[Thập Niên 70] Mẹ Ruột Xinh Đẹp

Chương 24




So sánh với vẻ mặt phờ phạc ỉu xìu của Lưu Mỹ Vân, suốt dọc đường Lục Trường Chinh có thể nói là vô cùng phấn chấn, đôi mắt chưa từng rời khỏi Lưu Mỹ Vân, dù sao trên xe lửa cũng chẳng ai biết ai, mọi người đều cho rằng bọn họ là đôi vợ chồng trẻ đã đăng ký kết hôn, trong túi lại có một tờ báo phê duyệt kết hôn nóng hổi, Lục Trường Chinh như thể vàng thật không sợ lửa.

Càng nhìn, anh càng cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.

Tại sao mình lại tìm được một cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy, không chỉ xinh đẹp, mà còn thông minh, giọng nói cũng vô cùng hay, tính cách lại càng không cần phải nói, anh rất thích, dù sao thì càng nhìn càng thấy vui.

"Khát chưa, uống chút nước trước đi."

Lục Trường Chinh vừa thấy Lưu Mỹ Vân thức dậy, ngay lập tức đưa bình nước trên bàn cho cô, nước trong bình vẫn còn ấm.

Lưu Mỹ Vân uống hai ngụm, cảm giác thoải mái hơn.

"Có đói không, ăn chút đồ ăn lót dạ trước." Lục Trường Chinh lấy một cái túi đồ ăn trong ba lô ra, để lên bàn.

Lúc này Lưu Mỹ Vân mới biết, trong ba lô của Lục Trường Chinh ngoại trừ hai bộ quần áo, thì tất cả đều là đồ ăn được chuẩn bị để cô ăn trên đường đi.

Bác gái nằm ở tầng trên xéo với giường của Lưu Mỹ Vân vừa nghiêng người thì nhìn Lưu Mỹ Vân ở bên dưới được chăm sóc từng li từng tí, trên chiếc bàn nhỏ ngoài táo ra, còn có một hộp bánh ngọt, ngay cả đồ ăn vặt cũng chuẩn bị một túi, mũi bà ta hừ một tiếng, ngồi lên bốc một nắm hạt dưa mình rang từ trong túi ra, vừa cắn hạt dưa, vừa nói chuyện phiếm với người ở giường đối diện.

"Con gái của nhà góa phụ họ Lưu ở thôn bọn tôi, vẻ ngoài trông rất xinh đẹp, nhưng mới lấy chồng chưa tới hai năm, đã chạy theo người khác rồi, ôi, nếu không sao người ta lại nói, phụ nữ quá xinh đẹp, cưới về nhà sẽ không yên ổn, nghe nói ngay cả em trai chồng cũng dụ dỗ..."

Giọng nói của người phụ nữ này vừa bén vừa nhọn, những người ở giường xung quanh đều có thể nghe thấy, điều trùng hợp là bên trong toa xe của bọn họ cũng có một người trông rất xinh đẹp, thế là có người đưa mắt nhìn về phía Lưu Mỹ Vân.

Lục Trường Chinh trầm mặc, sắc mặt rất khó coi.

Lưu Mỹ Vân lại chẳng thấy sao cả, những trò vặt vãnh của phụ nữ đối với cô mà nói quả thật không đau không ngứa.

Đúng lúc nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đi tới, Lưu Mỹ Vân kêu Lục Trường Chinh đi mua cơm.

"Món mặn ba hào, món chay hai hào, không cần phiếu!"

Ở thời đại này trên xe lửa vẫn chưa có hộp cơm dùng một lần, tất cả đều là hộp cơm làm bằng nhôm không có nắp, sau khi mọi người ăn cơm xong, nhân viên phục vụ sẽ quay lại lấy hộp cơm đi, để dùng tiếp lần sau.

Nhưng cũng có rất nhiều người luôn mang theo hộp cơm làm bằng nhôm thế này, cô và Lục Trường Chinh chính là người như vậy.

"Đồng chí, lấy hai phần đồ mặn." Lục Trường Chinh đưa hộp cơm tới, vừa nói xong, Lưu Mỹ Vân nhìn lướt qua xe thức ăn, miếng thịt kho tàu mặc dù không lớn, nhưng gần như tất cả đều là thịt mỡ, món chay là cải thảo xào.

"Đừng lấy hai phần đồ mặn, lấy một mặn một chay."

Sợ Lục Trường Chinh hiểu lầm cô tiếc tiền, lại nói: "Chúng ta ăn cả hai món, tôi muốn ăn rau xanh."

Lưu Mỹ Vân không dám nói, cô cảm thấy thịt kho tàu quá nhiều mỡ nhìn là ngán, sợ bị người trong xe khinh bỉ.

Đầu năm nay, có ai mua thịt mà không chọn thịt nhiều mỡ để mua chứ.

"Được, nghe theo cô." Lục Trường Chinh gật đầu, cho một cái hộp cơm khác mua đồ chay.

Nhân viên phục vụ thấy bọn họ mặc quân phục, thái độ cũng rất tốt, còn múc thêm một muỗng nước canh vào hộp cơm đựng đồ chay của Lưu Mỹ Vân.

Lưu Mỹ Vân chia thịt kho tàu và cải thảo xào vào một hộp cơm, rồi múc nửa số cơm bỏ vào hộp cơm của Lục Trường Chinh, mùi hương thơm nức, lập tức bay đầy cả khoang tàu.