Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 122: Vui mừng - Vô tình gặp được




Edit: Tiana

Beta: Sakura

Lâm Lam ngoại trừ viết thư cho con trai cũng gửi cho Chử Vân Phong một bức thư, chủ yếu hỏi tình huống của Tam Vượng, tránh cho thằng nhóc thúi chỉ khoe chuyện tốt giấu nhẹm chuyện xấu, hoặc cái đầu hũ nút đó nếu có chuyện phiền toái chỉ tự biết im ỉm không biết mở miệng cầu trợ gia đình.

Chử Vân Phong hồi âm thư rất nhanh, nói cho Lâm Lam biết chương trình học của Tam Vượng được thu xếp thế nào, buổi sáng là huấn luyện chạy việt dã tăng sức bền hoặc huấn luyện các động tác tiêu chuẩn bơi lội, xế chiều sẽ tập luyện dưới nước. Tam Vượng hoàn thành vô cùng tốt. Trường sẽ tổ chức một tiết văn hóa vào gần trưa, buổi tối giáo viên sẽ cùng nhau tổ chức hoạt động lớp học, giao lưu tình cảm.

Trong thư, Chử Vân Phong tận sức khen ngợi Tam Vượng, quá nhiều từ ngữ khen ngợi như vậy khiến cho Lâm Lam có chút nóng mặt.

Tóm lại, khi biết con trai ở trường học mọi thứ đều ổn, Lâm Lam yên tâm hơn hẳn. Cô yêu cầu Tam Vượng viết thư phải kể về cuộc sống trong trường, bạn bè thế nào, bạn cùng phòng ra sao, huấn luyện thế nào, ăn cơm hay đi học thế nào, có đi chơi không? Đây là nội dung mà cô muốn biết, thằng nhóc thối kia thần kỳ lách hết luôn @@. Lâm Lam sợ thằng bé không chăm chú học văn hóa, nên yêu cầu viết thư để rèn luyện khả năng đọc viết. Nhưng bạn học Tam Vượng có yêu cầu mới, để cho người nhà viết thư phải kể chi tiết việc học tập công việc rồi chuyện bát quái trong thôn, cái gì mà muốn “cho dù con không ở nhà, cũng biết chuyện của mọi người rõ như trong lòng bàn tay”. Cái cụm từ “nắm rõ trong lòng bàn tay” dùng rất chuẩn xác, Lâm Lam không tin bản thân thằng nhóc con nhà mình biết dùng, đoán chừng có người nói cho nhóc biết.

Tam Vượng cũng gửi thư nhà rất chăm chỉ, phong thư đầu tiên là nửa tháng nhận được, qua vài ngày là nhận được thư thứ hai, chính là cái thư yêu cầu người nhà kể chuyện cho nhóc “nắm được trong lòng bàn tay”. Mấy ngày nữa nhận tới bức thư thứ ba, đứa nhỏ này lại bắt đầu tự luyến cuồng.

Đầu tiên là bì thư cùng với lần đầu tiên giống nhau, giống như một cuốn sách võ thuật, cả nhà mỗi người kèm thêm cả Thẩm Ngộ đều được hỏi thăm qua một lượt, sau đó bày tỏ sự yêu thương mỗi người một lần. Hai phong thư trước thì kết thúc ở chỗ này thôi, nhưng phong thư thứ ba thì có một vài dòng xin xỏ nho nhỏ.

Phong thư tiếp theo sau khi nói yêu thương các kiểu, chữ viết bắt đầu không phải của một người. Chữ viết cũng đẹp, nội dung coi như phù hợp yêu cầu, chủ yếu nói thời gian bọn họ huấn luyện, ăn cơm cùng với ngủ nghê.

Huấn luyện chính là huấn luyện, chẳng có gì hay để kể, ngoại trừ chạy bộ đu xà đơn xà kép, chính là nằm sập xuống đệm không nhúc nhích”

“Bánh bao trắng con ăn một bữa ba cái, lần đầu tiên con muốn giữ lại hai cái để mang về nhà, nhưng bọn họ nói sẽ bị hư, nên nửa đêm con dậy ăn hết sạch. Ngủ không được liền ở trên giường uốn éo một hồi”

“Thức ăn có thịt rang, còn có nước mỡ! Tiếc rằng toàn thịt nạc, không có thịt mỡ, chẳng có gì hay ho cả”

“Ngủ? Cũng không có gì nói tới, ngả đầu xuống chính là nằm ngủ chứ sao. Ái chà, ký túc có một đứa chân thối, hun bọn con tới choáng váng đầu óc. Bọn con buộc cậu ta phải đi rửa chân, không rửa không cho ngủ”

“Đi học? Đi học văn hóa càng không có gì nói tốt cả, con nghĩ là, vô cùng chăm chỉ đi”

“Đi chơi? Không có, còn không có thời gian mà đi, phải xin phép thầy giáo, không cho tùy tiện ra cửa trường luôn, vì sợ bọn họ ra ngoài đùa bỡn thị phi”

“Cùng phòng? Có năm, nhưng con đẹp trai nhất”

Mặc dù chữ viết không phải nhưng cái giọng điệu huênh hoang này một chút cũng không cải biến, coi bộ thằng nhóc này kiếm được người viết thay nữa hả?

Lâm Lam cơ hồ có thể tưởng tượng được thằng con mình ở xa nhà không ai quản thúc, ở ký túc nằm giang tay chân sảng khoái bộ dạng thảnh thơi. Vốn bảo nhóc viết thư là để nhóc rèn luyện văn hóa, kết quả khen ngược, trên có chính sách dưới ra đối sách, trực tiếp kiếm người viết hộ luôn.

Các bạn học thật tốt bụng, lại còn giúp chứ.

Lâm Lam triệu tập cuộc họp gia đình, thương lượng làm sao giải quyết thằng nhóc gấu này mới được. Nhị Vượng góp ý: “Sau này chúng ta dùng chữ viết khó hơn, lại chơi chữ, con tin là bạn học của thằng nhóc Tam Vượng trình độ học văn hóa không quá cao đâu ạ”

Mạch Tuệ cũng cười: “Đúng, không những dùng chữ khó hơn, còn phải sắp xếp lắt léo chút. Thằng em cần phải lao lực khi đọc tấm thư nhà mới được”

Tiểu Vượng: “Nha……mọi người….không được quá đáng nha, anh Ba nhỏ đi huấn luyện đã rất khổ cực rồi” – nhưng ngay sau đó nhóc lại cười tủm: “Em sẽ cho anh Ba nhỏ chơi trò tìm sự khác biệt trong bức tranh haha”

Trò tìm điểm khác biệt là do Thẩm Ngộ dạy, bọn nhỏ chơi rất hang say, nhất là Nhị vượng và Mạch Tuệ. Lâm Lam vỗ tay đồng ý, lại nhìn về phía Đại Vượng: “Chờ anh cả con học trung học, sẽ được học tiếng Anh. Đến lúc đó dùng tiếng Anh viết thư, xem mẹ trị thằng nhóc Tam Vượng thế nào”

Đại Vượng: liên quan gì tới con vậy??

Xế chiều Lâm Lam đi đội tuyên truyền, ngoài công việc còn nghe Đồng Hòe Hoa tán chuyện bát quái: “Cái tên xấu xa bị các em đánh cho ấy, sau này đã bị cách chức. Haha, cái con bé đi cửa sau để cho thằng đó mò mẫm đùa giỡn – con bé gì Hinh ấy, nhờ đi cửa sau để thằng cha đó đề cử danh sách vào Đại học trên đại đội kìa, cũng không được nữa rồi. Em nghĩ xem, cô nàng tốt đẹp không nên làm mấy chuyện mờ ám ấy, giờ mặt mũi không biết ném vào đâu. Thế cũng tốt, ai cũng biết là con bé đó đi cửa sau, xem con bé làm thế nào mà lăn lộn”

Lưu Xuân Tân: “Tôi nghe nói là con bé muốn gả cho Phương Tất Thịnh đấy”

Lâm Lam kinh ngạc: “Gả cho Phương Tất Thịnh?” – người bình thường ai muốn gả cho kẻ xấu xa như vậy? Rồi bây giờ chuyện đi cửa sau không được nữa, da mặt dày ăn vạ chút là được mà, sao phải suy nghĩ tới việc gả cho người?

Đồng Hòe Hoa: “Con bé đó ngủ với người ta để đổi lợi ích, điều này cả xã viên lẫn thanh niên trí thức đều biết, người ta chả đâm cột sống cho gãy chứ? Con bé đó làm gì còn mặt mũi đâu? Để che giấu cũng chỉ có thể nói hai bọn họ là đối tượng yêu đương thôi chứ sao?”

Nói là đối tượng cho oai, để hợp thức hóa chuyện đương nhiên, sẽ không còn gọi là đi cửa sau nữa, người khác cũng không thể đâm chọc cô ta cái gì nữa.

Lâm Lam cũng không nói thêm gì, vốn dĩ cô cũng không có máu tò mò tám chuyện. Buổi tối khi Lâm Lam vừa về tới nhà cũng vừa vặn lúc Hàn Thanh Tùng đi làm về, anh còn cầm về một miếng thịt bò rất lớn, vẫn còn rướm máu, chứng tỏ thịt rất tươi. Lâm Lam kinh ngạc hỏi: “Anh ba, thịt bò chỗ nào tới đó?”

Đại đội công xã có một đầu bò bị thương nặng, cứu không sống nổi nên công xã chỉ thị làm thịt. Anh mua mấy cân mang về” – Đây là lệ cũ của công xã, có gia súc lớn không nuôi được phải giết thì giết, sau đó chia đôi công xã một nửa đại đội một nửa.

Lâm Lam nhìn miếng thịt một chút, đây là thịt bò nạm, nếu mà chưng với cà chua thì tuyệt vời. Hàn Thanh Tùng liền đưa một phong thư cho Lâm Lam: “Thư từ tỉnh thành gửi về”

Tỉnh thành?

Lâm Lam lập tức ý thức được chồng mình đang nói gì, liền vui vẻ: “Có thể được rồi hả anh?”

Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Bác sĩ nói trẻ em bảy tám tuổi làm phẫu thuật tốt nhất. Hiểu chuyện ngoan ngoãn, sức khỏe hồi phục cũng nhanh nữa”

Lâm Lam vội vàng đem thư ra đọc lướt, liền tìm được chỗ mấu chốt. Quả nhiên bác sĩ báo rằng mùa thu năm nay hoặc mùa xuân sang năm mang đứa bé đi làm phẫu thuật. Bởi vì mùa hè quá nóng, bịt mắt dễ dàng nhiễm trùng, mùa đông lại quá lạnh sức khỏe sẽ hồi chậm. Nhiệt độ xuân thu vô cùng thích hợp để làm việc này. Cô ôm chặt lấy Hàn Thanh Tùng mà vui vẻ cười: “Anh ba, tốt quá rồi, tốt quá rồi! Rốt cục em đã có thể cho Tiểu Vượng phẫu thuật mắt, sau này thằng bé không cần đeo kính cận nặng nữa rồi a”

Mặc dù không tốt như mắt thường nhưng sau khi tiểu phẫu thì cũng không còn cận quá nặng nữa. Hàn Thanh Tùng nhìn vợ vui mừng vô cùng, trong lòng cũng cảm thấy nóng bỏng: “Nói là mùa thu, nhưng chỉ còn hơn tháng nữa thôi”

Cảm ơn anh ba, hiện tại có tin này, em vui cả tháng nữa luôn. Hơn nữa….” – Lâm Lam hôn lá thư một chút, mắt vừa chạm tới chỗ có tên Hàn Thanh Tùng. Còn có một chuyện tốt cần nói với anh đây này…

Hàn Thanh Tùng: anh ở đây cơ, nhưng khi nhìn Lâm Lam không có vẻ gì là sẽ chủ động, anh liền tiến tới cúi đầu xuống hôn cô.

Lâm Lam đem thư đặt lên bàn ăn cơm, chờ bọn nhỏ về sẽ cho chúng đọc, để bọn nhỏ cùng vui mừng. Cô nắm tay Hàn Thanh Tùng đi hái cà chua, vì trong nhà đứa nào cũng thích ăn nên cô đã sưu tập nhiều giống cà chua lắm, có màu đỏ, màu hồng nhạt, thời gian chín cũng khác nhau, màu hồng nhạt chín sớm hơn nửa tháng lận, hiện tại ăn rất là vừa vặn. Chờ hai người hái được chút rau dưa, sửa sang lại vườn tược quay về cũng là lúc bọn Mạch Tuệ tan học, đang xúm lại thảo luận về miếng thịt bò lớn. Thấy ba mẹ trở lại, bọn nhỏ liền nhao nhao: “Ba, mẹ, thịt bò lớn từ đâu tới vậy ạ?”

Lâm Lam cười nói: “Khó có dịp nên ba con mua về đấy”

Mạch Tuệ: “Anh cả cầm cuốc với cả liềm đi cuốc đất cắt cỏ rồi ạ”

Lâm Lam: “Vậy chúng ta chưng thịt trước, chờ anh cả về vừa lúc. Đúng rồi, trên bàn có phong thư, các con cùng đọc đi”

Hàn Thanh Tùng đem thư tới, tiện tay rút trong đó một tờ, đưa cho bọn nhỏ nhìn, những thứ khác anh nhét vào túi quần. Lâm Lam ý thức được cái gì liền giả vờ như không biết, đi sơ chế thịt bò. Những đồng bạn của Hàn Thanh Tùng trước kia ở chung một chỗ, trêu ghẹo Hàn Thanh Tùng thường bị anh chà đạp trên thao trường huấn luyện, lúc này đã ai ở nhà nấy cách nhau thực là xa, viết thư trêu ghẹo rồi thầm đoán xem cái mặt lạnh như đá của Hàn Thanh Tùng có biểu cảm khác liền cảm thấy chơi đùa thật đã.

Xem chừng họ cũng nghiện cái cảm giác đó luôn.

Mới vừa rồi lúc đọc thư cô chỉ lo đọc phần thông báo giải phẫu của Tiểu Vượng, chưa có đọc tới phần kế, nếu có cô sẽ thấy đoạn “lão Hàn, chúng ta cũng không phải là người trẻ tuổi, nhất định phải chú ý dưỡng sinh, tiết chế sinh hoạt bảo vệ thân thể….”

Nếu để cho bọn nhỏ thấy thì, khụ khụ….

Hàn Thanh Tùng nhìn cô một cái, còn khẽ vỗ vỗ hông cô, bàn tay anh to lớn lại nhiệt độ cao, cách lớp quần áo mỏng kia chạm vào da thịt….

Lâm Lam: “Mau đem thịt bò đi rửa sạch, lại trụng nước nóng một lần rồi để lên nong phơi dưới gốc hồng ngoài kia đi” – mùa hè thịt dễ bị thiu, không có tủ lạnh nên cô phải sơ chế trước.

Bọn nhỏ đọc xong thư vui mừng nhảy cẫng lên. Mạch Tuệ ôm lấy tiểu Vượng: “Em út, phẫu thuật xong sau này em không cần đeo mắt kiếng nữa ha”

Tiểu Vượng cười khanh khách. Nhị Vượng đọc thư nhiều lần rồi nói: “Còn hơn một tháng nữa thôi, nhưng mùa thu nhiệt độ mát mẻ, Tiểu Vượng làm phẫu thuật xong sẽ không bị mệt mỏi quá nhiều”

Tiểu Vượng chỉnh lại kính của mình rồi nói với giọng biết ơn: “Còn phiền anh một thời gian nữa ạ” làm cho mọi người cười ầm lên.

Nhị Vượng thấy cha mình đang ở nhà giúp mẹ rồi, liền nói với bọn nhóc: “Bọn mình đi cắt cỏ đi, trở về là tới giờ cơm rồi”. Mạch Tuệ đồng ý, Tiểu Vượng cũng gật đầu, bọn nhóc phải đi cắt cỏ thôi.

Hàn Thanh Tùng ở nhà nấu cơm cùng Lâm Lam, hai người phối hợp rất là ăn ý.

Đem thịt bò rửa qua nước lạnh rồi để ráo nước, xoa muối phơi một phần, rồi thái cà chua làm tư, nướng sơ qua rồi bóc vỏ, nước sôi thì trụng qua. Thịt bò tươi để lại thì đem thái mỏng. Một người nhóm lửa, làm nóng chảo, đổ một chút dầu phộng vào, đem băm những gia vị như là hạt thông, gừng, tỏi, ớt khô, hoa tiêu, hoa hồi để ra một chỗ. Đầu tiên xào hoa hồi hoa tiêu, rồi bỏ một nửa cà chua vào, xào cho ra nước sốt màu hồng nhạt. Đổ thịt bò thái mỏng vào đảo đều, thêm dầu, thêm tương đậu, nước sôi rồi bật lửa lớn.

Rất nhanh chóng trên bếp tỏa ra hương thơm ngát.

Nửa cà chua còn lại Lâm Lam thái hột lựu, đảo lên nồi đất hầm nửa giờ để làm sốt cà chua. Sau khi chưng thịt bò cho tốt thì cô có thể đổ vào nồi nước sốt lươn.

Lúc bọn nhỏ trở về, Lâm Lam cùng Hàn Thanh Tùng bưng đồ ra ngoài, cô múc một muôi nước canh thịt đỏ au cho Hàn Thanh Tùng thường thức.

Mẹ, mùi thơm vang xa tới nỗi ba dặm đường con cũng có thể ngửi thấy nha” – Tiểu Vượng học tập anh ba nhỏ của mình, sấn tới đòi phần.

Hàn Thanh Tùng lập tức nắm tay Lâm Lam một hơi đem muỗng canh thịt thơm ngon kia uống hết.

Cha, có nóng không ạ?” – Tiểu Vượng sốt sắng.

Hàn Thanh Tùng tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra: “Mẹ con thổi qua rồi, không nóng”

“Mẹ, vậy thổi thổi cho con với” – Tiểu Vượng hào hứng – “Cho con hai phần nha, phần của anh ba nhỏ con cũng muốn đó nha”

Lâm Lam lần lượt cho bọn nhỏ thử, duy chỉ Đại Vượng là không chịu. Cậu nhóc thấy trò nếm đồ mẹ đút là vô cùng ấu trĩ.

Trong nồi còn nhiều lắm, không những đủ cho nhà mình ăn mà còn dư chút ít, nên Lâm Lam bưng một chén sang cho chị dâu cả, rồi để Nhị Vượng gọi Thẩm Ngộ tới ăn cơm.

Khẩu phần lương thực của Thẩm Ngộ có một nửa đặt ở nhà Lâm Lam. Nhà Lâm Lam có đồ ăn ngon hoặc cậu có đồ ăn ngon đều sẽ chia sẻ cùng nhau, bọn nhỏ vốn dĩ đem Thẩm Ngộthành anh trai cả trong nhà. Biết Tiểu Vượng có thể làm phẫu thuật mắt, Thẩm Ngộ cao hứng vô cùng: “Em viết thư về nhà đã, đến lúc đó cậu em sẽ hỗ trợ đón đưa và tiếp đãi anh chị” – mặc dù không thể cưu mang hết thảy, nhưng đi ra ngoài có người dẫn đường bao giờ cũng tốt. Còn nữa, bọn họ mà ở nhà khách thì quá mắc, nhà cậu của Thẩm Ngộcó thể giúp chỗ ngủ tiết kiệm chi phí. Đối với sự chu đáo của Trầm Kiến, Lâm Lam vô cùng cảm kích.

Chung đụng lâu như vậy, bọn họ cũng biết thân thế Thẩm Ngộ, thời điểm cậu bảy tuổi mẹ ruột qua đời, hai năm sau cha cậu bé cưới vợ kế. Trong nhà có mẹ kế sinh thêm em trai em gái, mặc dù cậu bé không nói mẹ kế đối xử với mình như nào, nhưng mà từ mối quan hệ giữa cậu nhóc và gia đình cậu em mẹ tương đối thân cận có thể thấy là mẹ kế đối với cậu nhóc cũng không quá tốt.

Vì vậy, nhà Lâm Lam tương đối chiếu cố câu. Thẩm Ngộ cũng cảm nhận được sự chân thành ấm áp từ gia đình Lâm Lam, nên biết bọn họ muốn ra thành phố liền muốn hỗ trợ giúp đỡ.

Không cần làm phiền, tôi đã liên hệ với bạn ở thành phố, có thể ở nhờ ký túc trường học, không tốn tiền” – Hàn Thanh Tùng nói.

Vốn là có thể an bài ký túc xá quân đội, nhưng mà lại hơi xa so với bệnh viện nên đành nhờ ký túc trường học. Thẩm Ngộnghe vậy liền cười nói: “Thực tốt quá, phẫu thuật xong mọi người có thể đi dạo một chút khắp nơi”

Tiểu Vượng rất là mong mỏi.

Nhị Vượng: “Con nhớ là thầy giáo Chử nói mùa thu bọn họ có buổi thi đấu bơi lội”

Mạch Tuệ gật gù: “Có, hình như là ở Khu A, không phải thi cấp thành phố”

Lâm Lam bình tĩnh nói: “Khu A là thi đấu vòng loại chọn ứng viên, hai ngày nữa là bắt đầu rồi. Người được chọn sẽ thay mặt trường đi tranh tài đấu giải” – hô hô, Lâm Lam nghẹn tin này muốn hỏng rồi, mãi mới có dịp nói ra.

Nghe ý tứ của Chử Vân Phong, Tam Vượng nhất định có thể vượt qua thi đấu vòng loại, lần tranh tài này có tổ thiếu nhi, còn phân loại độ tuổi nên Tam Vượng càng nhiều cơ hội. Lâm Lam dặn dò: “Chuyện đi tỉnh thành chữa bệnh này chúng ta không nên nói cho anh Ba nhỏ nhé”

Tiểu Vượng cười hinh hích gật đầu lia lịa: “Chúng ta sẽ tặng cho anh Ba nhỏ một điều bất ngờ nha”

Hoắc Hồng Trân sau khi biết tin này vô cùng cao hứng, chủ động viết thư cho Hoắc Duyên nói về việc Lâm Lam sẽ đưa Tiểu Vượng đi tỉnh thành để phẫu thuật, lúc đó cô sẽ đi tiếp đãi thăm đón.

Kế tiếp đó mọi người rất bình thường viết thư cho Tam Vượng, dù không nói chuyện Tiểu Vượng sẽ đến tỉnh thành phẫu thuật, nhưng mật thiết nhắc nhở việc thi đấu vòng loại. Cho dù có không được đi thi thì mọi người cũng không để tâm, chỉ dặn dò cậu nhóc nghỉ ngơi tốt huấn luyện chăm chỉ.

Qua mấy ngày liền nhận được tin, Tam Vượng thông qua vòng đấu loại, ngày Sáu tháng Chín sẽ đi tới tỉnh thành, tham gia tranh tài giải đấu bơi lội.

Công việc của Lâm Lam vẫn như thường, trừ tuyên truyền chính là xưởng xà phòng, cô đã trao đổi rất kỹ