Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 3: Chương 3





Editor: Sweetie
Liễu Tố Tố xông lên phía trước ôm lấy Liễu Thục Vinh, “Nương, con lên huyện thành mua vải nhưng người bán hàng nói không còn nữa, nửa đường lại té ngã một cái, may là gặp đồng chí Hàn Liệt, bằng không cũng không về được.”
Cô đem cái cớ trước đó nói lại một lần, lại giúp Liễu Thục Vinh thông khí.
Tiếng “nương” này Liễu Tố Tố gọi rất tự nhiên, đời trước cô không cha không mẹ, lẻ loi hiu quạnh lớn lên, nhưng sau khi tiếp nhận ký ức, cô liền biết Liễu Thục Vinh đối xử với nguyên chủ rất tốt, cũng nhịn không được thở dài.
Để mà nói thì Liễu Thục Vinh là một người mẹ tốt, đáng tiếc trong lòng nguyên chủ chỉ có tình yêu, một chút cũng không nghĩ đến người trong nhà, nếu việc bỏ trốn lần này bị người ta biết, cả đời Liễu Thục Vinh ở trong thôn cũng không dám ngẩng đầu.
Nếu đã đồng ý với nguyên chủ, Liễu Tố Tố phải thực hiện lời hứa đối xử tốt với bà.
Nghe được lời này, Liễu Thục Vinh đột nhiên hiểu, tuy rằng không biết vì sao con gái đột nhiên thông suốt không đi tìm cái tên phụ lòng Trang Bạch Vũ kia, nhưng lúc này Hàn Liệt đang ở đây, không phải là lúc nói chuyện này, bà chỉ có thể gật đầu, nói: “Nương vừa rồi đứng không vững, cảm ơn Tiểu Hàn, mau vào nghỉ ngơi một chút, hôm nay trời nắng to, có bị cháy nắng không?”
“Bà ngoại, chúng cháu cháy nắng hết rồi!” Trang Tiền cùng Trang Trình lập tức chạy tới.
“Được, để bà ngoại pha nước đường cho các cháu uống.” Liễu Thục Vinh cười nói, đổ ra sáu ly nước đường trắng, mỗi người một ly, hai đứa nhỏ nhà Hàn Liệt tất nhiên cũng có phần.
Nhưng lá gan của hai đứa rõ ràng bé hơn nhiều so với hai nhóc Trang Tiền, không dám tiếp, nhìn thoáng qua Hàn Liệt sau đó mới nhận vào tay, bộ dáng nhút nhát sợ sệt, Liễu Tố Tố nhìn mà trong lòng chua xót.
Không chỉ bởi vì tính cách, còn có thân hình của hai đứa nữa.
Niệm Tô là bé trai, 5 tuổi nhưng lại nhỏ gầy hơn Trang Tiền Trang Trình 4 tuổi, trên mặt còn có một vết sẹo lớn màu đỏ, cùng với cặp mắt vô hồn không hề dao động kia, dù là người lớn nhìn cũng thấy sợ, theo như hình dung của đồng nghiệp thì cậu nhóc chính là ác ma.
Hiện tại mọi người không hiểu bệnh trầm cảm là gì, nhưng Liễu Tố Tố nhìn ra được.

Ánh mắt này không nên xuất hiện ở trên người một đứa bé 5 tuổi.
Chiêu Đệ còn gầy yếu hơn, đầu tóc lộn xộn, sắc mặt vàng như nến.

Nếu nói Niệm Tô là hờ hững, thì cô bé chính là sợ hãi, hơn nữa giống như đặc biệt sợ hãi người khác phái như chim sợ cành cong, cho dù Hàn Liệt là cha nhưng cô bé cũng không dám tới gần, anh liếc nhìn một cái cũng sẽ phát run.
Cô bé cắn môi do dự hồi lâu mới dám ngồi vào chỗ cách Liễu Tố Tố tương đối gần, ngay cả ngồi cũng chỉ dựa gần vào mép ghế.
Tình huống của hai đứa nhỏ này không ổn, mà Trang Tiền cùng Trang Trình cũng chẳng tốt hơn là bao.
Mặc dù có Liễu Thục Vinh cùng người Vu gia quan tâm, tính tình hai nhóc đã hoạt bát hơn chút.

Nhưng rốt cuộc cha mẹ ruột đều không thích bọn nó, tính cách hai đứa vẫn sẽ khuyết thiếu, bằng không cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như trong sách.
Hơn nữa mấy ngày này chính là ngày mùa, Liễu Thục Vinh bị nguyên chủ làm cho tâm thần không yên cũng không có tâm tư quan tâm cháu ngoại, má hai đứa nhỏ đỏ bừng, khóe miệng tróc da, tóc cũng dài tới mức có thể buộc lên.
Liễu Tố Tố không tiếng động thở dài, chỉ cảm thấy gánh thì nặng mà đường thì xa.
Trong lúc cô đang quan sát các con thì Hàn Liệt cùng Liễu Thục Vinh bàn bạc xong, Liễu Thục Vinh kinh hãi: “Ngày mai liền làm tiệc rượu? Vội vàng vậy sao?”
Hàn Liệt gật đầu: “Hy vọng thím có thể hiểu, bên chỗ cháu thời gian gấp quá.”
Liễu Thục Vinh đương nhiên hiểu, hiện tại đối với bà mà nói, chỉ cần con gái có thể từ bỏ Trang Bạch Vũ thì cái gì cũng không quan trọng!
“Được, chúng ta liền chuẩn bị luôn, ngày mai cũng không tệ lắm, làm vào giữa trưa thế nào?” Liễu Thục Vinh hỏi.
Hàn Liệt đương nhiên đồng ý, “Làm phiền thím rồi ạ.”
Chờ nói xong, Hàn Liệt liền mang theo hai đứa nhỏ trở về trước, Liễu Thục Vinh sai làm Trang Tiền cùng Trang Trình gọi mấy người Vu gia về, vỗ vỗ tay Liễu Tố Tố nói: “Tố Tố, con cùng nương nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Liễu Thục Vinh lớn lên xinh đẹp, Vu Đại Trụ đối với bà cũng tốt, chưa bao giờ để bà làm gì việc nặng, cho nên mặc dù năm mươi mấy rồi nhưng nhìn qua vẫn thập phần trẻ tuổi, mấy ngày nay vì chuyện của nguyên chủ mà tiều tụy không ít, trên đầu đã có mấy sợi tóc bạc.
Liễu Tố Tố nắm tay bà, cười cười nói: “Nương, nương đừng nghĩ nhiều, con đã nghĩ thông suốt rồi, trên đời này ngoại trừ cha mẹ ra, không ai vì thiếu một người thì sống không nổi, Trang Bạch Vũ chướng mắt con, con còn hiếm lạ gã làm gì? Hơn nữa con tin tưởng ánh mắt của nương, người nói Hàn Liệt không tồi, vậy khẳng định là không tồi.


Con không muốn làm nương lo lắng.”
Nói ngắn ngủn mấy câu, nước mắt Liễu Thục Vinh thiếu chút nữa chảy xuống, nghẹn ngào gật đầu: “ Tốt lắm, con có thể nghĩ như vậy, nương liền an tâm rồi.”
Nhìn vành mắt bà đỏ lên, trong lòng Liễu Tố Tố cũng có chút hụt hẫng, “Nương, nương yên tâm, về sau chúng ta đều phải thật tốt, chờ con về sau có tiền đồ để nương hưởng phúc!”
Liễu Thục Vinh liền cười nói: “Nương còn hưởng phúc cái gì, con sống tốt là nương vui vẻ.

Vết thương trên đầu con sao rồi?”
“Không có việc gì, bị rách chút da thôi, chờ lát nữa là ổn rồi.”
Nói chuyện trong chốc lát, mấy người Vu Đại Trụ cũng đã trở lại, thấy Liễu Tố Tố rốt cuộc nghĩ thông suốt, bọn họ cũng rất vui vẻ, đặc biệt là cha kế Vu Đại Trụ lập tức cười nói: “Chú nhớ rõ thôn bên cạnh vừa lúc bắt được một con lợn rừng đó, Tố Tố chờ chú đi đổi một miếng trở về, chúng ta ăn một bữa thật ngon!”
Dù sao cũng là cha kế, nguyên chủ vẫn luôn gọi Vu Đại Trụ là chú, Liễu Tố Tố cười gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, anh hai Vu Kiến Quốc liền nói: “Anh nhớ bên công xã có phó bếp nấu ăn hương vị khá ngon gần đây đang rảnh, anh đi mời hắn đến nấu tiệc ngày mai cho Tố Tố!”
Liễu Thục Vinh: “Mau đi mau đi, Kiến Dân, con kêu vợ con cùng đi mượn bàn ghế gì đó, dì đi mời người ngày mai lại đây hỗ trợ!”
Ngoại trừ Liễu Tố Tố, mọi người tức khắc liền bận việc, nhìn mọi người trong nhà náo nhiệt thành một đoàn, Liễu Tố Tố chỉ cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm chảy quá, cô trước nay không nghĩ tới sống lại một đời, còn có thể gặp được người nhà tốt như vậy.
“Nương, chúng con làm gì bây giờ ạ!”
Trong phòng an tĩnh, thanh âm mấy đứa nhóc liền đặc biệt rõ ràng, Liễu Tố Tố rũ mắt cùng hai con khỉ con mắt to trừng mắt nhỏ.
Liễu Tố Tố ho nhẹ một tiếng: “Các con đi ra ngoài chơi đi.” Cô còn có việc phải làm.
Hai anh em tuy rằng là song sinh nhưng lớn lên lại chỉ có ba phần tương tự, nhóc có đôi mắt tương đối hẹp dài, tướng mạo văn nhã chính là anh trai Trang Tiền, nhóc còn lại mắt tròn xoe, có vẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh chính là Trang Trình.

Trang Trình vô tâm không phế, nghe thế liền chuẩn bị chạy ra bên ngoài, lại bị Trang Tiền kéo lại: “Nương, chúng con vẫn là ở cùng nương đi, nương đụng phải đầu.”
Trang Trình vừa nghe: “Đúng đúng, nương, chúng ta ở cùng nương, về sau lại đi ra ngoài chơi.”
Liễu Tố Tố hiểu, đây là hai đứa nhóc sợ lại bị cô bỏ rơi, khó trách trong sách miêu tả Trang Tiền thích tiền, nhìn qua đúng là có “tâm nhãn” hơn so với bạn cùng lứa tuổi.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ nói: “Đi cùng nương cũng được, nương hiện tại muốn đi làm một chuyện lớn, nếu các con có thể bảo đảm một chữ cũng không nói ra bên ngoài, nương liền mang các con đi.”
“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì ạ?!” Mắt hai đứa nhóc đồng thời phát sáng.
Liễu Tố Tố nói: “Chờ lát nữa các con sẽ biết, thế nào, có thể bảo đảm không?”
“Có thể có thể có thể! Nhất định không nói!”
“Được, vậy đi thôi.” Liễu Tố Tố mang theo hai nhóc ra khỏi cửa, chỉ cần không nói với bên ngoài, cô cũng không sợ hai nhóc đi theo, rốt cuộc nguyên chủ cùng hai đứa nhỏ một chút cũng không gần gũi, dù cô biểu hiện kỳ quái một chút, hai đứa cũng sẽ không phát hiện cái gì.
Trang Tiền đi theo sau Liễu Tố Tố, đi tới đi lui đột nhiên phát hiện: “Nương, đây không phải là đường đi về nhà ông hai sao?”
Ông hai trong miệng nhóc chính là em trai của Vu Đại Trụ.

Vu gia tổng cộng có 3 anh em đều sống ở thôn này.

Cha mẹ Vu gia cưng chiều con út, Vu lão nhị cũng vô sỉ, cả ngày suy nghĩ chiếm lợi từ nhà Vu Đại Trụ.
Ngày thường còn chưa tính, Vu Đại Trụ nghĩ ông chỉ có một người em trai như vậy, bị chiếm một ít lợi cũng không so đo, nhưng Vu lão nhị quá mức tham lam, thấy nguyên chủ lớn lên xinh đẹp, từ khi cô ấy bắt đầu 15 tuổi, cả ngày muốn thuyết phục Vu Đại Trụ đem con gái gả ra ngoài đổi lễ hỏi.
Đặc biệt là lúc nguyên chủ mới vừa thi đậu đại học chuyên khoa, Vu lão nhị còn muốn đem cô giới thiệu cho một người ở huyện thành, ngoài miệng ba hoa chích choè nói người nọ là công nhân gia đình viên chức, ở huyện thành có nhà ở, mỗi tháng còn có tiền lương, gả qua đó chính là huyện thành người rồi.
Kết quả Vu Đại Trụ sau khi nghe ngóng, phát hiện người nọ đúng là công nhân gia đình viên chức trong thành, nhưng lại là tên hơn 40 tuổi goá vợ! Lúc ấy nguyên chủ mới 18 tuổi thôi, Vu Đại Trụ thiếu chút nữa tức chết, trực tiếp đuổi Vu lão nhị ra ngoài.
Từ đó về sau hai nhà liền kết thù, Vu lão nhị cùng vợ ông ta gặp ai cũng nói một nhà Vu Đại Trụ nói bậy, nhưng Vu Đại Trụ làm người thật thành, con trai cả Vu Kiến Dân rất có thể sẽ thành bí thư chi bộ tiếp theo của thôn, căn bản không ai tin ông ta.
Nhưng Vu lão nhị gia không hết hy vọng, bọn họ lại nổi lên ý xấu.

Lúc Trang Bạch Vũ muốn trộm đi, sợ bị người phát hiện, liền cho Vu lão nhị mười đồng tiền để ông ta hỗ trợ.

Vu lão nhị không chỉ có giúp, còn trở tay liền đem tin tức này bán cho nguyên chủ với giá 50 đồng.

Sở dĩ nguyên chủ biết Trang Bạch Vũ còn ở huyện thành chính là do ông ta nói.
Vì sao chạy tới nói cho nguyên chủ, cũng không phải là muốn tốt cho cô, mà là biết trong tay cô có tiền lễ hỏi, nhìn chằm chằm vào số tiền kia.
Ông ta còn hạ quyết tâm, chờ nguyên chủ chạy đi liền đến uy hiếp Vu Đại Trụ cùng Liễu Thục Vinh, làm cho bọn họ đưa chút phí bịt miệng, bằng không liền đem việc nguyên chủ cùng người khác bỏ trốn thả ra ngoài, làm một nhà Vu Đại Trụ vĩnh viễn không dám ngẩng đầu.
Liễu Tố Tố bên ngoài xông xáo nhiều năm như vậy, trước nay chỉ có cô làm người ta chịu thiệt, không ai dám làm cô chịu thiệt, hôm nay cô đến chính là muốn đem tiền đòi về.
Hiện tại một phân tiền cũng đáng giá, càng đừng nói đến 60 đồng, không lấy về, đến quân khu bọn họ uống gió Tây Bắc sao?
“Chờ lát nữa mặc kệ nương làm gì, các con đều không phải sợ, chỉ cần tránh phía sau nương là được, hiểu chưa?”
Hai đứa nhóc nhất trí gật đầu.
Trấn an xong hai đứa nhỏ, đi tới cửa nhà Vu lão nhị, Liễu Tố Tố không nói hai lời, trực tiếp dùng chân đá văng hai cánh cửa đang đóng.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa yếu ớt mở ra, Vu lão nhị cùng Vu nhị thẩm đang ăn vụng gà nướng khiếp sợ, vừa chuẩn bị phát hỏa liền phát hiện người tới thế mà là Liễu Tố Tố, sợ tới mức đùi gà đều rơi.
“Tố...!Tố Tố, cháu sao đã trở lại rồi?” Vu lão nhị nói lắp hỏi, có chuyện gì vậy, Liễu Tố Tố lúc này không phải nên ở huyện thành sao? Sao lại ở chỗ này!
Liễu Tố Tố cong khóe miệng cười: “Cháu đương nhiên là đến đây tìm chú hai thím hai lấy lại đồ rồi.”
Vu lão nhị càng nghi hoặc: “Đồ gì?”
“Tiền của cháu.”.