Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Chương 53: Thủ Trưởng Xin Mời 1






Lâm Doanh Doanh trợn to hai mắt, không nghĩ tới Hoắc Thanh Sơn cao lãnh cấm dục lại đột nhiên động tình, vị ngọt của nước đường, còn có khí tức sảng khoái trào vào bên trong cơ thể, khiến cho đầu óc của cô cảm thấy choáng váng một trận.Vào lúc cô không biết làm sao, Hoắc Thanh Sơn nâng cái ót của cô hôn sâu hơn, trăn trở khó rời.Khi răng nghiền ép môi có hơi đau, cả người Lâm Doanh Doanh nóng lên, a một tiếng mềm nhũn ở trong khuỷu tay của anh.Hoắc Thanh Sơn rút lui, rũ mắt, gương mặt trắng nõn của thiếu nữ không tỳ vết chút nào, lúc này mặt như hoa đào chứa xuân tình, thanh âm của anh khàn khàn, "Thật xin lỗi." Anh không nhịn được.Lâm Doanh Doanh sóng mắt giàn giụa, gò má sinh xuân sắc, "Thật xin lỗi cái gì?"Hơi thở của Hoắc Thanh Sơn có mấy phần thô trọng, nhìn chằm chằm đôi môi bị mình mút sưng của cô, "Lần đầu tiên.

.


." Không quá thành thạo.Lâm Doanh Doanh xì cười, ngượng ngùng và luống cuống trong nháy mắt rút đi, nha, anh đúng là đồ ngốc! Anh chẳng những là hành động ngốc mà lý luận cũng không phong phú.Lâm đại tiểu thư lập tức tìm được cảm giác ưu việt.

Mặc dù hai đời cô chưa từng yêu đương, càng không có hôn ai, nhưng dầu gì cô cũng xem qua nhiều tiểu thuyết như vậy, kiến thức lý luận vô cùng phong phú!Trước kia đàm binh trên giấy, bây giờ chính là cơ hội tốt để áp dụng lý thuyết vào thực tế!Cô lập tức nhào tới, ôm lấy cổ của anh, "Ngốc, anh là tay mơ, kỹ thuật không tốt, để cho em tới dạy.

.

.

Ưm.


.

."Không đợi cô nói xong, cô liền bị hôn lần nữa,, không giống lần đầu tiên, vội vàng cắn mút đôi môi cô một cách vồn vã, lần này anh dịu dàng và thuần thục rất nhiều.Anh tự học đó! Nhưng chỉ ăn môi của cô, không biết tiến hơn một bước.

Lúc Lâm Doanh Doanh muốn hướng dẫn anh tiếp thì anh đã rút lui.Hoắc Thanh Sơn từ trong túi xách mò ra một viên kẹo sữa bò, lột vỏ ra nhét kẹo vào miệng cô.Kẹo sữa tan ra ở trong miệng, Lâm Doanh Doanh cảm thấy tối nay rất vui vẻ, cô ngậm kẹo, ngao ô một tiếng ôm lấy cổ của anh hôn trả.Cô nhất định phải dạy cho anh biết làm sao hôn môi, không phải chỉ hôn môi đơn thuần!Khi cô đưa đầu lưỡi trong veo thăm dò trong miệng của anh, ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn vốn nhắm chặt trong nháy mắt mở ra, tựa hồ bị cách hôn của cô làm cho kinh động.Rất nhanh anh đã đổi khách thành chủ.Cuối cùng cô giáo Lâm Doanh Doanh ngược lại bị người ta hôn đến hồn vía lên mây, đu ở trên thân người nóng bỏng của Hoắc Thanh Sơn không xuống được.Nhưng mà anh rất tuân quy củ,  lúc hôn cô hai tay nâng đầu cô, cũng không có tùy ý đụng vào thân thể của cô, cho nên cô không cảm thấy khẩn trương sợ hãi mà ngược lại thích nụ hôn của anh vẫn mang tới cảm thụ khác thường.Choáng váng vui sướng, nhẹ bỗng, dường như muốn biến thành một con bướm.Rất lâu, chờ khi đống lửa sắp tắt, Hoắc Thanh Sơn đỡ cô đứng dậy, ngọn lửa hoàn toàn tắt không có một chút màu đỏ nào còn sót lại.Lúc trở về, vì đề phòng Lâm Doanh Doanh trẹo chân hoặc là đụng phải sâu bọ gì, Hoắc Thanh Sơn cõng cô đưa về chỗ thanh niên trí thức.Đến cửa, anh buông Lâm Doanh Doanh xuống, để cho cô đi vào.Lâm Doanh Doanh lại không đi, cô sinh ra một tia cảm giác lưu luyến bịn rịn, cô không đi, anh liền đứng ở nơi đó không động đậy.Cô liền một lời hai lời nói một chút chuyện gởi thư và cưới xin.Hoắc Thanh Sơn: "Trên đường nắng, để anh đi." Trên đường đi công xã không có cây cối bóng râm, mặt trời chiếu rất gắt.

Anh nhét thư và tin tức cá nhân ở trong túi quần, "Đi về nghỉ ngơi đi, anh lại đi cắt hai giờ lúa mì."Lâm Doanh Doanh kéo anh, "Anh cũng không ăn cơm, em đi lấy cho anh.


.

.""Không cần, anh về nhà cầm một cái bánh ngô là đủ rồi." Hoắc Thanh Sơn tỏ ý cô đi vào.Lâm Doanh Doanh cảm giác rất rõ ràng, sau nụ hôn kia, anh đối với cô dịu dàng gần gũi.

Trước kia là cô ỷ lại vào anh, anh có thể cưới cũng có thể không, bây giờ anh đã xem cô như vợ, ha ha.Hoắc Thanh Sơn nhìn cô cười có chút giảo hoạt, ánh mắt sâu thẳm, lại thúc giục cô trở về.Lâm Doanh Doanh hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay, tỏ ý anh cúi đầu.Hoắc Thanh Sơn hơi phục cúi người, "Ừ ?"Lâm Doanh Doanh: "Hôn ngủ ngon.".