Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 116: 116: Chương 73





Thời điểm Lê Ngọc Quế nhận được thư, Liễu Tố Tố cũng thu được đồ Liễu Thục Vinh gửi tới, bà cùng con dâu cả không ngừng đẩy nhanh tốc độ, chưa đến hai ngày đã làm xong năm đôi giày cho mấy đứa nhỏ, giày làm từ vải bông, đế giày cũng rất dày nên đi vào đặc biệt thoải mái.
Trừ cái này ra còn có năm con chim sẻ nhỏ, sau khi phơi khô thì càng nhỏ hơn, nhưng có thể gửi nhiều như vậy lại đây, cũng không biết là trong nhà phải tiết kiệm bao nhiêu.
Liễu Tố Tố nhìn rương đồ mà lòng ấm áp, ở quê thiếu thốn, muốn gửi lương thực lại đây là không có khả năng, nhưng trừ lương thực ra, có thể gửi gì đều sẽ gửi.

Liễu Thục Vinh còn cố ý viết một bức thư, bên trong nói chim sẻ này là Vu Kiến Sinh bắt, còn có vài cái áo ngắn tay cho mấy đứa nhỏ là Trần Diễm làm.
Liễu Tố Tố biết nương có ý gì, bà muốn nói với cô Trần Diễm đã biết sai rồi, anh hai gửi chim sẻ tới cũng là muốn nhận lỗi với cô, bảo cô đừng nóng giận, cũng không cần lo lắng.
"Nương, có thịt ah!" Hàn Trình đầu đầy mồ hôi chạy vào, nhìn thấy thịt mắt lập tức sáng lên.
"Con cũng chỉ nhìn thấy thịt thôi, còn giày bà ngoại gửi cho mấy đứa đây này." Liễu Tố Tố buồn cười nói.
Thịt chim sẻ phải ăn sớm một chút, chúng nó vốn ít thịt, sau khi phơi khô cũng chỉ toàn là xương cho nên Liễu Thục Vinh không phơi quá khô, chỉ phơi đến mức hết hơi nước, trên đường gửi đi không bị hỏng là được.

Cũng vì thế mà không để được bao lâu, phải ăn nhanh kẻo hỏng.
Hàn Trình chạy tới xem giày, vội nói: "Nương, vừa hay giày con hỏng rồi, con có thể đổi đôi mới chưa ạ?"
"Giày con lại hỏng rồi à?" Liễu Tố Tố nhìn xuống, vải chỗ ngón chân cái đã thủng một lỗ, tuy khá nhỏ nhưng chạy thêm hai ngày nữa, ngón chân sẽ từ bên trong "phá xác mà ra".
Cô thở dài: "Đồng chí Hàn Trình, nương nghiêm túc nhắc nhở con, đây đã là đôi giày thứ hai con đi hư trong năm nay rồi đấy, con không thể ở nhà thành thật một chút sao?"
Bây giờ mới là tháng 3 thôi đấy.
Ở nhà Hàn Trình là hay đi hư giày nhất.
Sau khi nó đi học, ngoài anh chị thì còn quen thêm được một đống bạn cùng tuổi, càng ngày càng thích đi chơi, chỉ cần anh chị không để ý một cái, vừa quay đầu đã không biết nó đi đâu chơi rồi.
Hiện tại các con đều đi học, ai cũng có việc của mình, Liễu Tố Tố cũng không muốn để bọn nó phải đặt hết tinh lực lên việc trông em trai, hơn nữa Hàn Trình tuy ham chơi nhưng cũng biết giới hạn, đều làm xong việc nhà và bài tập rồi mới đi chơi.

Ngoài dặn dò chú ý an toàn, cô cũng không quản nó quá chặt.
Hàn Trình cười hì hì không ngừng: "Nương, không phải con đi chơi đâu, con đi tìm bảo bối cho nương nè! Nương xem đi!"
Nói xong nó liền móc ra một nắm quả dại, đưa cho Liễu Tố Tố như hiến vật quý: "Con hái được nhiều nhất luôn đó!"
Thời tiết khô hạn, chỉ có những cây ở nơi tương đối cao, đất còn ướt một chút mới mọc quả, quả nhỏ hơn trước nhiều, cũng may là vị chua chua ngọt ngọt còn ăn được.
Liễu Tố Tố cười cười: "Được rồi, con ăn cùng anh chị đi."

Hàn Trình gật gật đầu, vừa chạy vừa hô: "Tối nay nhà chúng ta có thịt ăn nè, bác gửi chim sẻ đến đó nha!"
Nghe vậy mấy đứa nhóc đều hoan hô.
Lê Ngọc Quế mới nhận được thư từ người truyền tin tất nhiên cũng nghe thấy, mặt cô ta lập tức trở nên khó coi, sao nương mình chưa bao giờ gửi đồ đến cho mình cơ chứ?
Điều làm Lê Ngọc Quế không ngờ còn ở phía sau, vừa mở thư ra cô ta càng tức giận.
Nương chưa bao giờ cho gửi đồ cho mình thì thôi đi, thế mà còn chất vấn vì sao mình không gửi gì trở về? Còn nói gì mà Liễu Tố Tố gửi cả một rương thịt về quê, còn mình mong ngóng mãi mà chẳng nhận được gì từ con gái.
Lê Ngọc Quế vừa tức vừa phiền, cô ta đến thịt cho mình ăn còn không có, lấy đâu ra thịt gửi về? Mà Liễu Tố Tố có thể gửi thịt về, đó là bởi vì Hàn Liệt giỏi có được không? Nếu không nhờ Hàn Liệt, Liễu Tố Tố sao có thể nuôi hai con lợn, nhà mình ăn không hết còn gửi về quê, cả nhà ăn sung mặc sướng.
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Lê Ngọc Quế liền choáng váng.
Không, không đúng!
Sao mình lại cảm thấy Hàn Liệt giỏi được, Hàn Liệt đến một đầu ngón tay của Bao Phi Tường cũng không bằng, là do hiện tại chưa cải cách nên Bao Phi Tường mới phải ở trong quân đội làm việc mà thôi, chờ về sau chính sách thay đổi, Bao Phi Tường sẽ trở thành nhà giàu số 1, kẻ hèn có 1-2 cân thịt lợn sao có thể bằng?
Hơn nữa Hàn Liệt chăm chỉ như vậy cũng là do nhiều con, không chăm chỉ sẽ chết đói.

Thời gian dài quan hệ vợ chồng chắc chắn sẽ rạn nứt, cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào thích làm việc cả.

Nào giống mình và Bao Phi Tường, dù hiện tại trong nhà thiếu thốn nhưng sau này sẽ được hưởng đại phúc.
Như vậy nghĩ, ghen ghét trong lòng Lê Ngọc Quế mới chậm rãi tiêu tán, vừa định đốt thư đi thì cửa nhà lại đột nhiên bị mở ra, Bao Phi Quyên cùng bà Bao đi vào, Lê Ngọc Quế sửng sốt muốn giấu thư đi mà không kịp, tay cô ta run run làm bức thư rơi xuống đất.
Bao Phi Quyên nhặt lên nhìn: "Chị dâu, người nhà chị còn đòi thịt nữa à?"
Lê Ngọc Quế vội đáp: "Nương chị thèm ăn thịt, nhưng chị chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, nhà chúng ta còn chẳng đủ ăn nữa là."
Năm nay nhà cô ta nuôi hai con lợn, trong tay cô ta lại không có tiền, tiền mua lợn còn phải để Bao Phi Tường đến chỗ bà Bao lấy, hiện tại người nuôi lợn cũng là bà Bao, nếu cô ta có tâm tư muốn gửi thịt về quê, bà Bao chắc chắn sẽ không để yên.
Lê Ngọc Quế trong lòng căng thẳng, chỉ sợ mẹ chồng sẽ vì vậy mà có ý kiến với mình, nhưng nào biết thái độ của bà Bao đột nhiên tốt đến bất thường, ngồi xuống cười nói: "Được rồi, nương còn không hiểu con hay sao, thịt này là để dưỡng thân mình cho con và cháu trai mà, nương tin con."
Lê Ngọc Quế không ngờ bà Bao sẽ nói vậy, tiếp theo liền nghe thấy bà ta nói: "Đúng rồi Tiểu Lê, hôm nay nương cùng em chồng con gọi điện thoại về nhà, con gái của dì hai Phi Tường sắp kết hôn rồi, đối tượng còn là giáo viên cơ đấy!"
"Giáo viên?" Lê Ngọc Quế ngạc nhiên hỏi.
Cô ta biết dì hai của Bao Phi Tường, cũng chính là chị gái của bà Bao, và bà Bao có mâu thuẫn với nhau, từ khi Bao Phi Tường có cái danh "khắc vợ", bà Bao liền sốt ruột nhờ chị gái giới thiệu đối tượng cho con trai, ai ngờ đối phương không chỉ không giới thiệu, ngược lại còn trào phúng hai mẹ con Bao Phi Tường mấy lần, kể từ đó hai nhà liền kết thù.
Cứ nghĩ đến chuyện cháu gái kết hôn với giáo viên là bà Bao tức không chịu được, bà ta vốn cũng chẳng phải người rộng lượng gì cho cam, từ khi hai nhà kết thù thì càng muốn ganh đua, muốn để chị gái nhìn xem rốt cuộc ai mới là người không có phúc khí.
Bao Phi Quyên vừa nghe bà Bao nhắc đến chuyện này là biết ngay nương mình đang suy nghĩ gì, do dự một lát liền nói: "Nương, nương đừng nóng giận nữa, sau này con gả cho người còn tốt hơn chồng của chị họ là được chứ gì?"

Thật ra Bao Phi Quyên đã sớm muốn gả cho quân nhân, giống như anh trai cô ta, tiền trợ cấp cao, có thể tùy quân, lại không cần ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng, cô ta chỉ sợ bà Bao không đồng ý, lúc này nhân có cơ hội mới nói ra.
Bà Bao đúng là có chút không tán đồng, rốt cuộc bà ta tuổi cũng lớn, mấy đứa con đều ở xa, lo sợ về sau không có ai dưỡng già, lúc này nghe Bao Phi Quyên nói thì hơi động tâm
Đúng vậy, quân nhân tốt hơn giáo viên bao nhiêu! Nếu Phi Quyên cũng gả cho quân nhân, còn ai dám khinh thường mình nữa?
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, bà Bao quyết định nói chuyện này với Lê Ngọc Quế.

Dù sao thì Lê Ngọc Quế ở đây đã lâu, chắc chắn sẽ biết người nào thích hợp.

Bao Phi Quyên cũng lập tức đi tới nịnh nọt Lê Ngọc Quế, nói chỉ cần chị dâu giúp em tìm được một đối tượng tốt, về sau hai chị em mình ở quân khu còn có thể giúp đỡ lẫn nhau!
Sau khi Lê Ngọc Quế đọc thư của Đặng Phương, trong lòng cũng oán trách nhà mẹ đẻ, cha mẹ không thích mình, chỉ chăm chăm vào em trai, hiện tại còn đúng lý hợp tình mà tìm mình đòi lương thực nữa!
Nhà mẹ đẻ không thể dựa vào, không bằng hiện tại xây dựng quan hệ với bên nhà chồng, có câu đàn ông có tiền sẽ hư hỏng, về sau Bao Phi Tường giàu lên, có nhà chồng người giúp mình, anh ta chắc cũng không dám hai lòng.
Lê Ngọc Quế tính toán một hồi, cuối cùng cười cười đồng ý.
Bao Phi Quyên vui vẻ lôi kéo gọi chị dâu ngắn chị dâu dài một hồi.
Bà Bao cũng cao hứng, đến khi Bao Phi Tường về nhà liền nói với hắn chuyện này.
Bao Phi Tường không để ý chuyện kết hôn của em gái lắm, không nói thêm gì, ngược lại nói: "Nương, mai con đưa Ngọc Quế đến bệnh viện kiểm tra."
"Đến bệnh viện kiểm tra?" Bà Bao còn tưởng hắn đi kiểm tra thai kì tốn tiền gì đó, vừa định nói không cần thiết thì Bao Phi Tường lại nói: "Con có người quen ở bệnh viện, trước kia ở cùng một quân khu, sau này cô ấy lên bệnh viện thành phố làm bác sĩ khoa phụ sản, nghe nói có biết là nam hay nữ."
"Thật không?!" Bà Bao lập tức đứng dậy, "Thật sự có thể biết được?"
Sau mấy cuộc hôn nhân đổ vỡ của con trai, bà Bao thực sự muốn ôm cháu trai đến mức sắp nhập ma, cũng chính vì vậy bà ta mới chủ động tới quân khu chăm sóc Lê Ngọc Quế, nếu có thể biết là nam hay nữ thì quá tốt!
"Chắc chắn được khoảng 8 phần."
Thật ra kiểm tra cái này rất tốn tiền, Bai Phi Tường cũng thấy tiếc, nhà nhiều người mà điều kiện lại ngày càng khó khăn, tiêu tiền ai cũng thấy đau lòng, nhưng hắn thật sự quá thèm con trai, mấy ngày nay luôn suy nghĩ đắn đo, đặc biệt là lúc nhìn bốn đứa nhóc lầu dưới gọi Hàn Liệt là cha thì càng hâm mộ không chịu được.
Cuối cùng Bao Phi Tường vẫn hạ quyết tâm đi làm kiểm tra, chỉ cần kiểm tra ra đứa bé trong bụng Lê Ngọc Quế là con trai, hắn cũng sẽ trở thành cha, hơn nữa Hàn Liệt sao mà hạnh phúc bằng hắn được, con của hắn là con ruột, còn mấy đứa nhà Hàn Liệt đều chỉ là con nuôi mà thôi.
Bà Bao vỗ tay một cái: "Kiểm tra! Nhất định phải kiểm tra!"
Mất nhiều tiền cũng phải kiểm tra.
Lê Ngọc Quế cũng chỉ còn khoảng 2 tháng nữa là sinh, nhưng mấy người này đều chờ không kịp, ngay cả Lê Ngọc Quế cũng vậy, sau khi nghe Bao Phi Tường nói liền đồng ý luôn không cần suy nghĩ.

Ngày hôm sau, Bao Phi Tường xin nghỉ đưa vợ lên thành phố.

Lúc đi Lê Ngọc Quế còn cố ý nhìn Liễu Tố Tố, nghĩ chỉ cần mình sinh được con trai, về sau cũng có thể ngẩng cao đầu trước mặt Liễu Tố Tố rồi.
Nhưng Liễu Tố Tố căn bản không thèm để ý, lúc này cô còn đang nghĩ xem trưa nay sẽ ăn gì.
Hôm nay là sinh nhật Hàn Trình, thằng nhóc này mong chờ ngày sinh nhật đã lâu, vừa tỉnh lại đã ưỡn bụng đi tới trước mặt cả nhà, sợ mọi người quên nó còn nhắc nhở: "Oa, trên lịch treo tường ghi hôm nay là 20 tháng 3 nè!"
Thật ra ai cũng nhớ nhưng lại muốn trêu nó một chút, Hàn Tiền nhíu mày nói: "20 tháng 3 thì sao? 20 tháng 3 thì em không phải làm việc à?"
Hàn Trình lập tức nóng nảy: "Anh, không phải cái này! Anh quên hôm nay là sinh nhật em rồi à!"
"Không quên không quên, anh đùa con đấy, chúc Tiểu Trình sinh nhật vui vẻ, học tập tiến bộ." Liễu Tố Tố cười cười bế nó lên, hôn lên mặt nó một cái.
Tuy được nương hôn thật sự rất vui, nhưng Hàn Trình vẫn bĩu môi nói: "Nương, nương chúc con sinh nhật vui vẻ là được rồi, còn nhắc đến học tập làm gì."
Đúng như Liễu Tố Tố dự đoán, Hàn Trình quả nhiên chán ghét học tập, chỉ cần làm xong bài tập, nó tuyệt đối không viết nhiều thêm một chữ.

Cũng may nó mới chỉ học lớp 1, Liễu Tố Tố cũng tùy nó, lớn thêm chút nữa sẽ cho nó biết thế nào là mẹ già thích quản giáo.
"Vậy chúc con sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ."
"Nương, nương nên chúc em ấy mỗi ngày đều được ăn thịt mới đúng." Hàn Tú Tú cười cười.
"Vẫn là chị hiểu em nhất!" Hàn Trình lắc mông, chờ mong nhìn về phía Liễu Tố Tố: "Nương, cá hầm ớt của con đâu ạ!"
"Ăn vẫn chưa chán à?" Liễu Tố Tố dở khóc dở cười nói.
Từ lần trước được ăn cá hầm ớt, Hàn Trình liền yêu thích món cay Tứ Xuyên này không thôi, hôm qua sinh nhật Hàn Tiền, Liễu Tố Tố hỏi mấy đứa con muốn ăn cái gì, Hàn Tiền còn chưa trả lời, Hàn Trình đã giành trước: "Cá hầm ớt! Cá hầm ớt!"
Hàn Tiền cùng Hàn Trình là anh em sinh đôi, nhưng lúc sinh là rạng sáng, vừa lúc cách nhau một ngày.

Mấy tháng nay bị nạn đói ảnh hưởng, cho dù là Liễu Tố Tố tồn đủ lương thực, nhưng phương diện ăn uống cũng không tốt bằng trước kia, có đôi khi buổi sáng ăn cháo lỏng đến mức có thể nhìn ra bóng người, cũng may là lũ gà tranh đua, hiện tại mỗi ngày đều đẻ được 3 quả trứng, mỗi người đều ăn nửa quả bồi bổ thân thể
Cuộc sống khó khăn, Liễu Tố Tố cũng muốn cho các con vui vẻ một chút, vậy nên đã nói đến ngày sinh nhật là sẽ được ăn một bữa thật ngon, muốn ăn cái gì cũng được, cũng vì vậy mà Hàn Trình cả ngày đều nhìn lịch đếm ngược thời gian.
Hiện tại nghe Liễu Tố Tố nói như vậy, Hàn Trình vội lắc lắc đầu: "Không chán đâu ạ! Nương, con muốn ăn!"
Không chán cũng không thể ngày nào cũng ăn, mà thịt khô còn chưa ăn hết, thịt này không để lâu được như thịt chân giò, trời nóng rất dễ bị mốc meo, trước ăn xong thịt khô rồi lại đi mua cá.
"Hôm nay nương làm cho con món khác ngon hơn nhé?"
Hàn Trình không tin: "Sẽ không có món nào ngon hơn cá hầm ớt đâu!"
Liễu Tố Tố cười nói: "Hay là chúng đánh cược đi, nếu ngon hơn cá hầm ớt thì bài thi cuối kỳ lần này con phải lọt vào 10 hạng đầu, nếu không ngon bằng nương sẽ làm thêm 3 lần cá hầm ớt cho con ăn, muốn ăn lúc nào cũng được, chịu không?"
Nhìn nụ cười quen thuộc trên mặt nương, mặt đứa nhỏ khác liền cảm thấy có chút nguy hiểm, đổi lại là bọn nó chắc chắn sẽ không cược, nhưng thằng nhóc ham ăn Hàn Trình thì thật sự kháng cự không nổi, khổ sở suy nghĩ cả buổi, cuối cùng nắm chặt tay: "Được ạ!"
"Ha ha ha được, con cứ chờ đến trưa mà xem!"

Liễu Tố Tố cực kỳ vui sướng, thằng nhóc này quá dễ cắn câu, xem ra trong nhà vẫn phải có một đứa "ngốc bạch ngọt" thế này mới làm cô có cảm giác thành tựu khi làm mẹ chứ.
Nói xong, Liễu Tố Tố liền lấy một miếng thịt khô từ mái hiên nhà bếp xuống, thật ra nếu có thịt tươi mang đi luộc cũng không tồi, nhưng hiện tại đều là thịt khô, Liễu Tố Tố quyết định làm bánh kẹp thịt.
Bột mì còn 20 cân cô mua từ năm trước, đổi lại là trước kia đã thì sớm ăn hết, nhưng nay phải dùng tiết kiệm, một túi lớn cô mới dùng được một nửa.
Bột mì nhào xong, đặt sang một bên để ủ.
Bởi vì là sinh nhật Hàn Trình nên buổi trưa trưa Hàn Liệt sẽ về ăn cơm, cô nhào cục bột thật lớn, phủ khăn ấm lên, sau đó mới đi làm nhân thịt.
Bánh kẹp thịt ngon hay không, nhân thịt là quan trọng nhất.
Thịt khô vừa ít nước vừa mặn, cần ngâm nước cho mềm ra, sau đó mới mang đi kho.
Bởi vì bản thân thịt khô đã mặn sẵn nên gia vị chủ yếu là ớt cay, muối cô không bỏ nhiều lắm, sau khi kho xong lại nấu trong chốc lát, qua hai lần nấu thịt khô đã mềm mại hơn nhiều.

Lúc này thịt khô đã có thể xé thành thịt sợi, đặt lên thớt dùng sống dao đập không ngừng, thẳng cho đến khi sợi thịt rã ra như chà bông là được.
Bột mì cũng đã ủ xong, chia nhỏ từng phần rồi nướng vàng đều hai mặt, cắt ở giữa, phết lên một lớp tương ngọt, lại kẹp nhân thịt ở bên trong, dưới nước xốt thịt, cuối cùng thêm một chút hành rồi kẹp bánh lại, món ăn hoàn thành.
Hiện tại không chỉ Hàn Liệt mà sức ăn của mấy đứa nhỏ cũng càng ngày càng lớn, nhà có 7 người, Liễu Tố Tố làm tổng cộng 20 cái bánh kẹp thịt, túi bột mì còn không đến một nửa, bận đến mức mồ hôi đầy đầu mới làm xong.
Hàn Liệt vừa lúc đi làm về, Liễu Tố Tố liền cầm bánh kẹp thịt ra ngoài, mấy đứa nhỏ gấp không chờ nổi, nháy mắt liền chạy đến.
Hàn Trình vốn còn không tin bánh kẹp thịt gì đó có thể ngon hơn cá hầm ớt, lúc này nhìn thấy miếng bánh xốp giòn vàng ruộm, ở giữa là nhân thịt cùng với nước sốt tràn đầy, mùi thơm bay thẳng vào lỗ mũi thì không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Hàn Liệt cười nói: "Hôm nay là sinh nhật Tiểu Trình, cho Tiểu Trình chọn trước."
Hàn Trình chưa bao giờ biết hai chữ "khách khí" là gì vội vàng chọn cho mình cái bánh to nhất, cũng không sợ nóng, thổi có lệ hai cái liền nhét ngay bánh vào miệng.
Liễu Tố Tố nhướng mày nhìn nó: "Thế nào? Có ngon hơn cá hầm ớt không?"
Hàn Trình vội cắn lấy một miếng, mắt còn nhìn chằm chằm vào bánh kẹp thịt không dời, ăn xong một miếng lại ngấu nghiến cắn miếng tiếp theo, nghe Liễu Tố Tố hỏi thì giật cả mình, mắt đảo vòng vòng không dám nhìn nương: "Không có, cái này...!cái này không ngon bằng cá hầm ớt đâu!"
Liễu Tố Tố: "..."
"Không ngon đúng không, được thôi, Tiểu Trình đừng ăn nữa, nương làm cá cho con nhé." Liễu Tố Tố dù bận vẫn ung dung cười nói, "Tiểu Tiền, mau lấy bánh kẹp thịt của Tiểu Trình lại đây, đừng để tiểu thọ tinh nhà chúng ta bị khó ăn."
Hàn Tiền cười hì hì định cướp lấy bánh, Hàn Trình còn muốn mạnh miệng không thừa nhận lập giấu bánh kẹp thịt ra sau lưng, hô lớn: "Nương, con sai rồi con sai rồi, cái này ngon lắm, còn ngon hơn cá hầm ớt nữa!"
"Sau đó thì sao?"
Hàn Trình một bên cảm thấy mình thật không biết cố gắng, mới đó đã bị nương nhìn thấu, một bên cố nuốt nước miếng nói: "Con sẽ học thật chăm chỉ, kết quả thi năm trong 10 hạng đầu."
Liễu Tố Tố cười sờ sờ đầu nó: "Ừ, hứa với nương rồi đấy."
Ha, thằng nhóc này, còn muốn đấu với nương à.
Còn non lắm!.