Thập Niên 70 Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo

Chương 41: 41: Tai Nạn 3





Editor: HannahLâm Đào đi qua gọi một tiếng: "Cha, làm sao cha đến được đây? Bác sĩ nói thế nào? Có nghiêm trọng không? Có bị tổn thương đến xương cốt không?" Cô lo lắng nên hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề.

Dì Phương nhìn Lâm Thường Hải, giải thích: "A Đào nghe nói chú xảy ra chuyện nên lo lắng.

" Lâm Thường Hải vội vàng nói: "Tôi không sao, hai người không cần lo lắng.

Hôm nay lúc dỡ hàng xảy ra chút tình huống, phía trên có chỗ thiếu hoặc mất hàng hoá nên rơi xuống đập vào tôi, còn may được một chàng trai cứu.

Chân này của tôi bị trật khớp, không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, đừng nhìn băng bó nhiều băng vải như vậy, chỉ là sấm to mưa nhỏ, chân tôi vẫn có thể động, tôi động cho hai người xem.

" Nói xong liền chống người, dự định biểu diễn cho Lâm Đào với dì Phương xem.


Lâm Đào bĩu môi, kéo dài giọng nói không ủng hộ lắm: "Cha —" Dì Phương bất đắc dĩ: "Chú đừng có lộn xộn, A Đào chỉ có một người thân là chú, nếu chú xảy ra chuyện gì, chú muốn con bé lo lắng chết phải không?" Lâm Thường Hải liền bất động, sao ông lại không biết A Đào chỉ còn một người thân là mình chứ? Cũng bởi vì biết, cho nên lúc chân của mình bị vật nặng nện xuống không đi đường được, bên trên lại có đồ vật rơi xuống tiếp, bất cứ lúc nào cũng có thể đập chết mình, trong đầu ông chỉ nghĩ đến mình nhất định không thể chết.

A Đào nhà ông còn nhỏ như thế, ông còn chưa tìm được người có thể phó thác A Đào cả đời, sao ông có thể chết được chứ?"Được, tôi không động, tôi cố gắng nằm.

""Cha, cha ăn cơm chưa? Có đói bụng không?" Lâm Đào hỏi: "Còn người cứu cha đang ở đâu? Người đó vẫn ở đây chứ?" Người khác cứu được cha cô, không nói những cái khác, ít nhất thì cũng phải nói được một câu cảm ơn.

Lâm Thường Hải nói: "Cậu ấy thật đúng là người tốt, đã cứu cha không nói, biết cha còn chưa ăn cơm, lại đi mua cơm cho cha, chờ một lúc nữa phải cảm ơn cậu ấy thật tốt.

" Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Lý Thành Hề cầm trong tay một hộp cơm bằng nhôm, vừa vào liền thấy Lâm Đào đang đứng trước giường bệnhÁnh mắt hai người chạm phải nhau, hai bên đều có chút giật mình, lại nhìn nhau cười một tiếng.

Mặc dù Lâm Đào cũng định nói cho Lâm Thường Hải chuyện đối tượng, nhưng hiện tại ngay trước mặt Lý Thành Hề, trong phòng bệnh còn có người ngoài, cô thật đúng là không thể không biết ngượng nói thẳng ra.

Hai người cùng đi hỏi bác sĩ tình trạng Lâm Thường Hải, Lâm Đào hé miệng cười cười: "Thật không nghĩ tới anh là người đã cứu cha tôi.

""Chứng minh hai ta có duyên phận.

" Lý Thành Hề nói.

Lại nhịn không được hỏi: "Chuẩn bị lúc nào nói chuyện của chúng ta cho chú?" Vừa rồi ở trong phòng bệnh, Lâm Đào chỉ nói với Lâm Thường Hải bọn họ quen biết, anh tôn trọng cô nên cũng không nói ra quan hệ hiện tại của hai người.

Nhưng mà nói đến cùng, trong lòng của anh vẫn thật sự muốn lấy danh nghĩa là đối tượng của Lâm Đào để gặp ba cô.


Mục tiêu cuối cùng của anh khi gặp Lâm Đào là kết hôn, anh tin tưởng Lâm Đào cũng nghĩ như vậy.

Bọn họ kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn, thậm chí, anh hi vọng sớm một chút thì tốt hơn.

Muốn sớm một chút cũng không phải là bởi vì mình đã đến tuổi cần kết hôn, mấy năm nay vì chuyện anh không kết hôn mà cả nhà lẫn tổ chức đều sầu muốn chết, duy chỉ có anh là không quan tâm.

Trong nhận thức của anh, kết hôn không phải vì lợi ích của kết hôn, càng không phải là do đến tuổi bị người bên ngoài thúc giục nên tùy tiện tìm người kết hôn lập gia đình sinh hoạt.

Nếu như anh kết hôn, vậy nhất định là do gặp người mình thích.

Mà Lâm Đào chính là người kia.

"Con rể xấu sớm muộn cũng phải gặp cha vợ.

" Lý Thành Hề nửa đùa nửa thật nói.


Lâm Đào mặt đỏ lên, cắn môi phản bác: "Chớ nói nhảm, anh xấu chỗ nào?" Cô có chút xấu hổ: "Thật ra tôi dự định hôm nay sẽ nói chuyện của hai chúng ta cho cha, chỉ là không nghĩ tới xảy ra việc này.

Vừa rồi trong phòng bệnh nhiều người như vậy, tôi cũng không thể không biết ngượng mà nói.

" Lý Thành Hề thấy hai gò má trắng nõn của cô dần ửng đỏ, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Nhịn không được đưa tay cầm lấy bàn tay mảnh khảnh kia, cảm nhận được ngay từ đầu Lâm Đào bị dọa giật mình một chút, sau đó ngượng ngùng cúi đầu xuống rồi do dự cầm lấy tay anh.

"Vậy thì chờ lát nữa để tôi nói thẳng với chú đi.

".