Thập Niên 70 Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 17: Chương 17





Cố Trung Quốc không biết nhiều về điều này, nên anh ấy khiêm tốn hỏi: "Lễ hỏi này con không hiểu biết lắm, thím nói sao thì con nghe vậy ạ.

""Thôn chúng tôi không thể so sánh với trong thành phố được, ở thành phố yêu cầu ba món đồ giá trị lớn đó là đồng hồ đeo tay, máy may và đài phát thanh.

Ở nông thôn thì khác, những thứ tốt hơn một chút cũng chỉ là một ít đồ nội thất, thường được gọi là ba mươi sáu chân, cũng chính là giường đôi, bàn cùng với bốn cái ghế, một cái rương, một tủ quần áo và một cái tủ, nếu ở trong thôn tự mình tìm thợ mộc làm cũng không đến một trăm đồng.

"Dương Quế Hoa dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: "Nhưng hai đứa đã vội vã đi như thế nên những thứ này có thể tiết kiệm được, chờ về sau hai đứa trở về thành phố Nam Xuyên rồi làm cũng được.

Đợi lát nữa để Nữu Tử và cậu đi vào thành phố mua một số thứ cần thiết có thể sử dụng trong quân đội, còn tiền lễ hỏi kia thì cậu ra năm mươi đồng, tôi và ba Nữu Tử cho một trăm đồng làm hồi môn, đến lúc đó đều đưa cho Nữu Tử cầm đi bộ đội, cậu xem có được không?"Giang Uyển rất cảm động, ba mẹ cô bất luận là kiếp trước hay kiếp này đều cho cô của hồi môn một trăm đồng, đối với người làm nông mấy chục năm như bọn họ mà nói, một trăm đồng là bọn họ phải tích góp thật lâu mới có thể dành dụm đủ.


Mấy năm trước khi chị cả lập gia đình, anh rể là đội trưởng sản xuất, điều kiện trong nhà cũng khá tốt, trong nhà anh rể cho lễ hỏi năm mươi đồng còn có một cái máy may, ba mẹ cũng thắt lưng buộc bụng đem ra một trăm cho của hồi môn.

Khi đó hai người họ còn phải cho cô đi học, nhưng thỉnh thoảng về nhà bắt kịp giờ cơm, cô lại nhìn thấy ba mẹ mình đang ăn khoai lang cùng rau xanh, trong lòng cô chua xót không thôi.

Thật ra của hồi môn của người trong thôn nhiều nhất cũng chỉ là năm mươi đồng nhưng ba mẹ vì để cho các cô ở nhà chồng có tiếng nói nên đều cho mỗi người một trăm.

Nhưng nếu làm vậy thì sau này cuộc sống sẽ khó khăn hơn, hơn nữa trong nhà còn có Thạch Đá, nếu không có tiền cũng khó sinh sống.


Ngoài mặt Giang Uyển tỏ vẻ đáp ứng nhưng trong lòng lại nghĩ sau khi đi đều để lại tiền cho ba mẹ, cô tin tưởng tiền lương của một đoàn trưởng của Cố Trung Quốc có thể nuôi sống cả gia đình bọn họ, hơn nữa cô là một sinh viên đại học, còn sợ đến đảo sẽ không tìm được việc làm sao?Cố Trung Quốc cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới ba mẹ vợ sẽ cho nhiều của hồi môn như vậy mà chỉ cần tiền lễ hỏi bằng một nửa số đó, anh nhìn ra sự thật lòng của hai người, ở trong lòng cũng hết sức kính trọng bọn họ và càng quyết tâm đối xử tốt với Giang Uyển: "Tiền lễ hỏi kia con sẽ đưa hai trăm đồng, đến lúc đó tất cả sẽ đưa cho Tiểu Uyển, chú thím, hai người cứ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Uyển.

"Giang Diệu Tổ liên tục nói mấy chữ tốt tốt sau đó lại trầm mặc, Giang Uyển hiểu ba của mình, ông là một người thành thật, ngày thường lại không biết cách nói chuyện nên lúc kích động có thể liên tiếp khen mấy chữ tốt như vậy đã là lời khen tuyệt nhất của ông rồi.

Giang Uyển tựa vào vai mẹ Giang, cô bây giờ chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc, vừa có người nhà tốt như vậy, vừa có thể cùng người đàn ông cô yêu gặp nhau sớm hơn ở kiếp này.

Thật là quá tốt rồi!Sau khi ăn cơm trưa xong, chị cả nhờ anh rể đến thôn Tôn gia mượn một chiếc xe đạp tới để Cố Trung Quốc chở theo Giang Uyển đến cửa hàng quốc doanh mua sắm.

Vừa đến cửa hàng quốc doanh, Cố Trung Quốc liền dẫn Giang Uyển đến cửa hàng bán đồng hồ để cho cô tự mình chọn một cái.

Giang Uyển có chút ngây người, phiếu đồng hồ cũng không dễ dàng có đâu: "Sao vậy? Anh có phiếu đồng hồ không?".