Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân

Chương 13






Cô cất giữ để tưởng nhớ mẹ ruột không tốt sao?
Cuối cùng cô chỉ để lại "đám sinh lế" rồi rời khỏi nhà, đi trên đường cái rạng sáng không có một bóng người.

Mang theo thư giới thiệu và vé xe, mang theo một cái túi xách vải bạt cũ nhét đầy trong không gian, đi thẳng đến nhà ga.

Khi đi qua bưu điện sơn màu xanh lá cây, hòm thư cao hơn một mét, thuận tay ném vào một phong thư tố cáo.
Xe lửa hơi nước phát ra tiếng còi dài, loảng xoảng loảng xoảng chạy trên đường ray.
Chuyến tàu này đi thẳng đến một tỉnh nào đó ở biên thùy Tây Nam.
Triệu Uyển Hương vì phòng ngừa bị người đuổi đến nên đổi đường đi.

Trước khi cô đến đây đã tới bốn thành phố, chờ trời còn mờ sáng mới dám leo lên xe khách tìm đến trạm xe lửa nhỏ cũ nát này.
Lúc này trời đã sáng hẳn.
Cô lấy từ trong túi xách vải bạt cũ ra mấy cái điểm tâm xé bao bì lấp đầy bụng.


Ngay trong thùng xe lay động chật chội và tiếng người ồn ào, nhắm mắt lại ngủ bù.
###
Trong nhà, ngày xưa lười nhất Triệu Đức Đệ dậy thật sớm.
Cô cả đêm chỉ cần nhắm mắt là có thể nhìn thấy Triệu Uyển Hương gả cho xưởng trưởng xưởng bột mì.

Bữa nào cũng ăn thịt trắng, trái lại chính mình lại khiêng cuốc xới đất, ở dưới ánh mặt trời chói chang đói bụng, khóc cũng không thể khóc.

Trong lúc ngủ tức giận vừa khóc vừa gào, mãi cho đến rạng sáng mới ngủ được.
Kết quả trời vừa tờ mờ sáng, cô lại mơ thấy Triệu Uyển Hương đem một khối thịt kho tàu đỏ rực mê người ném cho chó cũng không cho cô ăn, lại bị tức tỉnh.
Cô ta không ngủ, ngủ tiếp sẽ tức chết.

Đôi mắt sưng đỏ thành hạch đào, mặc quần áo vào đi ra cửa phòng, muốn nhìn xem mấy sính lễ mà Tưởng Hướng Vanh đưa tới.

Kết quả đám sính lễ thì còn nguyên, những thứ khác trong nhà đều không cánh mà bay.
Cô ta nhất thời trợn tròn mắt, hắng giọng hô: "Mẹ, trong nhà bị trộm!”
Trong chốc lát, Lý Phượng Hoa nhìn đám đồ và Triệu Uyển Hương đều biến mất thì tức không thở nổi, suýt nữa ngất xỉu.
Triệu Đức Đệ cùng Triệu Mai Mai cuống quít đỡ lấy bà ta, chợt nghe bà ta run rẩy nói: "Của hồi môn, mau tìm của hồi môn, tám chiếc chăn của mẹ…”