng một chút, con cứ đi tới đi lui như vậy, mẹ nhìn mà chóng hết cả mặt." Miêu Thúy Hoa day trán, nhìn đứa con trai đang đứng ngồi không yên, có chút bất lực nói.Đây cũng là lần thứ hai vợ ông sinh con, nhưng ông vẫn lo lắng thấp thỏm y như lần đầu làm cha.“Đúng vậy, chú ba à, em dâu cũng không phải lần đầu tiên sinh con.

Hơn nữa phụ nữ đã trải qua một lần sinh nở, lần sau sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.


Với lại em dâu chưa từng chịu nỗi đau gì, cho nên lần này mới hét to một chút.

Nếu đổi lại là chị hay vợ chú hai thì làm gì khó khăn như vậy."Một người phụ nữ hơi béo ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn về phía rèm, bực mình bĩu môi, trên mặt lộ vẻ khinh thường.Một đứa mong manh yếu ớt chẳng làm được việc gì, cũng chỉ có cha mẹ chồng và chú ba mới coi cô ta như bảo bối.

Nếu là nhà người khác chắc chắn đã bị ruồng bỏ từ lâu.Có điều Vương Mai cũng biết địa vị của cô em dâu út đang trở dạ kia trong nhà này không hề tầm thường.Bà ta thỉnh thoảng cũng chỉ bất mãn nói vài câu, nhưng không hề dám nói gì quá đáng.

Nếu không không cần đợi chú ba yêu vợ như mạng kia oán hận bà, mà chỉ riêng lửa giận của cha mẹ chồng cũng khiến bà ta ăn đủ .Hiện tại là năm 1957.

Nơi này là một gia đình ở thôn Tiểu Phong, huyện Liên Dương, tỉnh G.


Người phụ nữ đang sinh con ở bên trong là Cố Nhã Cầm, con dâu thứ ba của nhà họ Cố.Kể ra thì nhà họ Cố này ở thôn Tiểu Phong cũng coi như có chút máu mặt.Lão gia nhà họ Cố là chiến sĩ kháng Nhật năm xưa, từng tham gia rất nhiều chiến dịch nổi tiếng.Sau khi chiến tranh kháng Nhật kết thúc, ông còn từng tham gia chiến tranh chống Mỹ xâm lược và viện trợ Triều Tiên, lập được hai chiến công hạng hai và bốn chiến công hạng ba.Bây giờ những vết thương ngầm do chiến tranh gây ra đã dần hồi phục, nhưng mỗi tháng ông vẫn nhận được tiền lương không kém hơn so với công nhân.Hơn nữa, lão gia tuy rằng đã về hưu, nhưng vẫn giữ được mối quan hệ tốt với những người trong quân đội năm đó.

Ông là một người khôn khéo, nếu không gặp phải chuyện bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không sử dụng những mối quan hệ kia.Cố Bảo Điền và vợ Miêu Thúy Hoa sinh được ba người con trai.

Con đầu là Cố Kiến Quân, cưới cô gái thôn bên cạnh tên Vương Mai, cũng chính là người phụ nữ vừa mới nói chuyện kia, hai người họ hiện tại đã có một trai một gái, đặt tên là Cố Hướng Quốc và Cố Hồng.Con thứ Cố Kiến Đảng cũng cưới vợ từ sớm, vợ của ông ta Điền Phương và Vương Mai là người cùng thôn, mấy năm nay chỉ sinh được ba đứa con gái, lần lượt đặt tên là Cố Tú, Cố Xuân và Cố Lệ.Có lẽ bởi vì không sinh được con trai, cho nên trong mấy người con dâu, Điền Phương không được lòng Miêu Thúy Hoa nhất.

Hơn nữa hai vợ chồng này đều không biết ăn nói, chỉ biết vùi đầu làm việc, nên địa vị ở nhà họ Cố rất thấp.Con út Cố Kiến Nghiệp, cũng chính là người đàn ông đang lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng sinh kia, ông là người được Cố Bảo Điền và Miêu Thúy Hoa yêu thương nhất trong ba đứa con trai của nhà họ Cố.Miệng lưỡi dẻo ngọt, người lại khôn khéo, lần duy nhất Cố Bảo Điền sử dụng mạng lưới quan hệ của mình, chính là tìm một công việc trong đội vận tải ở thị trấn cho đứa con trai này.Cố Kiến Nghiệp và vợ Cố Nhã Cầm đã có hai đứa con trai, tên Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ.


Đây là một cặp song sinh, dáng vẻ đúng là được kế thừa hết điểm tốt đẹp của mẹ, ngây thơ đáng yêu, tính tình lại thông minh hoạt bát như Cố Kiến Nghiệp, cho nên được ông bà yêu quý nhất trong đám cháu chắt.

Hiện tại bọn họ sắp đón đứa con thứ ba..