Thập Thất Thiếp

Chương 67-5: Được cứu và phản kích (5)




Hiên Viên Hạo cười lạnh nói: “Đừng cố gắng phản kháng, trẫm không muốn ra tay với nàng, nhưng thấy nàng không hợp tác, vì vậy trẫm đành phải dùng chút thủ đoạn với nàng.” Nói xong, hắn liền lấy tay giựt tấm mành mà Thập Thất vừa bao quanh người.

Thân thể Thập Thất loạng choạng vừa lui về phía sau, vừa nghĩ biện pháp.

Không được, nàng tuyệt đối không thể thất thân, đặc biệt càng không thể thất thân với một tên ngựa đực! Nếu không đến lúc đó bị lây một căn bệnh cổ quái nào thì…

Đang suy nghĩ biện pháp nàng lại thấy dung mạo không phải của nàng phản xạ qua gương đồng.

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt, nếu Liễu Nguyệt Phi muốn nàng làm tấm mộc vậy thì nàng sẽ tương kế tựu kế làm cho Liễu Nguyệt Phi hiểu được cái gì gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Nghĩ vậy nàng liền tươi cười, cơ thể hướng sát vào Hiên Viên Hạo, ánh mắt mông lung, thập phần quyến rũ.

Hiên Viên Hạo kinh ngạc không nói lên lời, sao thái độ của nàng lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Còn cười nở rộ, dụ hoặc hắn nữa? Nơi nào đó đang phát đau lại dạt dào cương cứng.

Dung mạo nàng như họa, câu đoạt hồn phách của con người, nàng vươn tay ôm lấy cổ Hiên Viên Hạo, cười quyến rũ nói: “Xin Hoàng Thượng tha thứ cho Nguyệt Phi nhất thời hoảng sợ mà mất lý trí. Vừa rồi Nguyệt Phi tưởng người khác muốn vũ nhục Nguyệt Phi cho nên mới ra tay nặng như thế. Từ trước tới giờ Nguyệt Phi luôn ngưỡng mộ, mến yêu Hoàng thượng, muốn vào cung trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, cho dù đi theo bên người Hoàng thượng, chỉ là một cung nữ nho nhỏ Nguyệt Phi cũng cam tâm tình nguyện.”

“Nguyệt Phi, những lời này là thật sao?” Hiên Viên Hạo còn chưa kịp phản ứng với việc thái độ của ‘Liễu Nguyệt Phi’ thay đổi quá nhanh, song hắn chỉ cho rằng sở dĩ nàng thay đổi là vì nàng đủ thông minh, biết hậu quả của việc chọc giận hắn. Hơn nữa làm nữ nhân của hắn sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất khắp thiên hạ, nàng đương nhiên nguyện ý. Có lẽ vừa rồi sự khác thường của nàng có liên quan tới phệ hồn tán.

Ánh mắt Thập Thất đưa đẩy, cố gắng nhịn xuống cảm giác nôn mửa trong lòng, cường lực khống chế lý trí, áp chế thân thể bởi vì hắn đụng chạm vào mà run rẩy, nàng gật đầu cười nói: “Nguyệt Phi có thể thề, ở trong lòng Nguyệt Phi không có bất cứ ai có thể so với Hoàng thượng. Có thể trở thành nữ nhân của Hoàng thượng là giấc mơ của Nguyệt Phi.”

Những lời này rõ ràng đã làm thỏa mãn lòng tự tin của một nam nhân như Hiên Viên Hạo.

Tại thời khắc này ai cũng không nghĩ cái người tự xưng là ‘Nguyệt Phi’ lại là một tiểu nữ nhân thù dai!

Hiên Viên Hạo nhìn ‘Liễu Nguyệt Phi’, ánh mắt tràn đầy sự si mê, bất kỳ một biểu tình quyến rũ nào của nàng đều là chất xúc tác, làm cho tim của hắn mất phương hướng, đồng thời phòng bị dần dần yếu đi.

“Trẫm luôn thích nữ tử như nàng, nhất cử nhất động đều tràn ngập dụ hoặc mê người.” Hiên Viên Hạo lập tức ôm Thập Thất đi về phía giường.

Thập Thất bắt được biểu tình của Hiên Viên Hạo, lại một lần nữa dùng khuôn mặt của Liễu Nguyệt Phi thổ lộ: “Hoàng Thượng, kỳ thật ngài nên sớm lộ ra tâm tư, tối hôm nay ta nhất định sẽ chủ động dâng hiến, cũng sẽ không bị dược vật đáng ghét này làm cho lòng ta lo lắng, lại càng sẽ không không tự chủ được mà hại Hoàng thượng. May mà Hoàng Thượng không có oán ta, chẳng may xảy ra chuyện gì, ta sẽ càng thêm áy náy.” Áy náy cái rắm! Nếu không phải nàng bị hạ dược, nàng nhất định khiến hắn không thể đứng lên!

Hiên Viên Hạo nhéo yêu chóp mũi của nàng, “Tiểu yêu tinh!”

“Nguyệt Phi rất thích danh hiệu này. Hoàng Thượng về sau nhìn thấy ta thì đừng kêu tên ta, kêu ta tiểu yêu tinh đi!” Ánh mắt Thập Thất chứa đầy ý cười. Nhưng ánh mắt của nàng cũng không quên đánh giá tình hình bên ngoài cửa sổ, mơ hồ không trông thấy bóng người, hẳn là không có ai canh giữ ở cửa, nhưng điều đó không đảm bảo là không có người canh giữ ở ngoài.

Nàng nên làm thế nào để chạy khỏi nơi này? Đang suy nghĩ biện pháp trốn khỏi nơi này thì lại bị Hiên Viên Hạo đặt ở dưới thân một lần nữa.

Nàng nhanh tay sờ lên trên đỉnh đầu, khốn kiếp! MNN, ngay cả một cái trâm gài tóc cũng không có!

Hiên Viên Hạo cúi đầu nhìn nàng, thân hình cường tráng, gương mặt anh tuấn. “Nguyệt Phi, nàng yên tâm đi, sau này trẫm sẽ vẫn sủng ái nàng, tuyệt đối sẽ không vắng vẻ nàng.”

“Ưm, hy vọng Hoàng thượng có thể nói được thì làm được.” Thập Thất tươi cười rạng rỡ đáp lời.

Nụ cười này lại trở thành chất xúc tác tình dục, làm cho Hiên Viên Hạo thở ồ ồ, lập tức cúi đầu hướng tới miệng Thập Thất mà công kích!

Thập Thất nghiêng mặt làm cho hắn chỉ có thể hôn vào má.

Khi đôi môi lạnh đụng chạm vào hai má thì thân thể nàng lại run lên. Dược vật chết tiệt! Không được, nàng không thể tiếp tục ở lại nơi này!

Nàng chỉ có một cơ hội, tuyệt đối không thể thất bại.

“Vì sao không cho trẫm hôn môi nàng?” Hiên Viên Hạo nghi ngờ hỏi. Vừa rồi nhất định là nàng cố ý tránh né.

Ánh mắt Thập Thất lóe lên, liền trả lời: “Hoàng Thượng, Nguyệt Phi từ nhỏ có tật xấu là miệng thối, mỗi ngày đều phải ngậm thảo dược, bây giờ tuy rằng đã giảm bớt, nhưng mà hương vị thảo dược vẫn còn rất nồng đậm, cho nên không muốn làm cho Hoàng thượng mất hứng thú.” Thập Thất vừa nói xong, đôi tay để trống cũng tìm cơ hội xuống tay.

Trước mắt bỗng có luồng sáng lóe ra, con ngươi sắc bén của Thập Thất nhìn chằm chằm điểm lóe sáng kia, nàng không có cây trâm nhưng mà hắn có! Tay lặng lẽ bò lên phía trên…

Hiên Viên Hạo vừa nghe thì dục vọng ở nơi nào đó co rụt lại, cái này… miệng thối, mỹ nhân có miệng thối… không nói thì còn được, nói ra quả thật có chút mất hứng.

“Đợi tương lai nàng tiến cung để cho ngự y nhìn xem.” Khuyết điểm này ảnh hưởng đến vẻ đẹp hoàn mỹ của nàng. Nghĩ đến đây, nơi nào đó lại thụt một chút.

Ngay khi hắn do dự có muốn cùng nàng cá nước thân mật hay không thì tay Thập Thất đã trườn tới trên đầu hắn.

Đôi mắt Hiên Viên Hạo lóe lóe, độ ấm thân thể dần dần giảm xuống.

Sao Thập Thất lại không cảm giác được điều ấy, lòng thầm cười lăn lộn, Liễu Nguyệt Phi, ta xem sau này ngươi còn làm người như thế nào! Đêm nay hãy để ta trả lại trước cho ngươi một chiêu!

“Hoàng Thượng, đến đây, không hôn môi thì hôn mặt nè.” Tiếng Thập Thất nũng nịu làm cho chính nàng cũng nổi da gà.

Hiên Viên Hạo do dự ở trên thân của ‘Liễu Nguyệt Phi’, sau này sẽ thường xuyên nhìn thấy nàng. Vậy…. mặc kệ, nữ nhân của hắn rất nhiều, không hề kém mỹ nhân có khiếm khuyết này. “Tiểu yêu tinh!” Lại hô một tiếng tiểu yêu tinh.

Hắn cúi đầu hôn xuống xương quai xanh của Thập Thất.

Đầu càng ngày càng trầm, Thập Thất nhìn hắn không phòng bị lập tức vươn tay rút trâm gài tóc trên đầu Hiên Viên Hạo ra!

Sau khi rút ra hai mắt nàng đột nhiên sắc lạnh, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm phản ứng của Hiên Viên Hạo. Tay lặng lẽ đặt trở lại chỗ cổ hắn!

Tay di chuyển trên cổ hắn, từng chút từng chút một, nhìn qua tưởng âu yếm kì thực là nàng đang tìm huyệt vị! Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, căn bản không thể phân biệt chuẩn xác vị trí huyệt vị!

Sóng mắt lưu chuyển, lãnh ý càng sâu, độ mạnh yếu trên tay cơ hồ là nàng dùng khí lực toàn thân. Dùng sức đâm xuống dưới!

“A!” Hiên Viên Hạo thét lớn một tiếng, trận đau đớn này làm cho hắn cau chặt đầu mi, một cảm giác vô lực chậm rãi hiện lên, không kiềm được nhìn xuống Thập Thất nói: “Nàng làm cái gì vậy?!”

Thập Thất cười lạnh một tiếng đẩy hắn ra, “Hoàng thượng vĩ đại, hôm nay ta sẽ cho ngài mở rộng kiến thức Liễu Nguyệt Phi là nữ nhân như thế nào!” Dứt lời nàng từ trên giường lảo đảo đứng lên, nâng cao chân lên, dùng sức giẫm xuống cây cột đen nhánh đã tràn trề cương cứng của hắn!

Đúng là con mẹ nó đáng chết! Đêm nay sẽ là một đêm vũ nhục lớn nhất của Mộ Dung Thập Thất nàng!

Hắn dám chạm vào nàng!

“Thiếu nhu cầu thì đi kỹ viện, muốn phát tiết thì tìm đến những nữ nhân si ngốc nhiều như lông trâu ở hậu cung chờ ngươi lâm hạnh đấy! Đừng ở trước mặt ta động dục lợn giống! Đừng đánh chủ ý tới ta, nếu không ta phế ngươi!” Chân nhỏ di chuyển về phía trước đồng thời không khỏi mắng to.

“Không phải ngươi muốn lên long sàng của trẫm sao? Sao, muốn dùng trò lạt mềm buộc chặt?” Hiên Viên Hạo thấy nàng phản kháng không khỏi hỏi ngược lại.

Nhưng Thập Thất tức giận mắng, ngay cả động tác cũng đúng là muốn công kích cả mạng của hắn!

Hắn đột nhiên ý thức được nàng không có nói giỡn!

Vừa rồi trâm gài tóc đâm vào làm cho hắn cảm giác được thân thể vô lực. Mà nội lực của hắn bởi vì huyệt vị bị phong lại mà mất hết.

Trơ mắt nhìn chân của nàng hạ xuống.

“A!” Lại là một trận đau điếng làm hắn hét to.

Bọn thị vệ canh giữ mười lăm thước ngoài cửa nghe thấy một tiếng như thế không khỏi đỏ mặt, Hoàng Thượng thật là, sao có thể hô to đến vậy!

Lúc này Hiên Viên Hạo đau đến đầu đầy mồ hôi, cuối cùng vô lực ngất đi.

Thập Thất lảo đảo đi đến, khinh thường không thèm liếc nhìn Hiên Viên Hạo, thời khắc tốt nhất để công kích nam nhân chính là lúc hắn động dục! Hiên Viên Hạo, đây là giáo huấn ta dành cho ngươi!

Cước bộ nàng lảo đảo, nàng muốn tìm quần áo! Nàng cũng không muốn trần truồng chạy trốn ra ngoài, hiến thân vì nghệ thuật vĩ đại.

Mở tất cả các ngăn tủ ra mà vẫn không tìm được một bộ nữ trang nào, chỉ có một bộ nam trang cũ nát.

Thời khắc này, không cho phép nàng có bắt cứ do dự gì, nghĩ thế nàng liền lập tức mặc vào.

Lúc này thần trí của nàng đã dần dần mơ hồ, làm cho nàng suýt nữa chống đỡ không được. Thân thể nóng rực làm cho đầu nàng đầy mồ hôi lạnh.

Siết chặt hai tay, đầu móng tay dài nhọn đâm vào lòng bàn tay mềm mại.

Máu từ trong lòng bàn tay chảy ra, lúc này thần trí của nàng mới có thể thanh tỉnh một chút, cước bộ lảo đảo đi về phía cửa sổ. Cẩn thận mở cửa sổ nhìn tình hình bốn phía, quả nhiên không có thị vệ canh gác.

20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>