Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 119: Ngoại truyện Vô Hồn




Có đôi khi, ta nghĩ, trên thế giới này tất cả mọi sự đều đã được định sẵn.

Cha cùng nương lúc ta còn rất nhỏ đã không thấy tăm hơi, ta chưa từng hỏi qua lão ca, ta biết, hỏi cũng không có câu trả lời. Mà bây giờ sống với lão ca. Lão ca tính tình lạnh lùng, nhưng với ta lại luôn nóng nảy, ta cũng không hiểu là vì sao.

Ta không thích Ước thúc, ta cũng không thích quan tâm chuyện khác. Cho nên ta luôn thích một mình.

Lão ca có một tổ chức sát thủ, nhưng ta không có hứng thú tham gia, ta ghét phải nghe lời người khác. Có một lần, ta đi giết người, nhưng khi người kia nhìn thấy mặt ta lại có thể cười đến ghê tởm, miệng còn nói chết ở trong tay ta là hạnh phúc của hắn. Ta thèm vào! Con mẹ nó, ta suy nghĩ, ta đây không phải là bị hắn đùa giỡn đấy chứ? Cho nên thẳng tay giết chết người nọ, sau đó liền giam mình trong phòng nhìn gương đồng, cẩn thận mà nghiêm túc trên mặt mình vẽ đầy sẹo. Sau khi trở về, lão ca nhìn chằm chằm vào vết sẹo, tức giận khiến ta run run, ta vội vàng giải thích là ta vẽ, hắn nửa tin nửa ngờ. Ta thành thật đem ngọn nguồn nói ra.

Quả nhiên, hắn cười đến thiếu chút nữa lăn lộn trên mặt đất! Vô liêm sỉ!

Ta thật tức giận, ta sẽ nhớ thù này.

Cho nên, có một ngày ta trộm Túy sinh mộng tử mà lão ca thích nhất. Ngay lúc ta đang ở trên nóc nhà uống say lướt khướt, hắn giống như quỷ xuất hiện ở trước mặt ta. Kế tiếp, mắt ta tối sầm, cái gì cũng không biết. Tốt nhất, ta chỉ cầu nguyện, đừng đem ta bán làm bao. Khi ta tỉnh lại, ta phẫn nộ phát hiện,mình bị trúng huyết tế. Lão ca chết tiệt, lần này ngươi muốn làm gì đây? Phẫn nộ xem xét mọi nơi, không thấy bóng dán hắn đâu. Thật là, mỗi lần làm xong loại sự tình này, hắn sẽ biến đi và trốn mất.

"Mẹ nó, ai làm!" Ta tức giận rống lên. Ai làm, cùng ta nhất thể, muốn cho ta làm bảo tiêu? Nghĩ khá lắm! Mỗi ngày ở trên người ta sẽ lục vài lỗ thủng, ta làm cho ta thật thật thống khổ! làm chi kẻ kia cũng thế,làm hắn phải hối hận đã đưa ra quyết định như vậy! Khi ta rống giận hỏi ai cùng ta nhất thể thì một thanh âm ôn nhu truyền đến.

"Là ta. Về sau, ngươi chính là nam nhân của ta." Ta sửng sốt, nhìn nữ nhân trước mắt,nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Cùng ta nhất thể chính là nàng!!

Cả người cho ta mất cảm giác, lửa giận của ta lại có thể giảm xuống một chút. Lời của nàng có ý tứ gì, ta sau này sẽ là nam nhân của nàng. Mẹ nó, ta là không phải lại bị đùa giỡn nữa chứ? Ta ở trong lòng nghiêm túc nghĩ. Kế tiếp cảm giác trong lòng lại rất phức tạp. Cùng ta nhất thể? Nữ nhân của ta? Ta muốn bảo hộ? Ta hỏi nàng có phải muốn ta bảo vệ, nàng trả lời mình đã có bảo tiêu, chính là Diêm Vương. Ta có chút cảm giác bị thất bại, còn có chút cảm giác bị chơi xỏ. Ta chỉ mắng một câu bệnh thần kinh rồi bỏ chạy, bởi vì ta không biết phải đối mặt với nữ nhân này như thế nào

Buổi tối, ta kinh ngạc. Vốn dĩ ta nhận lệnh, giết một nữ nhân, giết tiểu thiếp của Cửu vương gia. Thật là đơn giản. Đối với giết người, có tiền, ta sẽ không quan tâm, dù đối phương là nam nhân hay là nữ nhân hoặc là bất nam bất nữ, thái giám ta cũng giết. Kết quả càng tới gần Vương Phủ, lửa nóng trong lòng càng mãnh liệt, cảm giác hạ thân khô nóng khiến ta có chút nghi hoặc.

Cảm giác này ~~ hình như là...... Ở trên nóc nhà Vương Phủ, ta hiểu được chuyện gì xảy ra.

"Mẹ nó......" Ta cúi đầu mắng, người đàn bà kia đang cùng người khác cá nước thân mật!!! Cho nên ta có thể cảm nhận được. Tiện nhân! Lòng ta tức giận ngập trời. Không phải nói là nữ nhân của ta sao? Hiện tại lại có thể cùng nam nhân khác làm chuyện này! Càng khiến ta nghĩ đến chuyện huyết tế, ta cảm nhận đối phương đau, lại ngay cả khoái cảm của đối phương cũng cảm nhận được!

"Nàng là tiểu thiếp của Cửu vương gia." Thanh âm của Diêm Vương vang lên sau lưng ta. Trong lòng ta đã mơ hồ biết đáp án, nhưng ta vẫn rất tức giận. Cho nên, ta quay sang Diêm Vương đánh hắn một chưởng, tiểu tử này lại không hề đành trả, hắn chỉ là chống đỡ. Đáng đời, ta đánh hắn hộc máu. Không thể tìm nàng chỉ có thể tìm tiểu tử này đánh. Trong lòng ta tức giận, bỏ chạy, hiện tại, muốn đi xử lý cố chủ của ta.

Lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy. Giết nàng tương đương tự sát. Ta xử lí cố chủ xong, lại trở về Vương Phủ. Đã thấy tiểu tử Diêm Vương ăn điểm tâm, bộ dạng say mê làm ta không nói gì. Ta ngửi ngửi, mùi vị không tệ. Nhưng là ta nhìn thấy bộ dạng tiểu tử Diêm Vương khẩn trương, ta có chút nghi hoặc.

Điểm tâm có gì đặc biệt sao? Rất nhanh, ta đã phát hiện manh mối, tiểu tử này, nữ nhân kia dường như không chỉ là cố chủ đơn giản như vậy. Lúc này rốt cục đến lượt ta đùa giỡn ngươi. Mở miệng một tiếng nữ nhân của ta, ha ha, tức chết hắn. Chính là, ta thật không ngờ, rơi vào bẫy đó không chỉ có hắn, còn có ta. Ta từ một nơi bí mật gần đó lặng yên nhìn nàng thành thạo giúp tiểu vương gia xử lý xong mọi chuyện khó khăn. Chính là, từ đó về sau buổi tối ta sẽ không tới gần Vương Phủ.

Ta chán ghét cảm giác vui vẻ này. Người đàn bà kia đang cùng nam nhân khác trải qua cảm giác hoan lạc, ta thực chán ghét. Khi đó, ta không biết tâm mình đã nổi lên biến hóa vì nàng. Bây giờ suy nghĩ một chút, ta thấy thật là ngu. Nếu ta phát hiện ra sớm có phải hay không sự tình kia cũng không diễn biến thành cái dạng như vậy!!!

Ta mắng Diêm Vương là trai lơ, ta xem hắn có vẻ tức giận, cảm thấy rất vui. Lần đầu tiên, hắn không vì thức ăn mà tức giận. Nhưng là, hắn thật sự đang tức giận sao? Ta ở bên ngoài ngồi xổm dưới đại thụ nhìn bọn họ ăn lẩu, thật thơm.

Cho nên ta cũng chạy xuống đi vô giúp vui. Hương vị thật đúng là không sai, đây là nữ nhân đó làm? Chết tiệt Diêm Vương lại có thể mắng lại ta là trai lơ, ta chỉ ăn có bửa cơm, vì như vậy mà hắn nói ta, tức chết ta mà. Nhưng là ta lại không biết nên phản bác như thế nào.

Phía sau nàng lại nở nụ cười, ta nhìn nàng cười lại có thể nhất thời ngây ngốc, trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rổng. Ở một khắc này lòng ta bỗng nhiên rối loạn. Ta lo sợ, ta cũng không biết mình đang sợ cái gì. Cho nên, ta lập tức rời nơi đó, muốn chạy trốn khỏi nơi khiến tâm ta loạn. Nhưng là, trong lòng có chút không cam, bởi vì ta muốn nhìn...nàng cười chân thật như thế!!!!

Vì thế, ta bắt đầu mưu tính, tìm cách tiếp tục ở bên cạnh nàng. Không như Diêm Vương, ta có thể quang minh chính đại, ta là vì an toàn của mình mới ở lại bên cạnh nàng. Diêm Vương không cớ lời nào để nói, chính mình cũng hiểu được đây là lí do tốt nhất.

Nhưng là, lần đó, ta chợt phát hiện, lí do này có chút không thể thực hiện được. Ở Lí Huyền, nàng bị hai kẻ ngu xuẩn bắt đi. Ta tức chết, bảo vệ Vương Phủ thật sự là vô dụng, để cho bị đánh thuốc mê,bọn chúng không bảo vệ được nàng. Cho nên ta hung hăng đập bọn hắn, nếu không phải nể mặt mũi nàng, ta thật sự đem bọn họ giết sạch.

Người là ta cứu, ta ôm thân thể nàng mềm mại, Diêm Vương đã đứng trước mặt ta, ta luyến tiếc buông tay, luyến tiếc đem nàng giao ra. Một khắc này, ta biết. Lòng ta đã rơi vào tay giặc. Nhưng là, ta không muốn thừa nhận. Ta nói, ta là vì mạng của ta mới như vậy. Ta nhìn thấy Diêm Vương nghe xong lời của ta biểu tình hoài nghi cùng gượng ép, nhưng hắn lại nói không ra rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.

Trong nháy mắt, ta bỗng nhiên thực cảm tạ cái lý do huyết tế này. Ta lặng yên chú ý nàng, sợ nàng gặp nguy hiểm. Nàng bị hoàng đế mang đi, ta gấp, trong lòng ta thực vội. Cho nên, ta đi tìm lão ca, ta muốn đi cứu nàng.

Nàng ở bên người tiểu vương gia rất vui vẻ, ta liền nghĩ, chờ cứu nàng, ta sẽ đem nàng đưa trở về bên cạnh người nam nhân kia, để nàng được vui vẻ. Nhưng là, ta đã chậm. Nàng bị người khác mang đi. Sau đó, ta biết đó là một hòa thượng mà hoàng đế tín nhiệm nhất.

Hòa thượng mang nàng đi làm cái gì? Sau đó ta tìm được nàng, nàng hoảng sợ. Thối Hoa hòa thượng! Hắn lại có thể có chủ ý làm hại nàng, không có cửa đâu!!! Ta cõng nàng đi, nàng lặng yên ghé vào lưng ta, ta cảm thấy người trên lưng thật mềm mại, thật là ấm áp. Ta thích cảm giác như thế. Rất nhanh đã đến đỉnh núi, trong lòng ta bỗng nhiên có một ý tưởng kì quái. Vì sao tới đỉnh núi nhanh như vậy? Nhưng ta lại không thể đưa nàng trở về bên cạnh hắn, Nhị Đương gia phụng lệnh lão ca đánh lén ta, mang nàng đi. 

Lão ca muốn làm cái gì? Sau khi trở về, ta hiểu được, lão ca đối với nàng nổi lên hứng thú. Bởi vì lão ca thực nhàm chán. Bắt đầu cảm thấy là như thế, nhưng sau dường như không phải là như vậy. Ta mỗi ngày lặng yên canh giữ ở chung quanh nàng, ta lo lắng cho nàng, quan tâm nàng. Nhưng ta không nói ra, ta chỉ từ một nơi bí mật gần đó nhìn nàng. Ta thường gặp nàng thất thần nhìn ngoài cửa sổ, ta biết, nàng lại đang nhớ hắn. Nàng cho tới nay đều hoàn mỹ, dường như không có chuyện khó khăn nào làm ngã được nàng. Nhưng, lão ca dường như muốn làm khó nàng. Hoàn thành nhiệm vụ xong, nàng rốt cục cùng hắn gặp mặt. Hắn tới đón nàng. Hắn đến một thân hắc y, trong gió tung bay. Cùng nàng ôm hôn dưới trời chiều, không chú ý ánh mắt kinh ngạc người chung quanh. Lòng ta có chút đau đớn, nhưng lại cảm thấy hình ảnh như vậy thật sự rất đẹp. Bởi vì, nàng sẽ không cười với ta như vậy, cũng sẽ không như vậy ôm ta, hôn ta.

Vĩnh viễn sẽ không. Nàng không muốn, cho nên ta ở một bên nhìn là tốt rồi. Nhưng là, lão ca lại muốn đem Hiên Viên Cô Vân giết đi,đem nàng cho ta. Hắn từ khi nào thì biết tâm sự của ta?

Vì sao ta không biết?! Khi nàng ăn giải dược thì huyết tến của ta và nàng cũng đực giải. Ta cảm thấy thật không vui. Ta cùng nàng không còn có gì liên hệ rồi sao?

Ta cũng không thể giống như trước dùng cach kia che giấu trước mặt nàng, nói đây là vì sinh mệnh chính ta. Ha ha, ta đã không thể. Ta và nàng không còn liên hệ nữa. Lão ca trong ánh mắt có lo lắng, ta lại cười lắc đầu, ý bảo hắn không cần lo lắng. Tuy rằng tìm thuốc giải gặp chút phiền toái, nhưng vẫn hoàn thành. Một buổi tối, lão ca hỏi ta muốn nàng hay không, ta từ chối vô cùng rõ ràng. Không cần. Bởi vì ta muốn nàng sống vui vẻ, ta không thể đem lại nụ cười cho nàng.

Nhưng là, vì sao lão ca còn muốn làm như vậy, đem Diêm Vương cùng Hiên Viên Cô Vân đẩy xuống vách núi, mang nàng đi. Để cho ta nghĩ thông suốt sẽ đi tìm hắn. Ta cũng tưởng có thể nghĩ thông suốt, nhưng là ta nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông. Ta thích nàng, ta yêu nàng, nhưng không muốn nàng yêu người khác.

Ta muốn nàng yêu ta, nhưng là ta biết là không thể. Cho nên, ta lại đi tìm lão ca, hi vọng hắn thả nàng. Lão ca lần nữa cự tuyệt ta, chính là lại một lần nữa hỏi ta muốn hay không muốn nàng. Ta cự tuyệt, bởi vì đối với ta, yêu không phải là chiếm hữu. Mà nàng mang bầu, lão ca lại muốn phá bỏ con của nàng. Ta từng chất vấn hắn, vì sao?

Vì sao muốn bỏ con của nàng, hắn lại trả lời không được. Tâm lý của ta không yên tĩnh. Ta tìm được Hiên Viên Cô Vân cùng Diêm Vương, bọn họ quả nhiên không chết. Kế tiếp, việc bọn họ muốn làm là đem nàng về.

Lòng ta thực mâu thuẫn, rất khó chịu. Bởi vì hai bên sẽ đành nhau. Ta lại đi tìm lão ca, muốn mang nàng đi, ít nhất trước tiên có thể đem nàng mang ra, phá giải vu thuật. Như vậy tiếp theo có thể tránh cho hai bên xung đột. Khiến ta khiếp sợ chính là, lão ca cự tuyệt. Nhìn lão ca trong mắt có chấp nhất, ta bỗng nhiên muốn khóc. Lão ca của ta cường đại hoàn mỹ, lại có thể rơi vào lưới tình. So với ta cùng Diêm Vương còn muốn lún sâu hơn. Ta nên nói cái gì? Ta có thể nói cái gì? Ta nên làm cái gì? Ta có năng lực làm cái gì? Nước mắt ta chảy ra,thật là ngốc mà!!!. Chúng ta đều là những đứa ngốc. Ta đau thương nhìn lão ca, xoay người rời đi. Sự tình này không làm sao khác được.

Bởi vì nguyên nhân như vậy, ta chỉ có thể đứng ngoài xem kết quả. Chính là, ta không hy vọng bất cứ người nào bị thương. Nhìn lão ca cùng nàng cười vui vẻ, lòng ta lại càng đau. Trong nháy mắt, ta muốn giết Hiên Viên Cô Vân cùng Diêm Vương, muốn cho lão ca cùng nàng vĩnh viễn như vậy. Nhưng là, nàng gặp lão ca, lại không kêu tên hắn, mà là kêu Cô Vân. Ta ở trong lòng cười chua xót. Cho tới bây giờ, ta muốn cái gì, lão ca đều cho ta.

Hiện tại, thứ duy nhất lão ca muốn, ta lại không thể vì hắn mà làm. Có đôi khi, nghĩ, vì sao chúng ta lại gặp nàng? Vì sao? Sau đó ta hiểu được, đây tất cả đều là nhân duyên. Ở vách núi lão ca uy hiếp nàng cùng nhau nhảy xuống, ta nhìn Hiên Viên Cô Vân cùng Diêm Vương dáng vẻ khẩn trương, ta bỗng nhiên rất muốn cười.

Bởi vì, bọn họ không biết lão ca. Hắn sẽ không, đổi lại ta, ta cũng sẽ không. Cho dù ta chết một vạn lần, nhận hết tất cả cực khổ, ta cũng sẽ không để cho nàng chịu một chút khổ. Lão ca nhảy xuống, ta sửng sốt.

Ta điên rồi, liều mạng tìm hắn, không có thi thể. Ta biết, hắn không có chết.

Ở dưới vách, ta nở nụ cười. Thực sự, lão ca, lại có thể ác như vậy. Có lẽ, ngươi nên cùng nàng gặp nhau sớm một chút, đã có thể đã cùng Hiên Viên Cô Vân tranh giành cao thấp.

Ta thực sự chút hâm mộ ngươi. Ngươi có thể dùng tánh mạng của mình vì nàng. Ta không có, ta từ đầu đến cuối đều không có. Thật là có điểm hối hận. Nếu lại cho ta cơ hội nữa. Ta nghĩ, ta sẽ làm như vậy một lần. Cho dù là mình đầy thương tích, thương tổn cũng không sao.

Nhưng là, như vậy sẽ không hối hận, bởi vì chí ít ta có cố gắng. Mà bây giờ, ta cùng nàng. Chưa từng có bắt đầu, cũng không có kết quả. Lão ca chết tiệt, ngươi nhớ kỹ cho ta. Nếu, thực sự có kiếp sau, ta tuyệt sẽ không thua ngươi! Ta sẽ cho ngươi thấy quyết tâm của ta. Nàng cùng hắn rời đi, ta đưa bọn họ đi. Lòng ta trống rổng, thống khổ vô cùng. Nhưng là, trên mặt của ta lại đang cười. Có thể nói: tất cả đều là số phận, chúng ta ai cũng không thể làm gì. Không có kết quả, nhưng là ta đã từng được ở bên nàng,cùng qua hoạn nạn. Ở trong đó, chúng ta đã cười, đã khóc, đã đau. Ta nghĩ, vậy là quá đủ rồi.