Thất Dạ Tuyết

Chương 9: Mộng xưa




Đúng lúc trận phục kích trên đồng tuyết ở Ô Lý Nhã Tô Đài xảy ra, trên tuyệt đỉnh Côn Luân xa xăm, Đồng chầm chậm mở mắt.

“Đến lúc động thủ rồi.” Diệu Hỏa đã đợi sẵn trong bóng tối, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tích tụ linh quang ở nơi tối tăm nhất kia, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân Đồng, nói: “Sáng sớm ngày mai Giáo vương sẽ tới Lạc viên trên đỉnh núi, chỉ có Minh Lực đi theo, Diệu Không và Diệu Thủy đều không có ở đó, còn Diệu Phong thì cũng chưa trở về.”

“Chắc là Bát Tuấn đã cầm chân được hắn.” Đôi mắt Đồng chiếu ra những tia sang lấp lánh, đưa tay nắm chặt lấy Lịch Huyết Kiếm đặt bên cạnh, trầm giọng nói tiếp: “Chỉ cần hắn chưa trở về thì mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều – cứ làm theo kế hoạch, đợi đến khi Giáo vương đi qua sông băng thì sẽ hành động.”

“Được.” Diệu Hỏa gật đầu, sau đó lặng lẽ lùi ra ngoài.

Một mình ngồi trong bóng tối, đôi mắt Đồng lại chầm chậm khép lại.

Bát Tuấn quả nhiên đã ngăn cản được Diệu Phong, vậy thì nữ đại phu kia… giờ ra sao?

Ngồi trong góc tối tăm nhất, trước mắt lại hiện lên hình ảnh cái đầu xinh đẹp của nàng bị trường đao chém bay xuống đất – khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên nắm chặt đốc kiếm trong vô thức, ngón tay khẽ run run, phảng phất như cảm nhận được điều gì đó sợ hãi lắm.

Sợ hãi gì cơ? Mệnh lệnh đó, rõ ràng là do chính miệng hắn phát ra cơ mà.

Hắn tuyệt đối không thể để Diệu Phong dẫn thần y về Đại Quang Minh cung cứu mạng lão ác quỷ đó được. Bất cứ kẻ nào muốn bảo vệ lão ác quỷ ấy, đều phải bị trừ diệt… gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, quyết chẳng thể mềm lòng!

Nhưng… tại sao, tại sao trong lòng hắn lại luôn vang lên một giọng nói nhắc nhở hắn rằng đó là một quyết định sai lầm đáng sợ?

“Minh Giới… ta nhất định, không để đệ ở trong bóng tối đó nữa.” Đôi mắt sáng trong ấy lại hiện lên trong đầu hắn, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự quan thiết và dịu dàng khiến hắn phát cáu.

Đồng cố gắng hết sức khống chế cảm xúc, không để bản thân rơi vào trong sự hỗn loạn vô cớ ấy nữa.

Những ngón tay thon dài của hắn nhè nhẹ vuốt lên Lịch Huyết kiếm gác trên đùi, cảm nhận lưỡi kiếm băng lạnh – lưỡi kiếm đã được thoa bột Long huyết châu lờ mờ ánh lên ánh đỏ hồng, cả những rãnh nhỏ để máu chảy cũng bị bột phấn bít chặt.

Dùng thanh kiếm này, có thể trảm sát tất cả thần ma.

Hắn cúi đầu ngồi trong bóng tối, nghe những tiếng kêu thảm thiết phát ra trong Súc Sinh giới phía đối diện, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên tạo thành một đường cung.

Giáo vương… ngày mai, sẽ là ngày chết của lão.

Đồng mở bừng hai mắt, sắc tím sáng rực lên, trong bóng tối trông tựa một ngôi sao yêu dị.

Đúng lúc trận phục kích trên đồng tuyết ở Ô Lý Nhã Tô Đài xảy ra, một cánh chim trắng xuyên qua cánh rừng mênh mông tuyết phủ, bay tới Dược Sư cốc.

“Quác…” Rõ rành là quen thuộc địa hình nơi đây, con linh điểu bay thẳng tới Hạ Chi viên, xuyên qua rèm châu đậu xuống giá, ngoác miệng kêu lớn một tiếng, vỗ cánh phành phạch, hy vọng lập tức làm nữ chủ nhân chú ý.

Nhưng nó kêu một lúc lâu cũng chỉ có một nha đầu ngủ trưa còn chưa đã giấc ngáp ngắn ngáp dài đi ra: “Thứ gì mà kêu ầm ĩ lên thế? Á?”

Sương Hồng nhận ra con bạch điêu, buột miệng kêu lên kinh ngạc.

Tuyết Diêu nhảy lên vai Sương Hồng, cọ cọ móng vuốt vào người, không ngừng nhấc chân lên ra hiệu cho ả xem tấm khăn buộc ở chân.

“Ồ, đây là của chủ nhân ngươi gửi cho cốc chủ hả?” Sương Hồng dụi dụi mắt, cuối cùng thì cũng nhìn rõ, ả lẩm bẩm nói: “Tiếc là người rời cốc rồi, chắc còn lâu lắm mới trở về được”

“Kéc?” Tuyết Diêu dường như cũng hiểu ả đang nói gì, lấy mỏ gỡ tấm khăn vuông dưới chân mở ra.

“Lục nghị tân phôi tửu

Hồng nê tiểu hỏa lô

Vãn lai thiên dục tuyết

Năng ẩm nhất bôi vô?

Tử Dạ, ta sẽ trở lại phương Bắc, hâm sẵn rượu ấm dưới gốc mai chờ ta, nhất định sẽ thắng cô.

Bạch”

Chỉ vẻn vẹn mấy hàng chữ, Sương Hồng xem mà bật cười thành tiếng: “Ồ, Hoắc thất công tử định quay lại đây thật à?”

Ả cao hứng gấp tấm khăn lại: “Chẳng trách trước khi đi cốc chủ còn dặn dò bọn ta chôn vài vò Tiếu Hồng Trần dưới gốc mai – bọn ta còn tưởng y trị xong bệnh sẽ quên luôn nơi này đi ấy chứ!”

“Quác.” Nghe thấy 3 chữ “Tiếu Hồng Trần” Tuyết Diêu giật mình một cái, đôi mắt đen như hạt đậu xoay chuyển, lộ ra vẻ thèm khát.

“Có điều, cốc chủ mới vừa đến Côn Luân xem bệnh cho Giáo vương, chỉ sợ phải một thời gian nữa mới về được.” Sương Hồng vuốt vuốt đôi cánh Tuyết Diêu, thở dài một tiếng: “Đường xa như vậy… hy vọng tên Diệu Phong kia có thể bảo hộ được cốc chủ.”

Trong mắt Tuyết Diêu cũng hiện lên vẻ lo lắng, đột nhiên nhảy lên bàn, dùng mỏ cắp bút lông lên, quay đầu nhìn Sương Hồng.

“Muốn hồi âm à?” Sương Hồng ngẩn người.

Trên đồng hoang, máu nở bung như hoa.

Cầm cự được một canh giờ, Thiên La trận cuối cùng cũng bị phá, đúng vào khoảng khắc trận bị phá, bốn thi thể đổ về bốn hướng khác nhau. Không đợi kẻ còn lại kịp phản ứng, chớp mắt một cái, Diệu Phong đã lướt tới, thanh kiếm trong tay điểm vào yết hầu y.

“Nói, Đồng phái các ngươi tới đây rốt cuộc là có ý gì?” Ánh mắt Diệu Phong ngưng kết một màn sát khí đáng sợ, lưỡi kiếm chầm chậm rạch xuống dọc động mạch chủ: “Nếu vẫn không nói, ta sẽ lột da ngươi.” Sát thủ trong Tu La trường kiên cường thế nào y là người hiểu rõ nhất, vì vậy càng không thể hạ thủ lưu tình.

“A.” Ánh mắt Thần Phù không hề có vẻ sợ hãi, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Phong, ta không hiểu, tại sao người như ngươi lại cam tâm tình nguyện làm chó cho Giáo vương như vậy?”

“Vậy tại sao ngươi làm chó cho Đồng?” Diệu Phong căn bản không chút động lòng: “Cả ta lẫn ngươi đều không cần hiểu.”

“Nói, Đồng có kế hoạch gì?” Lưỡi kiếm đã cắt đứt hai sợi gân lớn bên dưới xương quai xanh: “Nếu ngươi không muốn bị lột da.”

Thần Phù đột nhiên cười phá lên, vừa cười, gương mặt y nhanh chóng biến thành màu xám trắng: “Phong, xem ra ngươi đã rời xa Tu La trường quá lâu rồi…” Một dòng máu xanh lục rỉ ra nơi khóe miệng, tên sát thủ cuối cùng từ từ ngã xuống, cười gằn nói: “Ngươi… quên ‘Phong Hầu’ rồi sao?”

Thần Phù ngã xuống tuyết, nhanh chóng tắt thở, khóe miệng vẫn còn đọng lại nụ cười châm biếm.

Diệu Phong ngẩn người, cái chết quá nhanh đó rõ ràng đã nằm ngoài tầm khống chế của y – đúng vậy! Phong Hầu, y đã quên mất rằng mỗi sát thủ của Tu La trường đều giấu trong răng một viên “Phong Hầu”!

Y chán nản buông kiếm, hoang mang nhìn những thi thể nằm la liệt trên nên tuyết trắng. Những kẻ này, thực ra đều là đồng loại với y.

Diệu Phong ôm ngực thở dốc, thở ra một ngụm máu – Bát Tuấn đâu phải hạng tầm thường gì, vừa rồi y đã dùng đến cấm thuật Thiên ma Liệt Thể mới đánh bại được bọn chúng.

Vậy nên lúc này, tác dụng phụ mạnh mẽ của việc sử dụng cấm thuật cũng khiến y thọ thương rất nặng.

Diệu Phong chống kiếm xuống đất, gắng hết sức lực đi về phía Tây – nữ đại phu ấy, giờ này chắc đã tới Ô Lý Nhã Tô Đài rồi chăng?

Nhưng chưa đi được 3 trượng, ánh mắt y đột nhiên tụ lại – dấu chân! Bên cạnh hàng dấu chân Tiết Tử Dạ để lại, không ngờ vẫn còn một vết chân mờ mờ nữa!

Y quay ngoắt đầu lại, đảo mắt một vòng quanh vùng đất tuyết vừa diễn ra trận kịch chiến, đầu mũi kiếm rà rà, trên mặt đất gạt bay những đụn tuyết rải rác chung quanh.

Trên tuyết có 5 thi thể, cộng với Đồng Tước vừa rồi bị một kiếm cắt đứt cổ họng và Truy Điện chôn thây dưới tuyết từ đầu, tổng cộng là 7 tên – sắc mặt y bỗng trở nên trắng nhợt: thiếu mất một thi thể!

Phi Phiên? Lúc tập kích, Phi Phiên mới chỉ bị y đẩy lui chứ chưa chết?

Đã không còn nghe thấy âm thanh chém giết phía sau nữa, Tiết Tử Dạ cuồng loạn chạy trong gió tuyết, không biết phương hướng ra sao.

Chân nàng lút sâu trong tuyết tới tận đầu gối, một dặm, hai dặm…

Gió tuyết mấy lần đẩy nàng ngã nhào, chân khí Diệu Phong truyền cho cũng từ từ tiêu hao, nàng cảm thấy lồng ngực bắt đầu đông kết lại, không thể hít thở, loạng choạng gục sâu xuống tuyết.

Phía trước thấp thoáng màu xanh, xa xa văng vẳng tiếng lục lạc – đó, đó là Ô Lý Nhã Tô Đài chăng? Có phải là ốc đảo trong hoang mạc được gọi là vùng đất nhiều dương liễu sao?

Nàng dùng hết sức lực cuối cùng, hai tay chống xuống đất, nghiến răng chầm chậm tiến về hướng đó từng chút một.

Phải tới đó thật nhanh… bằng không, gió tuyết sẽ làm nàng đông cứng.

“Ồ, còn cử động được sao?” Bên tai nàng chợt vang lên tiếng cười lạnh lùng, một bàn chân tàn nhẫn giẫm lên tay nàng: “Nhìn sắc mặt, cũng sắp không cầm cự được nữa rồi đúng không?” Một người đeo mặt nạ, mặc bộ đồ bó sát người màu trắng, bật cười lạnh lẽo. Qua tiếng cười, có thể nhận ra đó là một nữ tử.

“Coi như ta từ bi, không để ngươi chịu khổ thêm nữa.” Phi Phiên rõ ràng cũng đã bị thương, cánh tay cầm kiếm hơi run lên nhè nhẹ: “Cắt đầu ngươi xuống, trở về phục mệnh với Đồng!”

Đồng? Khoảng khắc đó, Tiết Tử Dạ ngẩng vụt đầu lên như bị điện giật, dõi mắt nhìn về phía Côn Luân sơn nơi cực Tây.

Minh Giới, thì ra đúng là đệ… phái người tới giết ta sao? Khóe miệng nàng mở nụ cười chua chát, nhìn thanh kiếm sáng loáng kia chém. xuống, tay đưa xuống hông, nhưng đã không còn kịp nữa.

“Đinh!” Trong gió đột nhiên vang lên tiếng kim loại chạm nhau, lưỡi kiếm của Phi Phiên chém xuống được một nửa thì đột nhiên chuyển hướng, đánh bay một thanh kiếm thép xanh bay về phía mình.

Thanh kiếm mang theo luồng nội lực mạnh mẽ, Phi Phiên miễn cưỡng tiếp lấy, liên tiếp lùi lại 3 bước tới trụ vững được thân hình, huyết khí sôi trào lên trong lồng ngực.

Không đợi ả đứng vững, người kia đã lao vút tới, song chưởng khép hờ, rồi vạch thành một đường vòng cung vây vào trong.

Dục Xuân Phong? Ả cũng ý thức được lợi hại, lập tức vận toàn thân công lực phản kích, song kiếm giao nhau trước mặt ngăn cản luồng khí ấm áp đang ập tới – hoa tuyết bắn lên tung tóe. Sau một chưởng đó, cả hai bên đều lui lại một bước thở hổn hển.

Xem ra, Diệu Phong, kẻ được xưng tụng là một trong Tuyệt đỉnh song bích của Tu la trường kia vừa rồi cũng đã bị thương không nhẹ.

“Hắc hắc, xem ra thương tích của ngươi còn nặng hơn ta đó.” Phi Phiên đột nhiên bật cười lạnh lẽo, nhìn người đang đứng chắn trước mặt Tiết Tử Dạ, rồi châm chọc: “Ngươi muốn cứu nữ nhân này vậy cơ à? Vậy thì mau mau ra tay giúp ả hô hấp đi! Giờ mà không thở được, ả chết là cái chắc đó!”

Diệu Phong biến sắc, nhưng lại không dám quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ thấp giọng gọi: “Tiết cốc chủ!”

Không có hồi âm.

Y nhìn chòng chọc vào Phi Phiên, cẩn thận lùi lại phía sau chừng 3 thước, liếc mắt nhìn nền đất tuyết, đột nhiên toàn thân chấn động: Tiết Tử Dạ đang nằm rạp người xuống đất, không hề cử động.

Diệu Phong cả kinh, định cúi người đỡ nàng dậy theo bản năng, nhưng cuối cùng cũng tự kiềm chế được – lúc này mà cúi người xuống, sau lưng lập tức sẽ bị bỏ trống toàn bộ, chỉ sợ trong nháy mắt đã bị đối phương hạ sát rồi!

“Sao hả? Không dám phân tâm à?” Phi Phiên chống kiếm cười gằn: “Cũng phải, sát thủ từ Tu la trường, có kẻ nào ngu đến nỗi tự đưa mình cho đối thủ tấn công đâu chứ?”

Ả lại cười khanh khách, châm chọc tiếp: “Cũng được! Đồng đã phân phó rồi, nếu không lấy được mạng ngươi, lấy mạng nữ nhân kia cũng vậy thôi - Diệu Phong sứ, ta ở đây chờ với ngươi vậy, ngươi cứ mở to mắt mà nhìn ả chết đi!”

Gương mặt luôn mỉm cười của Diệu Phong cuối cùng cũng không giấu nổi vẻ nặng nề, ngón tay chầm chậm bóp chặt lại.

“Tiết cốc chủ?” Y gọi thêm lần nữa, nhưng người nằm trên tuyềt kia vẫn bất động, dường như không còn cả hơi thở.

Nét mặt y từ từ đông cứng lại, trong thoáng chốc ánh mắt đã thay đổi vô số lần, thân hình từ từ run lên.

Nếu còn không xuấtt hủ, thì đích thực là y chỉ còn cách mở to mắt mà nhìn nàng chết đi… nhưng cho dù lúc này phân tâm cứu Tiết Tử Dạ thì cũng khó tránh khỏi lập tức mất mạng dưới kiếm của đối phương, như vậy thì một người cũng không sống được!

Ý niệm xoay chuyển cả trăm ngàn lần trong nháy mắt, nhưng thủy chung y vẫn không thể quyết định.

“Hắc.” Phi Phiên lại cất tiếng cười lạnh lẽo: “Có thể ép Diệu Phong đến cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này, Bát Tuấn chúng ta cũng không đến…” Lới còn chưa dứt, Diệu Phong đã cúi đầu xuống trong nháy mắt, hai tay đang thủ thế cũng buông lơi, lướt tới nữ tử đang thoi thóp kia! Cùng lúc ấy, y cũng quay ngoắt người lại, đưa lưng về phía Phi Phiên để bảo vệ người đang nằm trong lòng mình, một tay đặt lên huyệt Linh Đài của nàng.

“Soạt” Phi Phiên từ nãy giờ vẫn đưa đẩy khích bác, thấy địch nhân để hở sau lưng, trường kiếm lập tức loé lên như điện đâm thẳng vào giữa lưng Diệu Phong.

Khoảnh khắc để lộ không môn, bị địch nhân thừa cơ lợi dụng, Diệu Phong không cần quay đầu cũng cảm giác được kiếm khí xuyên phá cơ thể. Một tay y đỡ lấy Tiết Tử Dạ, nhanh chóng truyền nội lực vào, tay kia thì đánh thẳng vào ngực Phi Phiên – y tự biết chỉ dùng một tay thì quyết chẳng thể tiếp nổi một kích toàn lực ấy, vì vậy lúc này đã hoàn toàn bỏ phòng ngự, không cầu được sống, chỉ mong có thể cùng chết với địch nhân!

Cũng chỉ có như vậy, mới hòng giữ lại cho Tiết Tử Dạ một cơ hội sống sót.

Lưỡi kiếm xuyên qua lưng Diệu Phong, cùng lúc ấy, bàn tay y cũng sắp chạm tới ngực Phi Phiên. Song phương đều không do dự - trong mắt của hai sát thủ xuất thân từ Tu La trường này tràn ngập sự quyết đoán tàn khốc khi quyết định xả thân!

“Cách cách!” Bỗng nhiên, trong gió thoáng loé lên một tia sáng kỳ dị.

Diệu Phong chỉ thấy nữ tử mình đang đỡ trên tay đột nhiên giật mạnh, như thể có một luồng sức mạnh phát ra nơi eo hông nàng, làm y chấn động đến đứng không vững, ôm lấy nàng ngã lăn xuống tuyết.

Cũng trong khoảng khắc ấy, Phi Phiên gào lên thảm thiết, tựa hồ bị một sức mạnh cực kỳ đáng sợ đánh thẳng vào mặt, thân hình bắn ngược về sau như con diều đứt dây, lúc rơi xuống đất thì hơi thở cũng đã tắt.

Chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, kể cả người cao minh như Diệu Phong cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Y nằm gục trên tuyết, tròn mắt ngạc nhiên nhì nữ tử đang ôm trong lòng từ từ mở mắt.

“Cốc chủ không sao?” Nụ cười thường trực trên môi y biến mất, thay vào bằng vẻ kinh ngạc hiếm hoi.

“Nguy hiểm quá…” Tiết Tử Dạ sắc mặt nhợt nhạt thở hắt ra một hơi: “Ngài không cần mạng nữa thật đấy à?”

Hơi thở nàng yếu ớt nhưng thần trí tỉnh táo vô cùng, buông cánh tay đặt trên nút bấm xuống, mở mắt nhìn y nở một nụ cười ma mãnh – y bị nụ cười đó làm ngẩn ra: vừa rồi… vừa rồi nàng ta thở thoi thóp như chỉ còn chút hơi tàn, lẽ nào chỉ là giả bộ? Không ngờ nàng lại cứu y một mạng!

“Này, ngài không sao chứ?” Nàng mệt nhọc hỏi lại, ngón tay vòng qua vai Diệu Phong, chạm vào vết thương nơi lưng: “Sâu lắm… phải mau băng bó vào… vừa rồi ngài không hề phòng ngự, lẽ nào định xả mạng để bảo vệ ta sao?”

“Bạo Vũ Lê Hoa châm?” Ánh mắt y dừng lại ở chiếc hộp không đeo nơi hông nàng, buột miệng kêu lên khe khẽ - đây rõ ràng là ám khí tuyệt mật của Thục Trung Đường môn, nhưng từ khi Đường Khuyết chết, thứ này đã tuyệt tích giang hồ, tại sao lại xuất hiện ở đây được?

“Phải, là người ta cầm cố cho ta thay tiền chữa bệnh… ta không sao…” Tiết Tử Dạ mệt mỏi lẩm bẩm, sắc mặt càng nhợt đi, hơi thở cũng gấp gáp: “Có điều, phiền ngài… đứng dậy được không?”

“Xin… xin lỗi.” Biết mình đè lên làm nàng không thể hô hấp, gương mặt Diệu Phong lộ vẻ ngần ngại, bèn buông tay chống xuống tuyết định đứng lên, nhưng vừa mới động đậy, miệng y đã phun ra một vòi máu, hai mắt tối sầm…

Tiết Tử Dạ đưa tay đỡ lấy y, kêu lên kinh hãi: “Diệu Phong!”

Lúc y tỉnh lại thì trời đã tối hẳn.

Bên tai có tiếng gió rít vù vù, tuyết rơi từng vạt từng vạt xuống mặt, nhưng trong người thì lại rất ấm áp.

Vết thương đã được băng bó cẩn thận, cảm giác đau đớn đã bớt đi rõ rệt. Được cứu rồi sao? Ngoài Giáo vương ra, bao nhiêu năm nay chưa từng có người nào giải cứu y, lần này, không Diệu Phong y lại được người khác giải cứu sao?

Y hoang mang cúi đầu, nhìn thấy trên người mình đang đắp một tấm áo choàng da ly miêu, và cả nữ tử áo tím sắp đông cứng lại bên cạnh.

“Tiết cốc chủ?” Diệu Phong kêu lên kinh hãi, vội vàng ôm nàng lên khỏi mặt tuyết.

Nàng đã lạnh đến hôn mê bất tỉnh, làn môi tím ngắt, tay chân cứng đờ.

Y vội vàng cởi áo choàng bọc lấy người nàng, hai tay ấn lên huyệt Linh Đài, hoá giải hàn khí trong cơ thể - nhưng sau trận huyết chiến đó, y đã bị thương cực nặng, nội lực lưu chuyển không thông suốt như thường ngày, một hồi lâu sau cũng không thấy nàng tỉnh lại.

Diệu Phong trong lòng bối rối, nụ cười trên mặt cũng bất giác biến mất, cứ ôm chặt lấy Tiết Tử Dạ vào lòng.

Nhiệt độ cơ thể nàng xuống rất thấp, sắc mặt dần dần tím tái đi, tựa như một con thú nhỉ đang hấp hối cuộn tròn người lại hòng kháng cự cái lạnh thấu xương thất cốt từ cả trong lẫn ngoài, làn môi không còn sắc máu mím chặt lại, hoa tuyết rơi đầy nơi chân mày khoé mắt, hơi thở mảnh như đường tơ.

“Tiết cốc chủ!” Y kinh hoảng nắm chặt bờ vai nàng lắc mạnh: “Tỉnh lại đi!”

Tiết Tử Dạ vẫn lặng im không đáp.

Khoảng khắc ấy, trong tim Diệu Phong chợt dâng lên một nỗi sợ xưa nay chưa từng có - đó là cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi y bước vào Đại Quang Minh cung mười mấy năm nay.

Y nhớ lại mình đã mời nàng xuất cốc bằng cách nào: nàng lo lắng cho tính mạng của y, không muốn nhìn y chết nên mới chấp nhận mạo hiểm cùng y rời khỏi Dược Sư cốc – dù y chỉ là người lạ mặt.

Ngoại trừ Giáo vương, xưa nay chưa từng có người nào khác để ý tới y sống hay chết. Nhưng trên đường về Côn Luân lần này, biến động liên tiếp xảy ra, khiến kẻ làm người bảo vệ như y ngược lại phải để cho một nữ tử không biết võ công cứu mạng.

Y như muốn phát điên, vận dụng Dục Xuân Phong lên tới cực điểm, nội lực liên tục không ngơi nghỉ truyền vào cơ thể băng lạnh kia.

“Tuyết Hoài…” Cuối cùng nữ tử trong lòng Diệu Phong cũng thở ra nhè nhẹ, co rúm người lại thốt: “Lạnh quá!”

Diệu Phong đột nhiên ngây người ra.

Tuyết Hoài… cái tên này, là thiếu niên bên dưới mặt băng kia sao? Là thiếu niên xuất thân từ cùng một thôn trang với Đồng.

Thực ra từ khi nàng hỏi về Đồng lần đầu tiên, trong lòng y đã ngầm cảnh giác, sự huấn luyện trong nhiều năm đã khiến y che giấu sự thật mà nét mặt không hề thay đổi. Kế đó, sau khi cùng nàng tới thôn trang ấy, y lại càng chắc chắn hơn về thân phận trong quá khứ của nữ tử này… đúng vậy, nhiều năm trước, y đã nhìn thấy nàng!

Máu và lửa đêm hôm đó lại hiện lên trước mắt.

Tuyết bay mù mịt đầy trời đêm, Diệu Phong lặng lẽ nhắm nghiền mắt lại.

Bao nhiêu năm rồi? Đã bao nhiêu năm kể từ khi y chấp hành nhiệm vụ đầu tiên sau khi bước vào Tu La trường? Cảm giác bất nhẫn và tội ác khi giết người lần đầu tiên sớm đã tan biến như không tồn tại, thậm chí y còn có thể mỉm cười mà bóp nát tâm trạng đối phương nữa.

Bao nhiêu máu tươi và thi thể chồng chất lên nhau đã dìm nát nửa trước cuộc đời y.

Đối với chuyện chém chém giết giết, y sớm đã hoàn toàn không còn cảm giác. Nhưng, chính sự xuất hiện của nàng, đã khiến y nhớ lại nỗi đau như bị thiêu đốt cùng sự giày vò như muốn xé toác con tim ra làm đôi ấy.

Cảnh tượng trận đại đồ sát đêm đó hiện lên rõ mồn một…

Máu.

Lửa.

Tiếng kêu thảm vang lên chỗ này chỗ khác.

Những căn nhà bốc cháy hừng hực.

Còn cả vô số nam nữ lão ấu đang bỏ chạy…

Một đôi thiếu niên nam nữ dắt tay nhau loạng choạng bỏ chạy ra ngoài thôn, còn thiếu niên có đôi mắt yêu tà được Giáo vương dắt ra từ trong phòng tối kia thì điên cuồng chạy theo phía sau, khản giọng gào thét.

“Phong, bắt nó về đây.” Giáo vương ngồi trên ngọc toạ, ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc chỉ về phía thiếu niên ấy: “Đây là Đồng của ta.”

“Vâng.” Y, lúc ấy mới 15 tuổi hạ thanh kiếm máu chảy ròng ròng xuống, cúi đầu mỉm cười…

Đúng vậy. Thiếu niên ấy là mục tiêu lần này của Giáo vương, trong tương lai có thể sẽ là người hữu dụng hơn y. Vì vậy, bất luận phải trả giá thế nào cũng quyết không thể bỏ qua.

Y đuổi theo thiếu niên, còn thiếu niên kia lại đuổi theo hai đồng bạn của mình.

Ở phía sau, Giáo vương cất tiếng cười lạnh lùng châm biếm: “Tất cả đều đã bỏ rơi ngươi rồi, Đồng, sao phải đuổi làm gì chứ?”

Thiếu niên kia như bị sét đánh phải, đột nhiên sững lại, đứng trên mặt băng, bờ vai run lên bần bật, tuyệt vọng hét lên: “Tiểu Dạ! Tuyết Hoài! Đợi dệ với…”

Nhưng hai người đang trốn chạy kia vẫn không quay đầu lại.

Trong khoảng khắc ấy, y đã đuổi tới nơi, đặt tay lên vai thiếu niên, mỉm cười: “Đồng, tất cả đều bỏ rơi người rồi, chỉ có Giáo vương là cần ngươi thôi. Nào… theo ta, đi với ta.”

“Không… không!” Thiếu niên ấy đột nhiên vùng vẫy như phát cuồng, đẩy y ra xa, khăng khăng tiếp tục đuổi theo đồng bạn, chỉ một thoáng, nó đã chỉ còn cách đôi thiếu niên nam nữ kia chừng 3 trượng. Nhưng hai người kia vẫn cứ cắm đầu chạy miết, tay nắm chặt tay.

“Vẫn muốn đuổi theo sao?” Y phi thân lướt tới, nghiêng đầu mỉm cười với thiếu niên cố chấp kia: “Vậy thì được thôi” – cánh tay Diệu Phong khẽ hạ xuống, vỗ một chưởng xuống mặt băng.

“Rắc rắc” – mặt băng chắc chắn bỗng nhiên tách ra vết nứt lan đi như một tia chớp. Sông băng trong nháy mắt đã vỡ tan, dòng nước đen ngòm lạnh buốt há cái miệng khổng lồ nuốt chửng đôi thiếu niên nam nữ đang bỏ chạy kia vào trong!

“Giờ thì kết thúc rồi.” Y thu tay lại, mỉm cười với thiếu niên cùng tuổi với mình đang ngây ra kia, nhìn hắn từ từ quỳ gục xuống, gào lên trong tuyệt vọng.

Kết thúc rồi sao? Không hề.

Mười hai năm sau, trong đêm tuyết nơi đồng hoang này, bóng đen của số mệnh lại bao trùm lên y một lần nữa.

“Tuyết Hoài… lạnh.” Nữ tử bên trong chiếc áo khoác lông ly miêu kia đang co rút người, toàn thân run rẩy: “Lạnh quá!”

Diệu Phong cúi đầu, nhìn vẻ ỷ lại trên gương mặt nhợt nhạt kia, bỗng nhiên cảm thấy như có một mũi kim bạc đâm sâu vào tim mình, một cảm giác bi thương và bất lực vô cùng vô tận dâng trào lên, cơ hồ muốn làm y sụp xuống – trước khi y kịp hiểu ra, một giọt nước mắt đã lăn xuống khoé mắt, trong nháy mắt liền ngưng kết lại thành băng.

Cũng vào khoảnh khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống trong suốt 21 năm ròng, nụ cười biến mất trên gương mặt Diệu Phong.

Y không biết cảm giác chưa từng gặp phải này là gì, chỉ lặng lẽ nhắm mắt trong gió tuyết.

Y vốn là di côi của hoàng thất Lâu Lan, đã tận mắt nhìn thấy bộ tộc của mình suy yếu rồi diệt vong. Từ khi được Giáo vương cứu khỏi tay lũ mã tặc, cuộc đời y chỉ còn lại mục tiêu duy nhất – trở thành thanh kiếm trong tay Giáo vương. Y chỉ sống vì con người đó, cũng chỉ chết vì con người đó… không hỏi nguyên nhân, cũng không hề do dự.

Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn bình lặng và an lòng như thế, chưa bao giờ dao động dù chỉ một chút. Nhưng… tại sao vào lúc này, trong lòng lại dấy lên một nỗi đau sâu sắc mà bí ẩn như vậy?

Y… có phải y đang hối hận?

Y hối hận bàn tay mình từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người, hối hận vì đã từng làm tổn thương người con gái trước mắt?

Diệu Phong không thể trả lời, chỉ lặng lẽ cởi áo khoác ra, ôm chặt lấy nữ đại phu đã sức cùng lực kiệt kia. Nữ tử bên trong tấm áo choàng dần dần cũng khôi phục sinh khí, thân thể đã lạnh cứng áp sát vào ngực y, vừa tin tưởng lại vừa ỷ lại – hoàn toàn không biết, đôi tay của kẻ nàng đang dựa vào kia đã nhuốm máu bao người.

Viên tiểu lại ở Ô Lý Nhã Tô Đài nửa đêm ra ngoài đi tuần, tình cờ bắt gặp một cảnh tượng như trong mộng: hoa tuyết bay bay khắp trời, một bạch y nhân loạng choạng bước đi, mái tóc xanh lam kỳ dị tung bay trong gió, vạt áo nhuộm đỏ máu tươi, trong lòng ôm chặt một người.

Người kia đi rất nhanh, viên tiểu lại mới giật mình sực tỉnh thì y đã vào thành, biến mất trong rừng dương liễu.

“Trời ơi… mình gặp ma à?” Viên tiểu lại dụi dụi mắt, giơ đèn soi cuống mắt đất.

Ở đó, vẫn còn một hàng dấu chân sâu lún vào tuyết, bên cạnh dấu chân, từng giọt máu tươi đỏ chói như đập vào mắt.

Tiết Tử Dạ tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Lần này, không ngờ chẳng phải trên xe ngựa. Nàng đang nằm trên một chiếc giường đất, trên mình đắp 3 lớp chăn dày, kinh mạch trong cơ thể đều hết sức thông suốt.

Trong phòng có bếp lửa, ấm áp vô cùng. Bên ngoài liễu rủ xanh mướt, một người đang đứng thổi tiêu.

Một điều khiến nàng kinh hãi là, lần này tỉnh lại, Diệu Phong lại không ở bên cạnh. Lạ thật, y đi đâu mất rồi?

“Hạ chi nhật

Đông chi dạ

Bách tuế chi hậu

Quy vu kỳ ốc

Đông chi dạ

Hạ chi nhật

Bách tuế chi hậu

Quy vu kỳ thất”

Đó là “Cát Sinh”. Tiếng tiêu quen thuộc khiến nàng ngẩn ngơ, liền sau đó là thầm cảm kích. Nàng hiểu Diệu Phong đang dùng phương pháp khéo léo nhất để khuyên giải mình.

Nam tử áo trắng lúc nào cũng mỉm cười ấy, trên người ẩn giấu sát khí không lộ ra ngoài, cố thể giết người trong vô hình, nhưng lại có một trái tim hết sức tinh tế, có thể nhanh chóng nhìn thấu được nỗi bi hỉ trong sâu thẳm nội tâm người khác.

Nàng xuống đất, đi tới cửa sổ, tiếng nhạc đột nhiên ngừng bặt, phảng phất như người thổi tiêu cũng chìm vào trầm mặc trong khoảnh khắc ấy. Giây lát sau, một khúc nhạc khác lại cất lên.

Mở cánh cửa sổ ra, nàng nhìn thấy bạch y nhân đang thổi tiêu trong rừng liễu.

Diệu Phong ngồi trên một cành liễu, dựa lưng vào thân cây, đầu khẽ ngẩng lên, mắt nhắm hờ, thổi một cây tiêu ngắn, khúc nhạc du dương uyển chuyển thoát ra từ đầu ngón tay, nhẹ nhàng múa lượn trong gió cùng tóc xanh áo trắng.

Tiếng nhạc hết sức kỳ dị, không giống với bất kỳ khác nhạc nào ở Trung Nguyên, âm điệu ngập tràn một niềm bi thương thần bí, như dưới bầu trời xanh kia có người đang ngước lên trông ngóng, phát ra một tiếng thở dài não ruột; lại giống như ngọn lửa nhảy múa trong màn đêm, ánh lên đôi má hây hây của thiếu nữ đang ca vũ.

Vừa hân hoan nhưng lại vừa thương cảm, dữ dội nhưng cũng tràn đầy bí ẩn, tựa như nước với lửa cùng dung hợp lại rồi nổ bung ra.

Tiết Tử Dạ nhất thời không nói nên lời – đây là mộng hay ảo? Ở giữa chốn gió cát mù trời này lại có một nơi như Ô Lý Nhã Tô Đài; rồi dưới tán liễu xanh tươi này, nàng lại được nghe tiếng tiêu tuyệt mỹ nhường ấy.

“Tỉnh rồi à?” Tiếng tiêu bỗng im bặt ngay khi nàng đẩy cửa, Diệu Phong mở mắt: “Nghỉ ngơi đủ chưa?” Nàng lặng lẽ gật đầu, đột nhiên cảm thấy hụt hẫng như vừa tàn giấc mộng.

“Vậy thì ăn cơm rồi lên đường thôi!” Y ngẩng đầu nhìn trời, nét mặt thoáng chút ngẩn ngơ trong giây lát, rồi đột nhiên sực tỉnh, cất ống tiêu đi nhảy xuống: “Ta đi xem mấy con ngựa mới mua đã được ăn đủ chưa.”

Lúc y đi qua người mình, Tiết Tử Dạ chợt dấy lên một cảm giác kỳ dị, nhưng không hiểu vì sao lại như vậy.

Cho đến khi bóng y khuất hẳn sau rặng liễu, nàng mới hiểu ra vừa rồi thứ gì khiến nàng thấy không tự nhiên – nụ cười tưởng như vĩnh viễn trở nở trên gương mặt anh tuấn kia, không biết từ lúc nào, đã tắt mất!

Y… y đang bi thương điều gì?

Hai người dùng một số tiền lớn thuê xa phu tốt nhất ở Ô Lý Nhã Tô Đài, chiếc xe lao đi trên con đường heo hút.

Trong xe, Tiết Tử Dạ cứ mở mắt đăm đăm nhìn Diệu Phong. Người này từ lúc lên đường đều nắm chặt ống tiêu đến thẫn thờ, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn hoa tuyết trắng bay bay bên ngoài, không nói câu nào – kỳ lạ nhất là, nụ cười vẫn chưa trở lại trên gương mặt y.

“Ngài… ngài làm sao vậy?” Cuối cùng không kìm nén nổi, nàng lên tiềng phá vỡ bầu không khí tịch mịch: “Tình hình vết thương xấu đi à?”

“Không sao.” Diệu Phong điềm đạm trả lời: “Thuốc của cốc chủ rất tốt.”

“Vậy…” Nàng nhìn y thắc mắc: “Tại sao ngài không cười nữa?”

Y dường như có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nàng: “Tại sao ta phải cười?”

Tiết Tử Dạ ngẩn người – Dục Xuân Phong là dị thuật có thể thay đổi khí chất và tính cách của con người từ trong ra ngoài, khiến người tu luyện trở nên bình tĩnh khoan dung, lòng không tạp niệm, nụ cười ấy, cũng vì thế mà tự nhiên hình thành. Từ khi vừa nhìn thấy Diệu Phong, nàng đã biết y tu luyện tinh thông thuật này đã mười mấy năm, khí chất bản thân và nội lực dung hòa làm một. Vậy mà, lúc này trên gương mặt y, nụ cười an nhiên đó đã đột nhiên biến mất.

Tiết Tử Dạ thầm lo lắng, nhưng chỉ cười nói: “Thì ra ngài còn biết thổi tiêu nữa.”

Cuối cùng Diệu Phong cũng mỉm cười, giơ ống tiêu ngắn trong tay lên: “Không, đây không phải là tiêu, mà là khất lật, nhạc khí của người Tây Vực chúng tôi – hồi trước tỷ tỷ có dạy ta thổi mười mấy khúc nhạc cổ Lâu Lan. Tiếc là đã quên mất gần hết rồi.”

Y khẽ nghiêng nghiêng đầu, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm sau màn tuyết, thở dài một tiếng.

“Lúc ấy, tên ta là Nhã Di…”

Những chuyện này, kỳ thực từ nhiều năm nay y đã không nghĩ tới… mười mấy năm tắm máu bôn ba trong bóng tối, vung kiếm gạt bay tất cả, không tiếc sinh mạng mình ngăn cản mọi kẻ gây bất lợi cho Giáo vương, đơn thuần mà kiên định, không chút hoài nghi, không hề do dự, càng không hối hận – thì ra, những ngày tháng như vậy sống cũng thật bình lặng, thật thỏa mãn chăng?

Y không hồi tưởng lại quá khứ, bởi vì đó chỉ là thừa thãi.

Nhưng tại sao lúc này, những chuyện đã quên đi nhiều năm trước, đột nhiên lại trùng trùng điệp điệp hiện lên trước mắt y như vậy?

“Thế này không được đâu,” khoảnh khắc xuất thần ấy, một bàn tay bỗng ấn lên dải băng trước ngực y, Tiết Tử Dạ lo lắng nói: “Nội lực và cảm xúc của ngài bắt đầu không thể điều hòa được rồi, cứ như vậy sẽ rất dễ đi sai đường. ta dùng kim châm phong tỏa giúp ngài trước, đề phòng…”

“Không cần đâu.” Diệu Phong đột nhiên nhướng mày giật lùi về sau như phải bỏng, rồi bỗng ngẩng đầu nhìn nàng đăm đăm: “Tiết cốc chủ,” y bật cười thành tiếng: “Cô sẽ hối hận đó.”

Tiết Tử Dạ bị ngữ điệu nhẹ như người đang nói mớ của y làm cho ngây ra một lúc, nàng ngẩng đầu lên nhìn y, rồi cũng cười cười nói: “Có lẽ… nhưng, đó cũng là chuyện sau này.” Ngón tay nàng nhanh nhẹn cắt đứt sợi vải: “Nhưng bây giờ, làm gì có đại phu nào bỏ bệnh nhân đấy không lo chứ?”

Y lặng yên không nói, cũng không phản kháng, để mặc nàng xử lý vết thương, đôi mắt ngước lên nhìn bầu trời Tây Vực xanh thăm thẳm.

Núi non từ từ lui lại phía sau, băng tuyết lấp lánh như ánh sáng trên chiếc mũ ngọc.

Ba ngày nữa, liệu có đến được Côn Luân không?

Y không cầm lòng nổi, nhổm người vén màn lên, dùng Hồ ngữ quát tháo, ra lệnh cho xa phu tăng nhanh tốc độ.

Từ ngày được phái xuất cung, đến giờ đã 25 ngày, dọc đường gặp vô số chuyện bất ngờ, cũng may là vẫn kịp trở về trong hạn kỳ một tháng. Nhưng, không biết ở Đại Quang Minh cung, tình hình giờ thế nào rồi. Đồng… liệu ngươi có ngờ được ta dẫn về một người quen năm xưa không?

Có điều, đại khái chắc ngươi cũng không nhớ nổi nữa rồi… đêm hôm ấy, ta đã nhìn thấy Giáo vương đích thân dùng 3 cây kim châm phong tỏa mọi ký ức của người, rồi đưa ngươi về cung. Nếu lúc ấy ta không đánh ngươi ngất xỉu, chắc có lẽ ngươi đã nhảy xuống theo rồi đúng không?

Ngươi lúc ấy, cũng thật là ngu xuẩn…