Thập Thất Thiếp

Chương 104-1




Tiếng Kiều Linh Nhi không lớn không nhỏ, lại xuyên thấu qua tai mỗi người!

Hiên Viên Ninh chỉ còn sống được một năm? Nếu không cố gắng điều dưỡng, thì chỉ còn một năm?! Mặc dù không biết thật giả, nhưng vẫn khiến mọi người thảng thốt! Nhìn Tứ vương gia, thấy thế nào cũng chẳng giống như là người đang bệnh rất nặng trong miệng Kiều Linh Nhi, mà khẩu khí của nàng thì cũng chẳng giống đùa.

Thập Thất vô cùng rung động! Thân thể Hiên Viên Ninh đã yếu ốt như vậy ư? Hơn nữa cơ thể hắn đã quá tải mà vẫn còn vận chuyển chân khí cho nàng?! Con tim… bình bịch liên hồi, có thật hắn chỉ còn sống một năm? Nếu thật chỉ còn dư lại một năm, vậy mấy ngày nay, hắn làm nhiều như vậy, là vì cái gì? Là loại mục đích gì? Hay hoặc là… Thập Thất không có cách nào suy đoán, nàng chỉ có thể nghiêng đầu nhìn sang Hiên Viên Ninh, nhìn hắn sẽ trả lời như thế nào. Nhưng chỉ thấy hắn hời hợt nói: “Xin Kiều tiểu thư tự trọng, thân thể bổn vương ra sao, bổn vương rất rõ, không cần Kiều tiểu thư nhắc nhở.”

Hiên Viên Ninh cúi đầu, tròng mắt dường như thoáng lóe lên tia sáng lạnh, nhưng lại lúc sáng lúc tối, cuối cùng biến mất vô ảnh, chợt nghĩ tới điều gì, hắn lập tức nhìn sang Thập Thất. Nàng đang khẩn thiết nhìn hắn. Nàng là một cô gái thông minh, những lời Kiều Linh Nhi nói sẽ làm cho nàng bất chợt nghĩ thông rất nhiều chuyện, hắn không cần giải thích, những lời như thế được nói ra từ miệng người khác, sẽ càng khiến người ta tin phục hơn là tự hắn nói! Nhìn lướt qua Mặc Trần đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, hắn âm thầm cười lạnh, lúc nào hắn cũng đùa bỡn tâm cơ, vờn đùa âm mưu, loại thói quen này đã khắc vào cơ thể, vào xương tủy hắn.

Chẳng qua, những lời Kiều Linh Nhi thốt ra lúc này, đã đạt được hiệu quả, đó là khiến tất cả mọi người khiếp sợ! Cũng khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.

Lưu Trầm kinh ngạc, nếu Tứ vương gia chỉ còn sống có một năm thì sao lại không biết quý trọng tánh mạng mà còn đi tranh đoạt đế vị với Tam vương gia? Chẳng lẽ lúc trước bọn họ suy đoán lầm hết sao?

Thân hình Kiều Linh Nhi run lên, đã nói đến nước này, nàng cũng không cần thiết nói thêm điều gì để khiến người ta phiền hà, xoay người đỡ Kiều Vũ dậy, lên ngựa, phóng như bay về hướng Kiều Gia Bảo.

Dân chúng không dám thở, bọn họ đều là bách tính bình thường, căn bản nghe không hiểu những nhân vật cao to kia đang nói cái gì. Nhìn những người có chút thân phận tại đây, thấy sắc mặt ai nấy cũng xanh mét, họ liền không dám cử động.

“Phi Kiếm, dẫn dân chúng đến kho hàng của vương phủ.” Hiên Viên Ninh lệnh cho Phi Kiếm.

Sắc mặt Phi Kiếm cũng không có gì khác thường, nhưng lại len lén âm thầm quan sát vẻ mặt Thập Thất, cuối cùng liền lĩnh mệnh thực hành.

Hắn hoàn toàn không thèm để ý?! Thập Thất run sợ.

Lưu Trầm thấy ở lại cũng không chiếm được ưu việt gì, hôm nay xuất sư bất lợi, coi như bây giờ có thể xuất kỳ bất ý xuất thủ, nhưng miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, dân chúng lại đang nhìn! Hắn căn bản bị trói buộc tay chân, không dám khinh xuất vọng động. Thủ thế lệnh cho thủ hạ, lặng lẽ lui ra.

Ẩn mình trên chóp núi cao, sau đại thụ, Hiên Viên Mặc ngờ hoặc khó hiểu, sau khi Tứ đệ bị bức phải nhảy vực, thì thân thể đã yếu ớt đến cỡ này rồi ư? Những năm gần đây, Tứ đệ vẫn luôn an ổn tiêu dao trong vương phủ, căn bản không thể bị thương nghiêm trọng như vậy! Hay là, đây chỉ là một tuồng kịch của Kiều Linh Nhi và Hiên Viên Ninh, muốn tất cả mọi người lơi lỏng phòng bị?

Đôi hàng mi Thập Thất run lên, lời Kiều Linh Nhi nói lại vang bên tai, ngay sao đó nàng đưa mắt sang Mặc Trần.

Nhận ra được tầm mắt của Thập Thất, đôi mắt tinh khiết như nước trong của Mặc Trần phiếm đọng ý cười thản nhiên, dưới cơn gió mát lất phất, trong những làn hương thoang thoảng bay, Mặc Trần cười nói: “Cơ thể Tứ vương gia xác thực cần điều dưỡng. Chẳng qua, chỉ cần sáu tháng là có thể khôi phục.”

Chỉ một câu, đã khiến Thập Thất, Mai Hoa, thậm chí là tất cả mọi người có mặt tại đó thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Hiên Viên Ninh lại ung dung bình tĩnh cự tuyệt: “Không cần Vô Trần công tử phí tâm. Bổn vương đã có biện pháp.” Tia sáng trong mắt hắn càng âm trầm sâu hun hút. Người khác cầu cũng không được Vô Trần công tử cứu trị, ở trong mắt hắn lại không đáng giá một đồng.

Thập Thất cau mày, cảm giác khác thường dưới đáy lòng càng nặng hơn, nhỏ giọng nói: “Mệnh chỉ còn một năm, ngài không sợ ư?”

“Nàng đang lo lắng sao?” Nghe thấy lời nói đứt quãng trong gió, Hiên Viên Ninh cũng thấp giọng hỏi lại.

Thân hình Thập Thất run lên, hai thanh âm đang không ngừng vờn quanh tai nàng, hắn vì nàng mà bất chấp nguy hiểm tính mạng vận chuyển chân khí, hắn hỏi nàng đang lo lắng ư?

Như có một làn gió mát thổi phất qua ngực, ở nơi loạn thế này, điều không thể chấp nhận được đó chính là tâm bị dao động!

“Nếu đã vậy, ta cáo từ trước.” Mặc Trần cười, hai tay đặt trên đôi chân gầy yếu, cười tinh khiết với Thập Thất. Nói tiếp: “Qua hai ngày ta sẽ tới phủ thăm nàng.”

“Được.” Thập Thất gật đầu.

Mùi hương thoang thoảng biến mất, nam tử như trích tiên kia cũng biến mất.



Đường trở lại kinh thành lúc này đã không còn gặp trúc trắc gì nữa.

Chẳng qua, mới vừa vào cửa thành, liền thấy các nạn dân đến lĩnh gạo đang quỳ dưới đất cảm tạ Hiên Viên Ninh. Trong lúc nhất thời, trăm họ trong kinh thành người người cất tiếng khen ngợi.

Chia làm hai đường, Thập Thất và Hiên Viên Ninh đều không đề cập tới chuyện xảy ra ngoài kinh, tựa hồ như đó chỉ là cơn gió thoáng qua, sau khi phiêu tán thì bay vào trong tai cũng chưa hẳn đã chân thật. Ai hồi phủ nấy.

Bọn họ đều biết, lần này sau khi trở lại kinh thành, theo sát sau đó không phải là an toàn, mà là nguy hiểm gấp bội so với ngoài thành!

Lúc còn chưa đến cổng thành, Mẫu Đơn kề sát tai Thập Thất nói: “Lâu chủ, mời người ngày mai đến Thiên Hạ Lâu, có chuyện trọng yếu thương nghị.”

Thần sắc Thập Thất lạnh lùng, gật đầu trả lời: “Không cần ngày mai, tối nay em và Sài Lang, Cáp Tử hãy âm thầm đến Mộ Dung phủ.”

Mẫu Đơn gật đầu. Sau khi vào thành, Mẫu Đơn dẫn người trở lại Thiên Hạ Lâu.

Sau khi chia tay với Hiên Viên Ninh, Thập Thất cũng không trở về phủ, mà nàng cùng Mai Hoa đến Tam vương phủ!

Nàng không có quên Cẩm Sắc dứt khoát chấm dứt sinh mệnh ở vách đá!

Tam vương phủ.

Hiên Viên Mặc từ ngoài thành trở về xong, vẫn đứng im ngay cửa sổ trong thư phòng, tay vẫn luôn vân vê một viên cờ trắng. Hiên Viên Ninh, Mộ Dung Thập Thất, Kiều Linh Nhi, Mặc Trần, bốn người này cơ hồ không có quan hệ, kết quả bây giờ, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút liên quan.

Mà nay, mọi thứ cứ như một làn sương trắng.

Quay đầu nhìn về phía bàn cờ đã đầy ắp quân, nhìn quân cờ trắng trong tay, đây là một viên cờ sau cùng, sau khi đặt xuống, hết thảy sẽ được định! Nhưng mọi thứ phát sinh bên ngoài, ngay cả hắn cũng có một tia hoài nghi.

“Tam vương gia, Mộ Dung tiểu thư cầu kiến.” Ngoài cửa vang lên tiếng của quản gia.

Mộ Dung Thập Thất? Sao nàng lại tới đây? Là muốn khởi binh vấn tội? Hiên Viên Mặc nhíu mày.

“Để nàng vào đi.” Hiên Viên Mặc trầm mặc nửa khắc sau bèn lên tiếng.

Nửa khắc sau.

Thập Thất theo sau quản gia tiến vào thư phòng của Hiên Viên Mặc.

Lúc này, Hiên Viên Mặc đã ngồi xuống, sắc mặt hắn lạnh lùng nhìn Thập Thất, trầm giọng nói: “Nàng tìm bổn vương vì chuyện gì?”

“Trả thi thể Cẩm Sắc lại cho ta.” Con ngươi Thập Thất lạnh gía như băng sương, phiếm đọng sóng dồn dập, ánh nhìn vô tình, nhìn chằm chằm Hiên Viên Mặc ngồi ở trước mắt, lạnh giọng nói.

“Cô ta đã cùng Trình Tuyết Nhi táng thân trong biển lửa.” Hiên Viên Mặc lạnh giọng đáp lời. Nét mặt chỉ có lạnh lùng, không còn tình ý như trước kia. Ở trong mắt của hắn, một cô gái dù cho có nặng hơn là bao thì cũng không thể so với quyền lực. Trải qua sự việc lần trước, nay, đối mặt với nàng, hắn đã thản nhiên.

Nghe vậy, mi tâm Thập Thất ánh lên một rãnh sát khí, hai nắm tay siết chặt nổi đầy gân xanh, lồng ngực kịch liệt phập phồng, đè nén hồi lâu, nàng mới cất chất giọng trầm khàn: “Được.” Cứng ngắc xoay người, nàng đi từng bước kiên định ra ngoài.

Huyết hải thâm cừu, nàng tất nhiên sẽ báo!

Nàng sẽ làm cho Hiên Viên Mặc hối hận!

Hiên Viên Mặc nhìn theo bóng lưng Thập Thất, hàng mi khẽ run, có lẽ đối với nàng, hắn quả thật động tâm. Nhưng…

Ngoài cửa, Mai Hoa thấy sắc mặt Thập Thất trầm ngưng, trong lòng liền rõ ràng. Nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đừng thương tâm, Cẩm Sắc lúc ra đi, muội ấy đã cười.” Nếu có một ngày, bảo nàng chết vì tiểu thư, nàng cũng sẽ không chần chờ y như vậy! Chết vì tiểu thư, nàng cam tâm tình nguyện.

Thập Thất mở to mắt ra, “Chung quy sẽ có một ngày, ta sẽ lấy lại công đạo cho Cẩm Sắc.” Những lời này là lời hứa của nàng.

Mai Hoa gật đầu. “Tiểu thư, Mai Hoa tin tưởng người.”

Tứ vương phủ.

Dọc theo đường đi, Hiên Viên Ninh vẫn luôn nở nụ cười ôn nhã, trong tiếng lòng thành kính của dân chúng cuối cùng hắn cũng trở lại Tứ vương phủ.

Cửa phòng mới vừa đóng lại, sắc mặt Hiên Viên Ninh biến đổi lớn, miệng phun máu tươi, cao giọng hô Phi Kiếm ở ngoài cửa: “Phi Kiếm, chuẩn bị thuốc tắm.” Dứt lời, liền bất tỉnh ngã xuống đất!

“Vương gia!” Phi Kiếm kêu lên, vừa đẩy cửa phòng ra, thấy máu đen trên đất, liền biết Vương gia lại tái phát!

Không có ba năm công lực, đáng lý ra nên nằm trên giường một tháng. Nhưng lúc Mộ Dung tiểu thư gặp phải nguy hiểm, Vương gia đã không để ý tánh mạng cường ngạnh đứng lên!

Mấy ngày nay ẩn nhẫn, rốt cuộc ngay vào lúc bước vào cửa phòng, Vương gia liền ngã quỵ!

Phi Kiếm nhanh nhẹn đỡ Hiên Viên lên giường, sau khi lau sạch vết máu trên nền đất, bèn lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị nước nóng!

Phi Kiếm nhìn Hiên Viên Ninh hôn mê trên giường, khuôn mặt lãnh uấn có chút sầu lo: “Vương gia, lần này ngài sẽ hôn mê bao lâu?”