Thập Niên 70 Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa

Chương 6: 6: Châm Cứu





Nhân viên phục vụ đã liên tục hỏi vài toa xe, nhưng không hỏi được một bác sĩ nào cả, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi hai mắt tối sầm.

Lúc này thật khó khăn lắm mới có một người hiểu biết về y tế đứng ra, cô ta lập tức giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nghiêng người tránh đi hành khách đang đứng trong xe, đi về phía Tưởng Vân, thở hồng hộc cười nói: “Làm phiền đồng chí này rồi, cô đi cùng tôi một chuyến nhé.”Tưởng Vân chuyển dây đen vốn quấn vào cổ tay trái sang cổ tay phải, chỉnh sửa mô hình y tế trong nơi trú ẩn, giả vờ khó khăn muốn cầm theo hành lý.Mặc dù những hành lý này không quan trọng, nhưng cô cần phải mượn chúng để che mắt mọi người.Tuyệt đối không thể để mất.Nhưng lúc này cô phải đi cứu người, mang theo hành lý có chút bất tiện.Đang lúc Tưởng Vân khó xử thì Bạch Mẫn mở miệng: “Đồng chí này, cô cứ đi đi, tôi trông hành lý giúp cô cho.


Ngay cả khi tôi có đi mất thì hành lý cũng không mất.

Cả hai chúng ta đều đến trấn Thạch Đường để nhập đội mà, tôi không chạy được đâu mà lo.”Tưởng Vân gật gật đầu: “Vậy làm phiền cô rồi.”Cô đi theo phía sau nhân viên phục vụ, cùng nhau đi về phía toa xe bên cạnh, đột nhiên lại cảm giác như có ánh mắt đang theo dõi sau lưng mình.

Cô quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Bạch Mẫn đang cau mày suy tư nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Mẫn cười cười với Tưởng Vân, Tưởng Vân cũng cười đáp trả.


Cô xoay người lại, trong lòng do dự, Bạch Mẫn đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ cô lộ sở hở gì rồi sao?Khi nhìn thấy bệnh nhân, Tưởng Vân liền ném Bạch Mẫn ra sau đầu.Khoảnh khắc lòng bàn tay của cô chạm vào bệnh nhân, một hình ảnh 3D xuất hiện trước mắt cô, tên bệnh và kế hoạch điều trị cũng xuất hiện bên cạnh hình ảnh 3D.Bởi vì trên người không có thuốc cho nên Tưởng Vân sử dụng phương pháp châm cứu, nhờ vào sự kết hợp giữa nền văn minh tiên đạo kiếp trước và văn minh khoa học kỹ thuật, sự kết hợp của kim bạc và các loại thuốc đủ để kéo dài tuổi thọ của con người gấp mười gấp trăm lần lần, bệnh nan y hiếm gặp nhất trong thời này cũng biến thành bệnh nhẹ.Sự khác biệt chính là kiếp này tương đối hòa bình hơn, phần lớn thương vong là do chiến tranh gây ra, trong khi kiếp trước, chiến tranh xảy ra thường xuyên và hầu hết mọi người đều chết trong chiến tranh.Dù tuổi thọ có dài đến đâu cũng không thể ngăn được cái chết bất thường và xui xẻo.Tưởng Vân chọn ra kim châm thích hợp, sau đó nhìn vào chấm đỏ và số hiệu trên cơ thể bệnh nhân trước mặt, rồi đâm từng cây kim bạc vào.Hoặc se hoặc búng, hoặc run nhẹ, các mô hình y tế trong nơi trú ẩn đưa ra một kế hoạch hoạt động chi tiết.Hành khách vây xem đã hình thành ba tầng vòng quanh bên ngoài.Khoảng ba phút sau, bệnh nhân hôn mê khạc ra một ngụm đờm dày đặc, cuối cùng cũng tỉnh lại.Tưởng Vân dặn dò: “Trong phổi của cô có chút vấn đề, rất nghiêm trọng, tôi dùng châm cứu tạm thời áp chế giúp cô.

Sau khi tàu đến ga, cô nên nhanh chóng tìm bệnh viện đi khám xem, đừng trì hoãn bệnh tình.”Bệnh nhân kia vẻ mặt đờ đẫn nhìn Tưởng Vân rút từng cây kim bạc ra bỏ vào trong túi kim, lại ngơ ngác nhìn Tưởng Vân rời đi.Đầu cô ấy ù ù liên tục.Trong phổi cô ấy thực sự có vấn đề, bác sĩ ở bệnh viện nói rằng cô ấy bị ung thư phổi, không sống được bao lâu.

Bởi vậy lần này cô ấy đi ra ngoài chính là muốn đến thăm chị gái của cô ấy lấy chồng ở thành phố Tế.


Có lẽ đây là lần cuối cùng mà bọn họ được gặp nhau.Lại không ngờ trên xe lại gặp được một bác sĩ có tay nghề cao như vậy, không kiểm tra gì cũng nhìn ra bệnh của cô ấy, còn biết bệnh của cô ấy rất nghiêm trọng.Một suy nghĩ toát ra trong đầu cô ấy: Biết đâu bác sĩ này có cách để chữa bệnh cho cô ấy thì sao?“Bác sĩ! Bác sĩ ơi!”“Bệnh của tôi còn có thể trị được không?”“Nếu chữa khỏi thì có thể sống thêm được mấy năm vậy?”Tưởng Vân đã đi xa, trong khoảnh khắc bệnh nhân tỉnh lại, Nơi trú ẩn Tinh Hà đã bật ra gói kỹ năng mới - một phần kỹ năng canh tác hơi tinh túy (trung cấp, đã cô đọng)..