Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm Bé

Chương 4: Chương 4





Tuy rằng khó có thể với tới, lại làm anh vô cùng muốn leo lên.

Chấp niệm này bắt đầu từ hạt giống, trải qua nhiều năm đã thành một cái cây chọc trời, trở thành Định Hải Thần Châm chống đỡ cuộc đời anh.

Lý Hiểu Ngôn quay đầu, thấy trên đầu Hứa Tranh có tơ liễu, liền lấy xuống giúp anh.

Tay vừa hạ xuống một nửa, Hứa Tranh đã cầm tay cô.

Anh đã trưởng thành, bàn tay mở ra có thể bao bọc tay cô bên trong, không giống như khi còn bé, một bàn tay chỉ có thể ôm lấy một hai ngón tay của cô.

Lý Hiểu Ngôn: "Làm gì vậy, trêu chọc con gái nhà lành à?”
Hứa Tranh nửa đùa nửa thật nói: "Thì đang trêu chọc người đẹp đây, đã ba năm không gặp, muốn đùa giỡn một lần cho đủ.



Lý Hiểu Ngôn căng thẳng: "Muốn bị đánh có phải hay không, ba năm không đánh da liền ngứa?"
Hứa Tranh: "Chị, bây giờ chị không đánh được em đâu, em vừa lấy được giấy chứng nhận đai đen Taekwondo.


Lý Hiểu Ngôn: "! ! ”
Cô từng là chị Hiểu Ngôn của phố Tây Hoàn đứng sững ở đó, không dám lên tiếng, khó trách nhóc con này có lực tay mạnh thế, hoá ra mấy năm nay đều ở sau lưng cô luyện tập võ thuật.

Lý Hiểu Ngôn vội vàng lấy lại phong độ chị cả trong nhà, nghiêm túc nói: “Chị bảo nhóc con em đi học, chứ không bảo em làm việc bất lương.


Hứa Tranh cười nói: "Chị, học kỳ này em cũng lấy được học bổng cấp quốc gia rồi.



Lý Hiểu Ngôn: "! ! ”
Đột nhiên cô cảm thấy chua xót, thằng nhóc trước kia tùy tiện mắng trong mấy năm này đã rèn luyện trở nên kiên cường.

Cô đứng trước mặt người em trai tài giỏi như vậy, lại có thêm vài phần phiền muộn cô đơn.

Hứa Tranh buông tay Lý Hiểu Ngôn ra, chính mình sờ trộm áo khoác hai cái, giống như xúc cảm vừa rồi còn băn khoăn không tiêu tan, có chút không chân thật.

“Chị, mấy năm nay chị có khỏe không?”
Lời này hỏi Lý Hiểu Ngôn, cô không trả lời, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, vừa ngậm ở ngoài miệng chuẩn bị châm lửa, đã bị Hứa Tranh lấy khí thế chuẩn xác của tuyển thủ đai đen Taekwondo vứt ra ngoài.

“Chị, đây là trường học, chú ý tác phong.


Lý Hiểu Ngôn thoáng cái liền bốc hỏa: "Này tưởng giờ mình ngon rồi sao? Còn dám dạy dỗ chị, chỉ học hơn chị có một năm thôi mà.