Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

Chương 23: 23: Thôn Hảo Loan 2





Ban đầu lãnh đạo định để họ đến thôn Ngưu Vương trên cao nguyên, ban đầu thôn Ngưu Vương cũng đồng ý, nhưng đến phút cuối lại kêu gào khóc lóc nói năm nay hoa màu trong thôn hạn hán nghiêm trọng, sắp mất mùa nên không thể nhận thanh niên trí thức được.

Bấy giờ công xã lại phân Tần Hàn Thư và bảy người khác tới thôn Hảo Loan.

Lúc này, bí thư chi bộ đại đội và kế toán vẫn đang bàn luận nên sắp xếp chỗ ở cho bọn họ thế nào trong hầm trú ẩn.

Mấy thanh niên trí thức ngồi đợi trong sân, hứng chịu ánh nắng chói chang.

Dường như Trương Kháng Mỹ đã mất hết nhẫn nại, cô ấy nôn nóng đi quanh hai vòng, sau đó chống eo hét toáng về phía hầm trú ẩn:“Đáng ra vấn đề chỗ ở nên thu xếp trước khi chúng tôi tới mới phải! Vào trận bế Phật lên kêu than! Các người thảo luận từng đấy thời gian vẫn không đem lại kết quả gì! Đội ngũ lãnh đạo làm việc không có hiệu quả chút nào, thế này thì ngày thường chỉ đạo mọi người tham gia sản xuất nông sản kiểu gì?”Mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, ai cũng phải bội phục Trương Kháng Mỹ vì cái tính thẳng thắn không biết sợ.

Trong tương lai, dù là thăm người thân hay quay về thành phố hoặc thậm chí tới huyện thành cũng vậy, họ đều phải nộp đơn xin sự đồng ý của đội.

Nói đại đội nắm giữ vận mệnh của họ cũng không có gì quá.

Trời nắng nóng thế này, sao mọi người lại không giận không trách được? Chẳng qua là không ai nói ra mà thôi.


Quả nhiên, sau khi Trương Kháng Mỹ lớn tiếng “phê bình”, chẳng mấy chốc đã thấy bí thư chi bộ và kế toán đi ra.

Bí thư chi bộ của thôn Hảo Loan tên Chu Trường An, khoảng trên dưới năm mươi tuổi, dáng người rất cao, vẻ ngoài đoan chính tao nhã, nghe nói ông ấy là người có học thức cao nhất trong số những người cùng thế hệ ở thôn, học tư thục hơn ba năm.

Kế toán họ Ngưu, là anh trai của Ngưu Nhị Đản, trông anh ta khá trẻ, cùng lắm cũng chỉ tầm ba mươi tuổi.

Phong cách ăn mặc của bí thư chi bộ cũng không có gì quá đặc biệt, ông ấy mặc chiếc áo ngắn màu trắng, bên dưới là chiếc quần rộng thùng thình mà người dân trong thôn hay mặc, chân đi giày vải đế dày.

Kế toán ăn mặc lịch sự hơn nhiều, anh ta mặc áo sơ mi trắng phối với quần đen, trên túi áo sơ mi có cài hai cây bút máy, cặp kính gọng đen, môi khẽ cong để lộ nụ cười nghiêm túc.

Trông anh ta khá giống giáo viên chủ nhiệm trong trường học.

Kế toán Ngưu vừa bước ra đã dồn hết sự chú ý lên Trương Kháng Mỹ, anh ta nói với nét mặt thâm trầm: “Người la hét ban nãy là cô đúng không?”Trương Kháng Mỹ ưỡn ngực, không hề sợ hãi: “Là tôi!”Kế toán Ngưu mở miệng định dạy dỗ Trương Kháng Mỹ một trận, nhưng bí thư chi bộ đã ngăn anh ta lại.

Thật ra bí thư chi bộ Chu là người rất hoà ái dễ gần, ông ấy nói: “Là tại đại đội chúng tôi làm việc thất trách, mong mọi người thứ lỗi cho.

Thế này đi, đêm nay mọi người ở chung với hai thanh niên trí thức của trụ sở đội, ngày mai tôi sẽ triệu tập tất cả thanh niên trí thức lên để họp.

”Dứt lời, bí thư chi bộ Chu bảo kế toán Ngưu xuống ruộng gọi hai thanh niên trí thức ở trụ sở đội về.

Nửa tiếng sau, hai thanh niên trí thức kia đã quay lại, là một nam một nữ.

Khi tính lại số người, bên đồng chí nữ có bốn người, ở chung một đêm cũng không thành vấn đề.

Nhưng bên đồng chí nam lại có năm người, cơ thể cao to, một cái giường chắc chắn không đủ.


May mà giờ thời tiết nắng nóng, ngủ dưới đất cũng không sao.

Đồng chí nữ đến từ Ích Châu tên Trương Dao, cô ta có khuôn mặt tròn, làn da trắng nõn, vóc dáng không quá cao, tính tình rất thẳng thắn.

Cô ta nhanh tay mở cửa, mời đám người Tần Hàn Thư vào hầm trú ẩn.

Bọn họ vừa bước vào, một luồng khí lạnh phả vào mặt khiến ai nấy cũng sảng khoái.

Tần Hàn Thư bị luồng khí lạnh ập đến bất ngờ này kích động tới, cánh tay nổi da gà.

Tần Hàn Thư xoa xoa cánh tay, thở dài: “Nghe nói hầm trú ẩn này mùa đông ấm mùa hè lạnh, không ngờ nó lại lạnh tới mức này.

”Trương Dao cười nói: “Đúng vậy, lúc ngủ trưa tôi phải đắp chăn đấy.

”Trương Dao vừa nói chuyện vừa giúp những người khác dọn hành lý.

Chỉ trong chốc lát, cái hầm trú ẩn nho nhỏ đông đúc tới nỗi tưởng không còn chỗ để đặt chân.

Triệu Như lẩm bẩm: “Chắc đội sẽ không để bốn chúng ta ở chung thế này mãi đâu nhỉ.


”Trương Dao cũng tỏ vẻ rầu rĩ, cô ta rất thoải mái khi ở một mình trong căn hầm trú ẩn này và không muốn ở chung với bất kỳ ai khác.

Tần Hàn Thư lại không lo lắng lắm.

Đáng ra vấn đề chỗ ở chỉ cần một mình bí thư chi bộ sắp xếp, nhưng hôm nay ông ấy lại gọi kế toán Ngưu tới bàn bạc.

Kế toán làm gì? Là người quản lý tài khoản, đòi tiền xây dựng ký túc xá.

Chắc chắn đội muốn xây dựng một cái hầm mới để biến nó thành ký túc xá cho bọn họ.

Tranh thủ cơ hội này có thể bỏ tiền xây thêm cái hầm trú ẩn nữa.

.