Thập Phần Vừa Ý Ngươi

Chương 12: Chương 12





Ngành máy móc số lượng nữ sinh đã ít, nữ sinh xinh đẹp lại càng ít hơn, Trầm Vãn là một, Hứa Niệm cũng là một trong số đó, nhưng nàng không biết bản thân mình đẹp, cũng không đặt nhiều tâm tư trên những loại chuyện này, người khác ra sức lấy lòng thế nào nàng căn bản cũng không nhận ra.
Cố Dung chú trọng đến riêng tư của mình, cũng tôn trọng riêng tư của người khác, chỉ đứng yên thẳng tắp trước bàn chứ không chạm vào hộp bánh kem.

Thẳng đến khi Hứa Niệm bưng mì ra tới mới không dấu vết mà thu hồi tầm mắt.

Hứa Niệm đối với thức ăn không quá cầu kì, nấu mì là thật sự chỉ nấu mỗi mì, không thêm chút rau giá gì, chỉ đổ gia vị chế nước sôi.

Cố Dung ngồi xuống đối diện nàng.
Hai ngày liền đều đi học, đi làm thực nghiệm, thức khuya dậy sớm, sắc mặt Hứa Niệm có chút kém, dưới mắt có quầng thâm nhạt.

Nàng không có thói quen ăn dưới ánh nhìn của người khác, do dự một chút hỏi: "Dì ăn tối chưa ạ?"
"Ăn rồi." Cố Dung nói, ánh mắt xẹt qua mặt nàng, nửa rũ mắt, "Hai ngày nay rất bận sao?"
Hứa Niệm nhỏ giọng trả lời, "Lịch học tương đối dày, bên phòng thí nghiệm còn có một hạng mục gần hoàn thành nữa, cuối tuần này phải đến trường viết báo cáo."
Nàng quả thật rất bận, phải vừa đọc sách vừa đi học còn phải để ý hạng mục thực nghiệm, trông có vẻ nhàn hạ bất quá là do nàng phân phối thời gian hợp lý thôi.
"Nhớ chú ý nghỉ ngơi." Cố Dung nói, cũng không nói nhiều.
Hứa Niệm gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới bánh kem trên bàn, ăn một mình hơi ngượng bèn hỏi: "Dì muốn ăn cái này không?"
"Mua ở Thẩm Viên à?"
Thẩm Viên là cửa hàng bánh kem gần căn tin đại học G, Hứa Niệm không nghĩ nhiều, ăn ngay nói thật: "Buổi tối không có thời gian ăn cơm nên đàn anh làm chung dự án mua cho." Vừa nói vừa mở hộp, "Dì ăn không?"
"Không ăn."
Hứa Niệm lúng túng: "Ồ."
Cố Dung đứng dậy định ra khỏi phòng bếp, đi một chút quay đầu nhìn lại thấy Hứa Niệm tùy tay cất bánh vào hộp bỏ vào thùng rác, cô thoáng bất ngờ, tiếp tục đi ra cửa.
Tháng tư ở thành phố G thời tiết thất thường, lúc nóng lúc lạnh, hôm nay ban ngày nhiệt độ vẫn ấm, có thể chỉ cần mặc một lớp áo, tối đến nhiệt độ chỉ giảm nhẹ một chút.


Chăn đệm trong phòng vẫn là chăn mùa đông, hơi dày, ban đêm đắp ngủ có chút nóng, Cố Dung xuống giường đi nhà bếp lấy nước uống, vừa mở cửa liền thấy dưới cửa phòng bên vẫn còn lộ ra ánh sáng.
Lúc này đã gần 11 giờ 30, Hứa Niệm có lẽ vẫn còn học bài.
Cố Dung dừng bước, nhìn chằm chằm tia sáng trên mặt đất, xoay người xuống lầu, lúc đi lên mang theo hai cái ly, một ly nước lọc của cô và một ly sữa nóng.
Cửa phòng nhỏ không khóa.
"Hứa Niệm ----" cô gọi, chờ bên trong truyền ra tiếng trả lời mới đẩy cửa đi vào.

Hứa Niệm quả thật đang xem tài liệu, chiếc đèn bàn màu xanh lục đặt giữa bàn vẫn đang sáng, trên bàn bày đầy giấy tờ.
Đơn giản nhìn sơ qua một lần, Cố Dung đặt ly sữa xuống chỗ trống trên bàn.
"Đang làm gì vậy?"
"Xử lý số liệu dự án một chút, còn có chuẩn bị nội dung đi học của ngày mai ạ." Hứa Niệm buông bút, ánh mắt lung lay nhìn ly sữa, trong lòng khẽ động, "Cảm ơn dì."
Cố Dung không nói chuyện, nhìn chữ viết chi chít trên giấy, không có ý định rời đi, chỉ đứng sau lưng Hứa Niệm như vậy.

Hứa Niệm không được tự nhiên, thẳng lưng ngồi bất động, nhất thời không biết nên làm gì, cũng không biết Cố Dung muốn làm gì.
Đôi bên trầm mặc nửa phút, Hứa Niệm nghiêng đầu nhìn nhìn, định mở lời trước, còn chưa mở miệng Cố Dung liền khom lưng cầm tài liệu dự án trước mặt lên.

Bởi vì đến gần, khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc, mơ hồ còn có thể nghe được hương sữa tắm thoang thoảng từ đối phương, Hứa Niệm ngây người, lời nói kẹt ở yết hầu không nói ra.
Cố Dung kéo chiếc ghế khác ngồi xuống, đọc sơ qua tài liệu.
Hứa Niệm mơ màng.
"Em làm việc của em đi." Cố Dung nói.
Gió đêm thổi nhẹ qua cửa sổ, thổi đến trang sách khẽ lay động, Hứa Niệm ừm ừm trong miệng, quả thật tiếp tục học bài.
Ước chừng nửa giờ sau, Cố Dung đứng dậy về phòng, lúc đi còn dặn: "Ngủ sớm một chút."
Hứa Niệm dùng dư quang mắt nhìn theo cô ra ngoài, hồi lâu sau cầm lên ly sữa uống một hớp, sữa đã lạnh rồi.
Thứ bảy thời tiết vẫn ấm áp tươi đẹp như cũ, gợn mây trắng trên trời chồng chất lên nhau tạo thành đủ hình thù kì quái.


Hoa ngọc lan trong sân đã tàn hết, chỉ còn thân cây trụi lủi đứng thẳng trên nền đất, cây hoàng giác và cây sồi thì lại sinh trưởng khỏe mạnh.

Cố Dung dậy sớm chạy bộ, Hứa Niệm ăn sáng xong đi xuống đường Thành Hà bên Tân Khu dạy kèm, trưa cũng không về nhà mà trực tiếp đến trường.
Đàn anh đã tới từ sớm, báo cáo cũng viết được hơn nửa.

Hai người làm việc hiệu suất cao hơn, đến giữa chiều làm gần xong, bảy giờ tối đã hoàn thành phần lớn công việc.

Chủ nhật Hứa Niệm còn đi dạy kèm, hai người dự định ngày mai tiếp tục, thuận tiện kiểm tra lại toàn bộ rồi hoàn công.
Chiều chủ nhật giáo sư Trương tới phòng thực nghiệm, Cố Dung cũng đi cùng thầy.
Hứa Niệm đang viết báo cáo, không biết cô tới.
Đàn anh nói chuyện với nàng khá nhiều, Hứa Niệm không thích tán gẫu, cơ bản chỉ nghe.

"Thi giữa kỳ sắp tới em tìm được tài liệu tham khảo chưa? Lúc trước anh tìm vẫn còn giữ, cần anh gửi cho không?" Anh nói, ý cười ngầm ngầm.
Hứa Niệm một chút cũng không rảnh, căn bản cũng không để ý nhưng vẫn gật đầu: "Cảm ơn học trưởng, anh gửi qua QQ cho em đi."
Nói xong bỗng nhiên nhớ ra hôm qua đàn anh có mua cơm chiều giúp mình, lại hỏi: "Đồ ăn hôm qua bao nhiêu tiền vậy, em chuyển qua cho anh."
"Không cần, cũng không nhiều nhặn gì." Đàn anh hào phóng kiên quyết từ chối, "Cùng lắm thì lát nữa chúng ta đi ăn, em trả tiền là được rồi."
Chỉ cần không phải tới những nhà hàng Tây sang chảnh là được, đồ ăn ở căn tin giá cả không khác nhau mấy, cũng không đắt.

Viết xong báo cáo cũng tới gần giờ cơm, Hứa Niệm định ăn ở trường rồi mới về nên trả lời: "Được, vậy làm nhanh một chút rồi qua kia ăn cơm."
Không nghĩ tới nàng dứt khoát như vậy, đàn anh phản ứng chậm một nhịp, vành tai nóng lên, ngập ngừng giây lát, muốn tìm chuyện khác tán gẫu, vừa hé miệng liền nhìn thấy giáo sư Trương cùng Cố Dung đứng sau, lập tức lễ phép đứng lên.
"Chào thầy Trương, thầy tới kiểm tra ạ?"
Giáo sư Trương xua tay: "Đến đây dạo một chút, công việc thế nào rồi?"
"Còn chút nữa ạ, ngày mai là có thể nộp báo cáo." Đàn anh nói.

Hứa Niệm nghe nói chuyện ngẩng đầu nhìn, liếc mắt một cái bỗng thấy Cố Dung, thoáng chốc ngẩn người, cũng quy củ đứng lên: "Chào giáo sư."
Giáo sư Trương nhìn sơ qua báo cáo, vừa lòng mà nói: "Hai đứa cứ làm tiếp đi, không cần để ý đến thầy, ngày mai nộp lên văn phòng trước giờ tan học là được."
Cố Dung mặt không biểu tình, vân đạm phong khinh hờ hững nhìn Hứa Niệm, Hứa Niệm cảm giác là lạ nhưng không biết lạ chỗ nào, có người ngoài ở đây nàng cũng không tiện nhiều lời.

Giáo sư Trương dẫn Cố Dung đi tham quan chỗ khác.
Hoàng hôn nền trời biến sắc, có chút ảm đạm, bất quá không có mây đen, nhìn dáng vẻ hẳn là sẽ không mưa.

Viết xong báo cáo, Hứa Niệm cùng đàn anh đi ăn cơm, vốn dĩ nàng muốn gọi Cố Dung đi cùng nhưng nghĩ đến Cố Dung có lẽ sẽ đi ăn với giáo sư Trương bèn từ bỏ.
Cửa phòng thực nghiệm nằm ngay khu ngã ba trong trường, mây to gió lớn cứ hướng đến nơi này mà thổi, Hứa Niệm kéo áo đi, đàn anh nhanh nhẹn đi lên phía trước giúp nàng che lại một chút.
Anh lúc này không nói nhiều, nhưng vẫn luôn bận tâm phía sau.
Ra khỏi tòa thực nghiệm, hai người trùng hợp gặp giáo sư Trương và Cố Dung, đàn anh trước giờ luôn lễ phép, khách sáo hỏi: "Giáo sư, học tỷ, có muốn đi ăn với tụi em luôn không ạ?"
Tình huống thông thường hẳn là sẽ từ chối, làm gì có ai đến tham quan trường lại đi ăn cơm căn tin cùng sinh viên đâu.

Nhưng mà Cố Dung lại đồng ý, giáo sư Trương vui vẻ hớn hở: "Được đó, học tỷ của mấy đứa cũng là về trường tham quan, vừa hay đi căn tin ôn lại ngày xưa." Thầy quay sang nói với Cố Dung, "Trường học mở thêm vài căn tin khác, bất quá căn tin số một vẫn không thay đổi, đến đó ăn đi."
Giáo sư mở lời mời, vậy thì chỉ có thể đi căn tin số một.

Đàn anh lén nhìn qua Hứa Niệm, Hứa Niệm không ý kiến, anh có chút hối hận mình lắm mồm, vừa mới nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt lạnh băng của Cố Dung, nhất thời càng thêm ảo não.
Căn tin số một nằm ở đối diện phía nam của tòa nhà khoa máy móc, chủ yếu là tự phục vụ, khoảng sáu tệ một phần ăn, vừa thực tế lại kinh tế, thời gian này có rất nhiều người đến ăn cơm, xếp hàng dài đến cửa lớn.

Hứa Niệm xếp hàng đứng trước Cố Dung, dòng người chen chúc cuối cùng cũng đến lượt các nàng, bạn học lấy đồ ăn xong vô tình đụng phải Hứa Niệm, nàng không phòng bị bị đẩy về phía sau một cái, người phía sau vững vàng đỡ được nàng.
Cố Dung nâng eo nàng, kéo về phía sau che chở.
Bạn học áy náy, liên tục nói xin lỗi.
Cảm nhận được bàn tay bên hông mình, Hứa Niệm đứng vững lên: "Không sao."
Bạn học cảm thấy ngượng ngùng, xin lỗi thêm hai lần nữa mới đi.

Lúc này đến phiên Hứa Niệm lấy đồ ăn, nàng chạy lên phía trước gọi đồ, quay lại nhìn nhìn Cố Dung.
Hai người đều gọi đồ ăn thanh đạm.


Trong lúc ăn cơm giáo sư Trương nói không ngừng, nhớ lại năm xưa, tâm sự chuyện cũ, đàn anh ngẫu nhiên tiếp lời nhưng không có cơ hội nói chuyện với Hứa Niệm, cũng không tiện nói sang chuyện khác, chỉ có thể nói một ít về chuyện học hành.

Ăn cơm xong bốn người đi dạo trong khuôn viên trường học, khoảng chín giờ giáo sư Trương có việc ở nhà rời đi trước, đàn anh biết Hứa Niệm phải về bèn tự giác tạm biệt trở về phòng ký túc xá của mình.
Xe đậu ở cổng sau, cách nơi này một đoạn, Hứa Niệm yên lặng sóng vai đi cùng Cố Dung.

Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống sân, băng ghế hai bên sân khá nhiều, nhiều cặp đôi ban đêm thích ra đây tản bộ, ngẫu nhiên còn có thể bắt gặp một đôi đang hôn nhau.

Hứa Niệm hơi xấu hổ nghiêng đầu nhìn Cố Dung, đối phương thần sắc vẫn hờ hững, nhìn không ra biểu cảm trên mặt.
Hứa Niệm muốn hỏi cô sao lại đến trường nhưng lại cảm thấy dư thừa, lúc trước Cố Dung bận, mỗi năm chỉ quyên góp tiền, hiện tại vừa lúc nghỉ ngơi có thời gian, hơn nữa mấy ngày trước cũng là kỷ niệm thành lập trường, bớt chút thời gian về lại cũng là bình thường, không cần quá nhiều lý do.
"Thực nghiệm đã làm xong chưa?" Cố Dung mở lời, nhìn thấy phía trước có cặp đôi đang nắm tay, trong mắt hiện lên ý không tán đồng, nãy giờ đi trên đường đã gặp ít nhất năm đôi rồi.

Lúc cô còn đi học học sinh yêu đương khá kín kẽ, không như hiện tại, nơi nơi đâu đâu cũng gặp.

Học sinh sinh viên, vẫn là nên lấy học tập làm chủ, tư tưởng của cô cũng có chút hơi cũ, cho rằng yêu đương như vầy không tốt.
Hứa Niệm đáp: "Xong rồi ạ, sắp tới chỉ cần ôn thi giữa kỳ, vẫn còn cách kỳ thi khá xa, có thể sẽ rảnh rỗi một thời gian."
"Người ban nãy là đàn anh làm chung dự án của em?"
"Đúng vậy, sao vậy ạ?" Hứa Niệm hỏi.
Cố Dung không nói tiếp.

Đoạn đường không dài, vài phút đã đi đến cổng trường, lái xe về tới nhà là khoảng mười giờ.

Không biết vì nguyên nhân gì mà đêm nay ánh đèn trong ngõ nhỏ đặc biệt tối tăm, có hơi nặng nề.

Đi đến cửa nhà Cố Dung nhẹ giọng gọi: "Hứa Niệm."
Hứa Niệm quay đầu lại.
"Chăm chỉ học tập.".