Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 141: Học Tiếng Anh, phân nhà




Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Lại nói Lâm Lam cúp điện thoại xong thì đi dạo Cung Tiêu Xã, rồi đi đến tổ đồ tể mua chút thịt. Vừa lúc con trai của Đường gia ở đó, buổi sáng giết heo, anh ta giữ lại cho cha mình một miếng phổi heo và một miếng cật heo (thận heo), thấy Lâm Lam đến mua thịt, trực tiếp bán hết cho cô.

Lâm Lam cầm một cân rưỡi thịt heo, còn có một chút heo xuống nước, đạp xe về nhà.

Cô về đến nhà thì thấy Tiểu Vượng đã về trước, đang hự hự cọ nồi.

Nhà nông nồi và bếp lớn, bệ bếp cũng cao, cậu bé đứng trên băng ghế nhỏ, cả người cơ hồ muốn ngã vào trong nồi.

Cậu bé vừa cọ nồi, trong miệng còn hừ hừ: “Cha mẹ không ở nhà tự mình đương gia, cho gà ăn cho chó ăn cho vịt ăn, cà chua đậu giác và dưa leo, rửa xoa xoa chà chà, hôm nay đến phiên tôi đương gia. . . . . .”

Lâm Lam cười nói: “Con trai ngoan, hát cái gì vậy?”

Tiểu Vượng nghe thấy giọng nói của mẹ, quay đầu cười với cô: “Mẹ, mẹ đã về rồi.”

Lâm Lam giơ giơ thịt lên: “Buổi tối làm đồ ăn ngon cho các con.”

Đứa bé oa một tiếng, nhảy xuống băng ghế, vội vàng cầm chậu đến nhận thịt.

“Con cứ đi chơi đi, để mẹ nấu cơm.” Lâm Lam muốn xử lý hết số thịt này, hiện tại trời nóng, không thể để lại được. Cô cắt xuống phần thịt mỡ nhất, có thể dùng để nấu thành mỡ heo, để nguyên mỡ heo và cả thịt vụn đã nguội vào trong bình, giữ lại để gói bánh bao hoặc là bánh chẻo, lúc hầm cách thủy cũng có thể múc một muôi cho vào, vô cùng thơm.

Phần thịt vừa nạc vừa mỡ thì cô muốn là món miến xào thịt, miến xào thịt là một món ăn truyền thống địa phương, chẳng qua là hiện tại thịt heo không dễ dàng có được, có được cũng không nỡ ăn, cho nên rất ít người làm.

Phổi heo có thể xào một món cay, làm tiếp một món canh cà chua phổi heo, Tiểu Vượng không ăn cay cũng có thể ăn được.

Cật heo thì đem đi xào lăn với hành tây.

Tiểu Vượng rửa tay cầm cây sáo của mình đến, “Mẹ, con thổi một khúc cho mẹ nghe nha.”

Cậu bé đứng ở trước mặt Lâm Lam, trước tiên là bày sẵn tư thế, cây sáo chuyển chuyển trong tay, động tác trông rất tiêu sái. Tiểu Vượng chỉ cần bắt được nhạc khí, lập tức liền gia trì thêm khí chất đặc biệt, mang theo một loại phong lưu thoải mái đặc biệt của nghệ thuật.

“Để con thổi cho mẹ nghe khúc ‘Cô Tô Hành’ con tự luyện tập được theo nhạc phổ.” Vừa nói xong thì cậu bé bắt đầu thổi.

Lâm Lam đều sợ ngây người, con trai nhỏ của mẹ, con thật được đó.

Thời điểm bọn họ đi tỉnh thành thì cô có chọn mua cho con trai mấy quyển nhạc phổ, bên trong có các bản nhạc truyền thống phân theo từng mục, sáo, đàn tranh đều có, cô thật không nghĩ đến Tiểu Vượng còn có thể tự học được.

Lâm Lam nghe khúc nhạc cao nhã, xử lý thịt heo, cảm giác mình đều mang theo tiên khí.

Một khúc kết thúc, Lâm Lam cũng xử lý xong phổi và cật heo rồi, để ở một bên để ướp thấm gia vị.

Cô rửa tay, “Đi vườn rau hái thức ăn nào.”

Tiểu Vượng lập tức đi cầm lấy sọt nhỏ, nắm tay Lâm Lam, hai mẹ con cùng đi vườn rau.

Trong miệng cậu bé hừ hừ một ca khúc.

Chờ thu thập vườn rau xong, hai mẹ con về nhà nấu cơm, trước tiên là làm món miến xào thịt. Lúc này mọi người đều thiếu chất béo, cho nên cho thịt vào nồi xào xào cho ra dầu, sau đó lại thêm xì dầu và một thìa tương nhà nông, thêm nước, hành tây và gừng … chưng lên, được một lúc thì cho miến, thêm muối, bánh bột ngô luộc vào rồi để lửa nhỏ hầm.

Lúc này Đại Vượng, Nhị Vượng và Mạch Tuệ cũng đồng thời trở về.

Đại Vượng đạp xe đạp mang theo mạch tuệ, NhịVượng đi Hắc lão hổ, về sớm hơn bình thường rất nhiều.

Vừa vào sân, Mạch Tuệ hô: “Hello, mother.”

Lâm Lam: “. . . . . . Ai nha, con gái của mẹ được học tiếng Anh nữa sao?”

Mạch Tuệ cười lên, “Mẹ, con học cùng với thầy giáo tiếng Anh ở trường con đó, con muốn mua một quyển từ điển tiếng Anh.”

Lâm Lam thật cao hứng: “Mua, mấy ngày nữa sẽ để cha con giúp các con mua từ huyện thành.”

Bọn họ bình thường là sơ nhị (lớp 8) mới bắt đầu học tiếng Anh, chẳng qua là tài nghệ của thầy cô cũng có hạn, các học sinh cũng không thích học, hoặc là sẽ đợi đến cao trung mới học.

Tiểu Vượng nghe thấy thì rất vui vẻ, cậu bé để cho Mạch Tuệ nói mấy câu.

Mạch Tuệ: “Một mình chị nói không được tự nhiên, chị và em hai học cùng nhau, hai bọn chị đều học mấy câu đây.”

Hai người bọn họ lại nói một lần đoạn hội thoại lần đầu gặp mặt kia, khiến Tiểu Vượng bị kinh trụ.

“Chị, em cũng muốn học, chị dạy em đi.”

Lâm Lam âm thầm chà xát chà xát suy nghĩ mẹ cũng biết, để mẹ dạy cho các con, mẹ còn chưa quên đâu. Đáng tiếc không ai hỏi cô cả, cô cũng không thể nhảy ra ngoài cao điệu nói rằng mình biết.

Cuối cùng, Lâm Lam chủ động nói: “Con gái à, mẹ đây cũng học với các con.”

Mạch Tuệ tất nhiên là hoan nghênh: “Được, mẹ, mẹ chờ. Con nghe thầy nói là, thật ra thì tiếng Anh rất đơn giản, chính là 26 chữ cái Anh văn, không khác với kiểu ghép vần của chúng ta lắm. Học xong chữ cái lại học phát âm phiên âm, có chữ viết thì tự mình có thể học.”

Nhị Vượng: “Mẹ, thật rất đơn giản, chúng con học một ngày đã học được bảng chữ cái và chút phát âm rồi, mặt khác còn học mấy từ ngữ thường dùng.”

Tiểu Vượng rất hưng phấn: “Trời là cái gì?”

Nhị Vượng: “Phất lạp yêu.”

Lâm Lam nghe cách phát âm văn thức của các con, có chút muốn rơi nước mắt, có chút ngứa ngáy.

Mạch Tuệ nhớ đến, “Em trai, anh Thẩm Ngộ cũng biết tiếng Anh. Chị cảm thấy anh ấy khẳng định là lợi hại hơn thầy của chúng ta.”

Nhị Vượng cũng rất cảm thấy hứng thú: “Cơm nước xong thì chúng ta đi hỏi một chút.”

Tiểu Vượng thì đang kích động, “Còn có em. Em thì nói như thế nào?”

Nhị Vượng lại nói cho cậu bé biết, Tiểu Vượng lại bắt đầu lăn qua lộn lại học mấy từ đơn về Trái Đất, trong lúc nhất thời trong sân nhiệt nhiệt nháo nháo.

Lâm Lam tiến tới bên cạnh Đại Vượng, nhỏ giọng nói: “Con cả, tiếng Anh rất thú vị, chúng ta cũng phải học một ít, đúng không?”

Đại Vượng: . . . . . . Tại sao lại có chuyện của con chứ?

Cậu bé rất muốn nói: Con không muốn học tiếng Anh, đó là tiếng chim, khó học như vậy. Nhưng nhìn thấy ánh mắt cười cong cong của Lâm Lam, sáng lóng lánh, cậu bé lại không nói ra lời từ chối được. Cậu bé cảm thấy càng ngày càng kỳ quái, tại sao mình lại không thể nói lời từ chối với mẹ được vậy chứ.

Cậu bé vội vàng tìm cớ, cầm lấy chủy thủ của mình, “Con đi tưới rau đây.”

Cậu bé đi rất nhanh, cũng không cho Lâm Lam cơ hội gọi lại.

Mạch Tuệ chủ động muốn thay Tiểu Vượng nhóm lửa.

Lâm Lam: “Con gái, con đừng nhóm lửa, con nhanh đi giúp mẹ đan áo len đi.” Còn chờ gửi áo len nữa.

Mạch Tuệ: “Vâng ạ.”

Nhị Vượng đi giúp anh cả tưới vườn rau, Tiểu Vượng tiếp tục giúp Lâm Lam nhóm lửa, trước tiên nấu xong canh cà chua phổi heo, sau đó rửa nồi rồi lại xào phổi heo với hành tây ớt cay, cuối cùng lại tiếp tục xào lăn cật heo.

Trong phòng bay ra mùi thơm nồng nặc của miến xào thịt, còn có mùi thịt đặc thù của món phổi heo xào cay, và cật heo xào lăn hành tây, trực tiếp từ trong nhà bay ra ngoài, rồi lại bị gió thổi đi xa.

Chờ đến thời điểm mùi thơm bay ra ba dặm, Hàn Thanh Tùng về nhà.

Nghe thấy Hàn Thanh Tùng về nhà, Đại Vượng và Nhị Vượng lập tức bỏ chạy đi, bọn họ thật sự là trông mà thèm cái xe gắn máy kia. Thời điểm Đại Vượng đi bộ đội đã sớm hiểu rõ, đây là một chiếc xe Hồng Đô Trường Giang 750 hàng thật giá thật, bây giờ còn tám phần mới đó.

Hàn Thanh Tùng ngừng xe, chân dài chống xuống, vẫy vẫy tay để cho hai anh em đến gần. Anh nói qua các nguyên tắc thao tác chiếc xe một cách đơn giản, làm sao để đạp chân nổ máy, vào số, giảm tốc độc, thắng xe, v.v. Nói xong, chân dài của anh bước xuống xe, giao xe cho hai anh em Đại Vượng.

Loại xe gắn máy này cũng không phải dễ lái đâu, thoạt nhìn chính là một chiếc xe gắn máy bình thường nhưng một bên còn gắn thùng xe, phía dưới lắp đặt bánh xe. Nếu như kỹ thuật không tốt, xe gắn máy rất dễ bị lật nghiêng.

Hai anh em một người tỉnh táo tự kiềm chế, một người ôn hòa có thêm, cũng không phải cái loại hay động tay đông chân, Hàn Thanh Tùng cũng không lo lắng khi giao xe cho chúng.

Lâm Lam đi ra ngoài đón anh, thấy hai anh em muốn học chạy xe máy, cô hô lên: “Chú ý an toàn, không nên đi quá nhanh!” Nghe xong thì hai đứa nó đáp một tiếng, cô lại la lên: “Nếu là có nguy hiểm thì nhảy xe! Đừng đau lòng xe!”

Đại Vượng đã ngồi lên, Nhị Vượng cũng ngồi ở sau, Đại Vượng chân dài đạp máy khởi động, động cơ phát ra âm thanh ầm ầm, mang theo một trận bụi đất rồi xông về trước như dã thú.

Lâm Lam nói thầm với Hàn Thanh Tùng: “Con thứ hai tín nhiệm anh cả nó như vậy, còn chưa học được mà đã yên tâm lên xe rồi.”

Hàn Thanh Tùng nhìn bộ dạng lo lắng của cô, liền ôm eo cô đi vào nhà, “Đói bụng rồi.”

Lâm Lam lập tức nói: “Nấu đồ ăn ngon cho anh đó.”

Hàn Thanh Tùng: “Món gì vậy?” Anh ngửi thấy mùi vị có chút hỗn tạp, trong lúc nhất thời phân không rõ.

Ánh mắt Lâm Lam cong cong, “Hai ngày này Cục trưởng Hàn cực khổ rồi, phải bồi bổ cho anh thật tốt mới được.”

Chờ Hàn Thanh Tùng rửa tay rửa mặt, vào nhà thay quần áo đi ra ngoài, thì mới thấy trên bàn có món cật heo xào lăn, anh không khỏi nhìn về phía Lâm Lam, ánh mắt kia thấy thế nào cũng đều có thâm ý khác. (mình xin nhắc lại cật heo là thận heo đó mọi người).

Lâm Lam: . . . . . . Em không có, em thật không có ý tứ kia.

Tiểu Vượng xem xét, “Mẹ, mùi vị của quả cật này thật là kỳ quái.”

Anh hỏi Lâm Lam thận ở nơi nào, Lâm Lam chỉ chỉ hông của anh, “Chính là cật heo mà.”

Mạch Tuệ đang đan áo len cười nói: “Ăn gì bổ nấy.”

Tiểu Vượng a một tiếng, lập tức khoát tay, “Vậy con không ăn đâu, đừng để con bổ thành quả thận lớn như vậy, thật khó coi.” Thời điểm mẹ lấy ra thì cậu bé cũng có nhìn thấy, rất là lớn luôn, còn lớn hơn cả tay của cậu bé nữa.

Lâm Lam cười nói: “Sẽ không khoa trương như vậy. Chúng ta ăn nhiều đầu heo chân heo như vậy, cũng không bổ thành như vậy mà.”

Chờ dọn thức ăn xong, Đại Vượng và Nhị Vượng còn chưa trở lại, Lâm Lam cũng không vội vã gọi các con, để cho Hàn Thanh Tùng và Tiểu Vượng ăn trước.

Tiểu Vượng chạy đi ra gọi các anh.

Một lát sau, ba anh em trở lại, Lâm Lam cười nói: “Không cần nhảy xe ư.”

Đại Vượng nhíu mày, mang theo chút ít đắc ý.

Lâm Lam: Ơ, học được không tệ.

Nhị Vượng cười nói: “Mẹ, anh cả của con rất lợi hại, vừa lên đã chạy được rồi.”

Lâm Lam lại dặn dò các con bất kể lúc nào thì an toàn đều đứng nhất, “Như vậy cũng không thể khinh thường, cái đó và chúng ta đạp xe đạp không giống nhau. Những thứ xe gắn máy, xe hơi này, nếu là gặp chuyện không may thì chính là chuyện lớn đó.”

Nhị Vượng gật đầu: “Mẹ, chúng con nhớ kỹ rồi.”

Lâm Lam lại bảo mọi người ngồi xuống ăn cơm.

Hàn Thanh Tùng gắp một miếng cật xào lăn cho vào trong miệng, mùi vị lại không tệ, không giống như ở trong bộ đội, xào ra một mùi vị cổ quái.

Lâm Lam rót cho anh một cốc rượu cao lương, sau đó bảo mọi người nghe cô nói, “Mẹ có tin tức tốt muốn tuyên bố.”

Cô vẫn rất nghẹn đó, chỉ chờ người trong nhà đều trở về ăn cơm mới nói.

Tất cả mọi người nhìn cô.

Lâm Lam đã mừng rỡ mặt mày mỉm cười, “Anh ba nhỏ lại có tin tức tốt rồi.”

Bọn nhỏ rối rít hỏi chuyện tốt gì.

Tiểu Vượng: “Mẹ, có phải anh ba nhỏ của con tìm được vợ rồi hay không?”

Lâm Lam: . . . . . . . . . . . . Con trai nhỏ của tôi tựa hồ có ý trước thành gia sau lập nghiệp.

Đại Vượng, Mạch Tuệ và Nhị Vượng thì nghĩ không ra, bọn họ cảm thấy có thể Tam Vượng đã giành được giải nhất khi thi đấu ở tỉnh thành.

Lâm Lam đắc ý nói: “Anh ba nhỏ đã được chọn đi Iran tham gia Á Vận Hội rồi.”

Mạch Tuệ và Nhị Vượng tương đối hiểu biết về chuyện này, kích động đến ánh mắt đều sáng lên, nhìn Lâm Lam: “Mẹ, thật sao?!!”

Mạch Tuệ hưng phấn mà nói: “A, Á Vận Hội, phải ra khỏi quốc gia! Tam Vượng quá tuyệt rồi!”

Nhị Vượng gật đầu, cũng rất kích động, “Trừ Á Vận Hội thì còn có Thế Vận Hội Olympic, giải thi đấu bơi lội thế giới, sau này em ba cũng có thể đi!”

Kể từ sau khi Tam Vượng tham gia đội bơi lội rồi đi thi đấu, Lâm Lam thu thập rất nhiều báo thể thao và tạp chí quá hạn, còn cắt xuống một ít tin tức về Tam Vượng, Mạch Tuệ và Nhị Vượng đều thích xem.

Đại Vượng đối với chuyện này không hiểu nhiều lắm, bơi lội thì bơi lội thôi, nói gì một sóng hai sóng chứ*. Còn có Á Vận Hội là cái gì? Cậu bé chỉ biết áp vận, không biết Á Vận, dĩ nhiên cậu bé cũng không hỏi.

*Ở đây Đại Vượng và Tiểu Vượng nghe không hiểu, Iran đọc là [yīlǎng], phiên âm là y lãng, nên bị mọi người hiểu lầm thành một sóng.

Mặc dù không hiểu, nhưng là cậu bé vẫn bất động thanh sắc, người khác cũng không biết cậu bé không hiểu.

Tiểu Vượng là cục cưng tò mò, không hiểu thì hỏi, “Mẹ, tại sao lại muốn đi một sóng a, còn có hai sóng ba sóng sao, còn Á Vận Hội là cái gì vậy?”

Lâm Lam: . . . . . . . . . . . .

Mạch Tuệ cười nói: “Em trai à, Iran là một quốc gia, cũng giống như Trung Quốc chúng ta. Trừ chúng ta, còn có rất nhiều quốc gia, Hàn Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên rất nhiều rất nhiều, những nước này nằm ở Châu Á, tổ chức thi đấu thể dục thể thao cho nên gọi là Á Vận Hội…”

Tiểu Vượng: “Vậy Iran là tốt hay xấu vậy? Có hư hỏng giống như quỷ Nhật Bản sao?” Gần đây thầy giáo tiểu học giảng cho bọn họ không ít chuyện về chiến tranh khánh Nhật, quỷ Nhật Bản là thứ bọn nhỏ căm hận nhất.

Nhị Vượng: “Iran là tốt. . . . . . , truyền thanh tuyên truyền nói đã thiết lập quan hệ ngoại giao, còn giúp chúng ta tham gia Á Vận Hội nữa.”

Lúc này quan hệ quốc tế khẩn trương, nhưng là tuyên truyền trong nước rất ít, người bình thường hiểu rõ nhiều nhất chính là tuyên truyền phản tu, Mĩ Đế, v,v.

“Vậy quỷ Nhật Bản cũng đi sao?” Tiểu Vượng hỏi.

Nghe thấy câu trả lời khẳng định của anh hai, Tiểu Vượng đứng lên, cầm một sợi miến, “Anh ba nhỏ, cố gắng lên! Đi đánh bại mấy tên tiểu quỷ Nhật Bản bại hoại!”

Cậu bé lại gắp sợi miến cho vào trong miệng, nhưng sợi miến trơn mượt nên không dễ dàng kẹp lại, oạch trượt xuống trong chén.

Mọi người cười lên.

Tiểu Vượng khẽ nhíu mày, mấy lần cũng không gắp lên được, do dự một chút rồi dùng tay cầm lấy miến nhét vào trong miệng, “. . . . . . Tên địch nhân này quá giảo hoạt, chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt nó!”

“Ha ha ha.” Mạch Tuệ cười nói: “Thật là hai anh em với anh ba nhỏ !”

Sợi miến đã hút đầy nước thịt, được nhuộm thành màu vàng tương bóng nhoáng, Tiểu Vượng hút một ngụm vào trong miệng, thỏa mãn nheo mắt lại, “Thật là thơm!”

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau